on gái đột nhiên bừng tỉnh từ trong mộng, òa lên khóc lớn, Tạ Khởi lại ôm con bé dỗ dành.
Những phương pháp ngày thường dùng tốt, lúc này đây lại không có tác dụng.
Không biết vì sao, Tạ Khởi cũng có loại cảm giác hoảng hốt không nói nên lời.
Thời điểm hắn ôm con gái ra khỏi phòng, cánh tay đụng vào tủ đầu giường làm cái ly rơi xuống đất, chia năm xẻ bảy.
Âm thanh vỡ tan như nện vào trong lòng, tim Tạ Khởi đập nhanh quá mức, gần như khiến hắn đau đớn.
Con gái nắm chặt cổ áo hắn, thổn thức mà nói muốn về nhà.
Tạ Khởi nhanh chóng mặc áo khoác vào cho con gái, xác nhận con bé đã đủ giữ ấm, liền lập tức dẫn đứa nhỏ bước ra ngoài.
Bên ngoài anh Ngô đang cho đứa nhỏ uống sữa bột, thấy trên mặt con bé toàn là nước mắt, dáng vẻ Tạ Khởi trông cũng rất hoảng loạn.
“Tiểu Lệ làm sao vậy? Có phải cô bé xảy ra chuyện gì không?”
Tạ Khởi lắc đầu: “Con bé không sao, nhưng đột nhiên nói muốn về nhà.”Anh Ngô: “Làm tôi sợ nhảy dựng, nhìn vẻ mặt cha con hai người giống như trời sắp sập vậy.”
Tạ Khởi không nhiều lời, chỉ nhanh chóng ôm con gái lên xe.
Lái xe từ chỗ này về đến biệt thự nhanh nhất cũng phải mất một giờ.
Ở trên xe, con gái đã ngừng kêu la, nhưng nước mắt vẫn cứ rơi lã chã, Tạ Khởi vỗ lưng con bé: “Con nhớ mẹ đúng không?”
Con gái chôn khuôn mặt nhỏ nhắn đã khóc đến đỏ bừng ở trong lồng ngực Tạ Khởi: “Vâng.”
Tâm tình Tạ Khởi phức tạp, con gái là vô tội, chuyện giữa hắn và Lệ Ngạn Thư vốn dĩ không nên ảnh hưởng tới con bé.
Con bé đã nhiều ngày ở lại trong thôn cùng hắn, đương nhiên trong lòng không thiếu nhớ thương Lệ Ngạn Thư.
Ăn đến ăn ngon, cũng luôn nói rằng muốn mang về cho mẹ.
“Bảo bối, cha đưa con trở về, đêm nay con có thể ngủ cùng mẹ rồi.”
Cho dù trong lòng còn nhiều hận thù, nhưng khi thấy đứa nhỏ khóc thành như vậy, Tạ Khởi vẫn có chút mềm lòng.
Con gái rầu rĩ bổ sung một câu: “Hơn nữa đã hai ngày rồi con không đến thăm em trai.”
Toàn thân Tạ Khởi cứng đờ: “Con nói cái gì?”
Con bé dùng ngón tay, khoa tay múa chân một lúc, vẽ ra một cái cây non: “Mẹ nói em trai là hạt giống, chờ sau khi hạt giống lớn lên, sẽ trở thành cây nhỏ.”
“Bảo bối, con nói rõ ràng cho cha nghe, em trai nào?”
Con gái túm lấy quần áo Tạ Khởi, có chút bị dọa vì sắc mặt đáng sợ của hắn, nhưng vẫn nỗ lực giải thích: “Lúc trước mẹ bị bệnh, sau khi xuất viện, mẹ dẫn theo con chôn một cái cái hộp nhỏ ở sau vườn, người nói đó là em trai.”
Cho dù điều này đối với một đứa trẻ cũng là quá sức tưởng tượng, nhưng Lệ Ngạn Thư không muốn chỉ có mình y mới nhớ tới đứa bé không thể mở mắt nhìn thế giới này.
Cũng chưa từng nghĩ tới, cuối cùng có một ngày, chuyện này thông qua con gái tới được tai Tạ Khởi.
Khuôn mặt Tạ Khởi trắng bệch trong tích tắc, hắn hiểu ra cái gì đó, không tiếp tục truy hỏi, mà chỉ ôm con gái vào trong lồng ngực, bàn tay ôm con bé cũng có chút run rẩy.
Cho đến lúc xe dừng lại, Tạ Khởi và con gái xuống xe, đi tới nơi đã từng ở nhiều năm, nơi hắn trưởng thành, cuối cùng không còn chút lưu luyến nào rời đi.
Mười hai giờ đêm, vậy mà trong biệt thự đèn đuốc sáng trưng.
Hắn đi tới trước cửa lớn, nơi đó tụ tập rất nhiều người, quản gia đứng ở cửa, hoảng loạn chạy tới chỗ hắn: “Tạ tiên sinh, cậu tới thật đúng lúc, tôi vừa định điện thoại thông báo cho cậu.”
Tạ Khởi chưa kịp mở miệng, đối phương ngay lập tức nói: “Lệ tiên sinh dùng thuốc ngủ quá liều, xe cứu thương vừa mới đi, cậu mau chóng đến bệnh viện xem tình hình cậu ấy thế nào.”
Tạ Khởi ôm đứa nhỏ, không nói gì.
Quản gia nhìn hắn, xem ra Tạ Khởi giống như nghe không hiểu lời nói của mình, vẫn ngơ ngác mà đứng ở chỗ cũ.
Nửa ngày mới khàn khàn hỏi: “Bác nói cái gì? Lệ Ngạn Thư, anh ta… Làm sao vậy?”
Quản gia nóng nảy: “Cậu ấy tự sát! Lệ tiên sinh cậu ấy tự sát!”