Nam chính đại nhân cao quý lãnh diễm khẽ hừ, vô cùng khốc suất cuồng bá duệ đi qua mẫu tử Tiêu gia, kéo theo môt đống lanh vuốt thuộc đảng Thái tử đi mất.
Tiêu Trường Phong:.....
Đòe mòe thế là ý giề?......
Nam chính là Thái tử, ko nghe nhầm đâu là Thái tử đó, trong tiểu thuyết ngôn tình đều thế cả, trạch đấu , cung đấu, ... vân vân và mây mây...còn cái qué gì kích thích gian tình phát triển hơn màn nữ chính thông minh, tài cao tám đấu , bản lĩnh trùm thiên hạ, khi thì nhạy bén,khi thì trì độn, khi lão luyện, khi ngốc manh, khi lãnh khốc, khi thâm tình..... tác giả não tàn chưa tốt nghiệp tiểu học viết vậy đó.
Mọe nó đủ nhân cách phân liệt , đây là phát hiện lớn của nhân loại , mấy tay bác sĩ tâm thần mà vớ phải nữ chính chắc thung thướng tới mức chạy ra đường cao tốc múa thoát y quá....
Bạn nhỏ họ Tiêu chửi văng bọt mà ko biết rằng ở một nơi thần bí ai - cũng- biết- là- cái- gì- ấy có một thê nô trung khuyển công hắt xì vang trời
- Má nó , thằng nào con nào to gan chửi ông mày... ông đày mi xuông tầng Địa ngục.. ....- Diêm vương đang lừa gạt+ lôi kéo Phán quan mặt than làm chuyện cấm nhi đồng thì hắt hơi cái rõ to, lỡ mất thiên cơ, Phán quan chạy mất.
Điên lắm rồi, thù này ko trả thề ko làm người... á nhầm, thề ko làm ma.....
Vậy nên vị tác giả não tàn chưa tốt nghiệp Tiểu học trong truyền thuyết nickname Diêm lão đại lặng lẽ thay đổi vài chỗ làm bạn nhỏ họ Tiêu ôm hận ngàn năm.
Vậy nên mới nói , nam nhân dục cầu bất mãn là đánh sợ nhất.....Amen....
-----------
Tiêu Trường Phong thấy mình sắp đi nát troét chân rồi mà chưa đến nơi ở của Tiêu phi cô cô nữa.... khinh bố mày nghèo chữ gì???? Bố mày thề sau này xây quả nhà oách hơn Hoàng cung, to hơn Hòang cung , sau đó mời nam chính và nữ chính vào chơi cho chúng nó hâm mộ căm hận ghen tỵ chết mới thôi...
Bà nó nhà éo gì mà to bổ chảng thế giời....
Điên lắm rồi.... eo đau, chân đau ,bụng lại đói... khụ , cái này chẳng qua y muốn để dành bụng ăn thử món ăn Hoàng cung xem có gì HOT.
Là tò mò chứ ko phải tham ăn. Đính chính lần thứ .
Cuối cùng cũng đến Phỉ Thúy cung, nơi ở của Tiêu phi. Tiêu Trường Phong mệt như chó thở nhìn vong cung điện .
Ko tệ , ko tệ, lão Hoàng đế ko ngược đãi cô cô, xem ra khá nể mặt Tiêu gia. Mà muốn ko nể mặt cũng khó, lằng nhằng Tiêu Sơ Lâu Tiêu đại soái lên cơn điên khởi binh tạo phản đánh từ biên cương đánh về thì .... ha ha ... vui rồi.
Đủ xa hoa, đủ to lớn ,đủ khí khái , mỗi tội hơi tục tí xíu. Có điều cái này ko trách Hoàng đế đc . Là Tiêu phi cô cô yêu cầu. Tiêu phi xuất thân thế gia tướng môn, một thân sát khí đủ dọa đám phi tần xỉu luôn, tính khí thì ... chậc chậc... miễn chê luôn. Ko trêu chọc bà đây thì mọi người vui vẻ, còn nếu ko có mắt ngán sống thì đừng trách bà đây bẻ gãy mấy cái xương sườn của mi.
Với loại nữ nhân thô hào ko có giáo dưỡng này, Hoàng hậu tỏ vẻ : bổn cung khinh bỉ ngươi....
Quả nhiên tai nghe ko bằng mắt thấy.
- Tiểu tử thối , nghe nói ngươi bị té ngã dạp mặt?
Chưa vào tới cửa đã nghe thấy giọng nói tràn trề sức sống vang lên, một vị mĩ nhân cung trang xách váy đi như bay tới, theo đuôi là một tiểu mĩ nhân ngang cơ. Chỉ cần nhìn bộ mặt hào hứng của tiểu mĩ nữ kia là biết ko phải đậu vừa rang.
- Ca ca.....
- Úi oái..- Chưa ngắm đã mắt đã bị ôm vào lòng, Tiêu đại công tử tỏ vẻ: gia thích món này. Biết sao giờ, y là trạch nam chính cống, cửa còn lười ra chứ đừng nói đến rình gái.