Cho dù đã chuẩn bị tâm lý vững vàng vô số lần, nhưng khi thật sự nghe chính miệng Tạ Khởi nói muốn y biến mất khỏi cuộc đời hắn, Lệ Ngạn Thư vẫn là bị đả kích.
Tạ Khởi đứng lên: “Tôi không rõ chuyện đã tới nước này, vì sao anh vẫn còn cố chấp dây dưa.”
“Là lo lắng tôi sẽ báo cảnh sát việc anh làm trên du thuyền sao?”
Lệ Ngạn Thư chưa bao giờ nghĩ đến chuyện này, y không muốn hại Tạ Khởi chết, nhưng trước khi Tạ Khởi rơi xuống biển, là chính y đã dùng mảnh thủy tinh khiến đối phương bị thương.
Là y ép Tạ Khởi tới lan can đầu thuyền, mới khiến hắn rơi xuống biển.
Lệ Ngạn Thư ngẩn ra hồi lâu, mới gian nan nói: “Nếu em muốn báo cảnh sát, anh… Anh sẽ không ngăn cản.”
Sắc mặt Tạ Khởi nhìn y rất kém, hắn tự giễu nói: “Yên tâm, vì con gái, tôi cũng không bắt mẹ ruột của con bé phải ngồi tù.”
Lệ Ngạn Thư: “Không phải vì chuyện này anh mới mang mọi thứ trả lại cho em.”
Anh chỉ là muốn cho em vui vẻ mà thôi…
Nhưng nếu nói ra câu này, chắc chắn Tạ Khởi sẽ không bao giờ tin tưởng, hắn sẽ coi đây lại là một màn kịch lấy lòng mà thôi.
Mối quan hệ của bọn họ, sớm đã có quá nhiều sai lầm.Ở trong mắt Tạ Khởi, mọi hành động của y đều vì mục đích tư lợi cá nhân.
Tạ Khởi không hề tin tưởng y, thậm chí… Không có bất cứ lưu luyến gì với y.
Con gái đẩy cửa bước vào, đôi tay đung đưa búp bê nhỏ, theo thói quen sà vào trong lồng ngực Tạ Khởi.
Tươi cười trên mặt con bé so với tháng ngày ở bên Lệ Ngạn Thư đều rạng rỡ hơn rất nhiều.
Thời điểm Tạ Khởi mất tích, con gái luôn khóc lóc bừng tỉnh vào nửa đêm.
Y tìm chuyên gia tâm lý trẻ em, sợ rằng vì chuyện Tạ Khởi mà hình thành bóng ma tâm lý trong con bé.
Chuyên gia tâm lý yêu cầu y phải làm bạn với con bé nhiều hơn.
Hiện tại xem ra, kỳ thật chỉ cần Tạ Khởi trở về, mọi bệnh tình đều có thể biến mất.
Có lẽ thứ Tạ Khởi cần nhất hiện tại không phải là bồi thường, không phải là tình yêu của y, thật sự chỉ là… Muốn y biến mất mà thôi.
Anh Ngô mua đồ ăn trở về, nhìn thấy Lệ Ngạn Thư xuất hiện, rất nhiệt tình giữ y ở lại ăn cơm.
Lệ Ngạn Thư không có tâm tình để ăn, nhưng vẫn nỗ lực ăn rất nhiều, ánh mắt lại luôn hướng về Tạ Khởi.
Advertisement
Cái ánh mắt đó, khiến anh Ngô cảm thấy thật đau lòng.
Một Omega xinh đẹp đến vậy, sao Tạ Khởi có thể nhẫn tâm đối xử lạnh nhạt như thế.
Anh Ngô không ngừng gắp đồ ăn vào trong bát Lệ Ngạn Thư, ai lại không thích người xinh đẹp chứ, anh Ngô thương tiếc Omega, nói chuyện cũng tiếng lời nhỏ nhẹ.
Lệ Ngạn Thư khách khí cười cười với anh Ngô, đối với người đã cứu giúp Tạ Khởi này, y vẫn thấy rất cảm kích.
Dù cho ngay từ đầu, y đối với hắn rất phòng bị.
Khi anh Ngô một lần nữa gắp thịt để vào trong bát Lệ Ngạn Thư, Tạ Khởi phía đối diện cuối cùng cũng ngẩng đầu, lạnh lùng nói: “Anh cứ để anh ta tự ăn.”
Anh Ngô bị Tạ Khởi làm cho hoảng sợ, lần đầu tiên nghe thấy hắn có ngữ khí không tốt như vậy.
Từ khi Tạ Khởi đến đây, tính tình vẫn luôn rất ôn hoà.
Nhưng vào những lúc Omega của hắn tìm tới, giống như kích phát trong hắn một nhân cách thứ hai.
Lệ Ngạn Thư buông đũa xuống: “Tôi ăn xong rồi.”
Anh Ngô: “Cậu không ăn thêm chút nữa sao?”
Lệ Ngạn Thư cười trừ: “Cảm ơn anh, tôi còn chút chuyện cần về nhà xử lý.”
Đêm nay, Lệ Ngạn Thư vẫn như cũ không mang theo con gái, cũng không mang theo những giấy tờ kia.
Khi y về đến nhà, đứng ở nơi đã mình chôn xuống hạt giống.
Hạt giống đã nảy mầm, sinh ra một chồi non xanh mướt.
Y lấy ít đất cùng với mầm xanh ấy mang vào trong phòng, đặt ở đầu giường.
Lệ Ngạn Thư đeo lên chiếc nhẫn quá cỡ với tay mình, thứ vốn dĩ thuộc về Tạ Khởi.
Cuối cùng dựa vào đầu giường, nuốt xuống hơn phân nửa thuốc ngủ trong tay.