Tạ Khởi nắn đầu lưỡi y, híp mắt hỏi: “Rất tiếc nuối sao?”
Lệ Ngạn Thư ngậm lấy tay hắn, dùng răng nanh cọ cọ.
Alpha đánh dấu chính là thông qua răng nanh mang tin tức tố xâm nhập tuyến thể.
Y quả thật thấy tiếc nuối.
Tạ Khởi rút tay ra, tháo cà vạt của y xuống.
Lụa đen mềm mại cuộn một vòng trên tay Lệ Ngạn Thư, trói chặt y.
Cảm giác bị trói rất bất an, cũng khiến Lệ Ngạn Thư rơi vào thế yếu.
Nhưng y cố gắng nhịn xuống, chỉ nhìn Tạ Khởi, hy vọng đối phương mau chóng thỏa mãn mình.
Tạ Khởi lại đứng dậy, đi ra ngoài.
Lệ Ngạn Thư luống cuống: “Tạ Khởi!”
Theo một tiếng cửa bị khóa trái, hắn mới chậm rãi trở về: “Em không muốn được nửa đường lại có người tới quấy rầy.”
Lệ Ngạn Thư sửng sốt, giây tiếp theo cả người đã bị bế lên đặt trên bàn làm việc.Tạ Khởi duỗi tay ấn ấn sau cổ y, tùy ý xoa nắn tuyến thể, nơi mẫn cảm rất nhanh đã bị xoa tới đỏ.
“Chạm vào một chút anh cũng chịu không nổi, nếu em cắn thật, chẳng phải anh sẽ ngất xỉu hay sao?”
Tạ Khởi không nhanh không chậm nói.
Nói xong liền lật người Lệ Ngạn Thư lại, há miệng ngậm lấy tuyến thể trên cổ y.
Đầu lưỡi và hàm răng, nhiệt độ khoang miệng, mọi thứ y đều cảm nhận được rất rõ ràng.
Trêu đùa một lúc lâu, giống như kéo dài thời gian.
Thanh âm Lệ Ngạn Thư cũng có chút phát run: “Nhanh lên.”
Tạ Khởi lại liếm một chút, mới ngẩng đầu lên: “Anh quá sốt ruột, anh trai.”
“Nếu cắn thật, anh sẽ rất đau.”
Lệ Ngạn Thư quay đầu, dùng đôi mắt ướt át nhìn Tạ Khởi: “Chừng nào em chưa cắn anh đều đau.”
Tạ Khởi không nói nữa, mà cởi thắt lưng xuống.
Ống quần lạnh lẽo trượt đến tận mắt cá chân, Lệ Ngạn Thư rất nhanh đã nằm rạp dưới đất.
Cà vạt trói tay tựa như dây cương, thắt chặt tâm trí y.
Thời điểm ra vào kịch liệt, y lại lần nữa bị tóm dậy, gian nan mà nuốt xuống tất cả.
Bàn gỗ nặng nề di chuyển, mắt cá chân phiếm hồng, dẫm trên thảm lót, khẽ phát run.
Vui sướng như thủy triều càng dâng lên chậm chạp, bao phủ toàn bộ Lệ Ngạn Thư.
Y gần như bị đâm đến nát, đến kiệt sức, đã lâu rồi không phải trải qua cảm giác bị đòi hỏi một cách tàn nhẫn trắng trợn như vậy, y còn cho rằng Tạ Khởi đột nhiên tiến vào kỳ phát tình.
Trong lúc sung sướng và đau đớn đan xen, sau cổ bất ngờ bị răng năng thâm nhập, nơi kín đáo nhất cũng bị đâm thủng.
Đây là thời điểm Lệ Ngạn Thư yếu ớt nhất, nếu y là con mồi, giờ phút này đã lộ ra cái bụng thơm mềm trước mặt người thợ săn, chỉ chờ bị làm thịt.
Tin tức tố mạnh mẽ càn quét từng dây thần kinh trên cơ thể, đem tin tức tố của y dung hợp với mùi hương của Tạ Khởi.
Tạ Khởi của y, em trai của y, tình yêu của y.
Đánh dấu là một cuộc tàn sát tinh thần, đắp nặn thay đổi y hoàn toàn, khiến y từ nay trở về sau, sẽ không có cách nào rời khỏi Alpha của mình nữa.
Lệ Ngạn Thư quay đầu, thống khổ mà hôn môi Tạ Khởi. (H kéo rèm mà hỏny quá🤤)
Máu trên cổ chậm rãi chảy xuống, nhìn thật ghê người.
Khi Tạ Khởi cởi cà vạt trên tay Lệ Ngạn Thư xuống, y liền lật lại đè trên người hắn.
Omega hung hăng cắn cổ Tạ Khởi, ở vị trí tuyến thể của Alpha để lại rất nhiều dấu răng.
Lệ Ngạn Thư không từ biết khi nào, sớm đã lệ rơi đầy mặt.
Khóe môi y dính máu, cưỡi trên eo Tạ Khởi.
“Nếu em dám vứt bỏ anh.”
“Anh sẽ giết em sao?”
Lệ Ngạn Thư cúi người hôn Tạ Khởi.
Y không đưa ra câu trả lời.
Nhưng bọn họ đều biết rất rõ, đáp án của y.