Nói xong, Lệ Ngạn Thư vẫn nhìn chằm chằm Tạ Khởi, không buông tha dù chỉ là một chút.
Sau khi ngừng thuốc, rất nhiều chuyện đã có thể chậm rãi cân nhắc, phân tích rõ ràng.
Về lý do thực sự khiến Tạ Khởi ở lại.
Ngoại trừ vì thứ đạo đức chết tiệt kia, ngoài xuất phát từ sự áy náy và lời thoả hiệp với bệnh tình của y, Tạ Khởi còn vì lý do gì ở lại bên cạnh y.
Tạ Khởi không cần tình yêu của y sao?
Có lẽ hắn không phải không cần, mà là vô cùng cần.
Tạ Khởi đã từng nói, nhìn dáng vẻ y vì hắn đến mạng cũng không cần, vậy mà lại cảm thấy vui vẻ.
Lệ Ngạn Thư cũng không cảm thấy sợ hãi, ngược lại là có chút ngoài ý muốn.
Câu này cũng rất dễ hiểu đối với y.
Nếu đổi lại là Tạ Khởi vì y đến tính mạng cũng không màng, hoàn toàn điên cuồng, y chắc chắn cũng sẽ thật hạnh phúc.
Dù cho Tạ Khởi không có tình yêu với y, cũng sẽ tồn tại bản năng của Alpha.Bản năng của Alpha, là tràn ngập ham muốn phá hủy và kiểm soát.
Một Omega bất chấp tất cả nguyện ý trao thân cho mình, sẽ không có Alpha nào là không động tâm.
Thời điểm lên giường, Tạ Khởi đặc biệt tha thiết thích hôn cổ y, nhưng hắn chưa bao giờ chạm môi qua gáy.
Không nhìn thẳng vào sự thật, đó mới là vấn đề.
Tạ Khởi sợ hãi, sợ hãi cái gì, sợ bị dụ dỗ.
Đối phương cứ như đứng cạnh vực sâu, chỉ cần Lệ Ngạn Thư đẩy một cái.
Con cái, hôn nhân, ký hiệu.
Tạ Khởi cứ như vậy rơi vào trong cái lưới của y, cuối cùng sẽ không có cách nào thoát ra ngoài.
Tin tức tố nồng đậm tràn ngập căn phòng, Lệ Ngạn Thư dang hai tay ôm lấy cổ Tạ Khởi.
Y liếm môi hắn, nhẹ nhàng cắn một cái.
Tin tức tố Omega không yếu ớt như y giả vờ, mà rất có tính công kích cuốn lấy Alpha của mình.
“Đánh dấu anh đi, em không muốn có được anh sao?”
Thanh âm của Omega đang mê hoặc Tạ Khởi, y không muốn giấu đi dục vọng của bản thân.
Trong tay Tạ Khởi chính là sợi tóc lạnh lẽo, hắn lại dùng sức kéo mái tóc Lệ Ngạn Thư một chút, ép người này rời khỏi môi mình.
Lệ Ngạn Thư cau mày, nhưng vẫn thành thật nghe lời, không hề nhúc nhích.
Tạ Khởi: “Anh nghĩ cho kỹ, nếu em đánh dấu anh, em sẽ không cho phép anh xoá ký hiệu.”
Lệ Ngạn Thư sung sướng mà nheo mắt lại: “Vì sao phải xoá, anh không xoá.”
“Hiện tại đương nhiên anh có thể nói như vậy.” Tạ Khởi trầm giọng nói.
Lệ Ngạn Thư thở dài: “Anh phải đảm bảo như thế nào em mới có thể tin tưởng anh đây?”
Hắn không trả lời.
Lệ Ngạn Thư lại cầm tay Tạ Khởi, ngậm lấy đầu ngón tay hắn: “Nếu về sau anh yêu người khác.”
Chỉ là một câu, đầu ngón tay ở môi Lệ Ngạn Thư đột nhiên xông vào, thô bạo mà trêu chọc khoang miệng y.
Giống như cực kỳ bất mãn với lời y vừa nói.
Đôi mắt Lệ Ngạn Thư cũng có chút hưng phấn mà trợn tròn: “Em lại giống như trước kia, giam anh lại, cầm tù anh.”
“Nếu anh xoá ký hiệu, em lại đánh dấu anh nhiều lần nữa. Cho tới khi tuyến thể của anh không còn cách nào có thể tiếp nhận phẫu thuật xoá ký hiệu.”
Tạ Khởi miết răng môi y, chậm rãi nói: “Những thứ đó, đều là chuyện mà anh muốn làm với em mà nhỉ.”
Lệ Ngạn Thư có chút oán trách mà liếc hắn một cái: “Nếu là anh là Alpha, em đã sớm là của anh.”
Y sẽ xâm phạm Tạ Khởi, sẽ không ngừng đánh dấu Tạ Khởi.
Sẽ khiến bọn họ không chỉ có mỗi một đứa nhỏ.