Không nghĩ tới bản thân vậy mà có thể nhận được kẹo từ Tô Kỷ Miên.
Đỗ Thanh Thanh dừng một chút, theo bản năng duỗi tay tiếp nhận, nương theo ánh sáng màn chiếu, đặt ở trước mắt tỉ mỉ nhìn nhìn.
Là cái nhãn hiệu chưa từng thấy qua, trên bao bì đóng gói in toàn bộ đều là tiếng Anh, không có chữ nào mà nàng quen thuộc cả.
Nhưng vẫn có thể phán đoán ra viên kẹo này có hương vị gì.
Là vị dâu tây, trên nhãn in một quả dây tây bự, hai tay chống eo đáng yêu.
"Em còn tùy thân mang theo kẹo nha." Đỗ Thanh Thanh có chút bất ngờ, gật gật đầu cùng nàng nói cảm ơn, sau đó liền lột vỏ bọc ra bỏ kẹo vào miệng, theo bản năng hỏi thăm, "Là mua ở cửa hàng tiện lợi em làm thêm sao?"
"Không phải." Tô Kỷ Miên phủ nhận, "Mua ở chỗ khác."
"Ăn ngon sao?" Nàng hỏi, mặc dù lúc này tầm mắt đã trở về phía trước, nhưng vẫn như cũ để lại vài phần dư quang ở trên người Đỗ Thanh Thanh, "Cận tiểu thư ăn có quen không?"
"Ăn quen ăn quen." Đỗ Thanh Thanh vội vàng gật đầu, gợi lên mạt tươi cười hướng nàng nhẹ nhàng dựng ngón tay cái, "Ăn khá ngon, cảm ơn Miên Miên."
Nhìn như là lại đang phát huy tinh thần liếm cẩu, nhưng thực tế không chỉ là khen tặng cho có.
Viên kẹo kia kì thật đúng là ăn khá ngon.
Đỗ Thanh Thanh từ trước đến nay không quá thích đồ ngọt, cho nên ngày thường ăn rất ít đường, sợ hãi quá ngọt.
Vốn dĩ trước khi ăn viên kẹo này còn mang theo chút băn khoăn, kết quả khi bỏ vào miệng mới phát hiện băn khoăn vừa rồi hình như có chút dư thừa.
Kẹo thế nhưng ngoài ý muốn không có quá ngọt, càng thêm tràn ngập vị sữa cùng vị trái cây, nhàn nhạt, thơm thơm, dư vị vô cùng tốt.
Đỗ Thanh Thanh gật gật đầu, cầm giấy gói kẹo lăn qua lộn lại nghiên cứu trong chốc lát, ghi nhớ tên vỏ kẹo, nghĩ ngày nào đó có rảnh tự mình cũng mua về một ít.
Cứ như vậy đông ngẫm nghĩ lại tây ngẫm nghĩ, lúc nhấc mắt lên thì ngạc nhiên phát hiện phim kinh dị thế nhưng đã chiếu hết rồi.
Nàng vừa rồi chỉ lo nghiên cứu giấy gói kẹo và hương vị, căn bản không có chú ý!
Cho nên ăn đường dường như sẽ thật sự không sợ hãi.
"......"
Mặc kệ là bởi vì cái gì mới không sợ hãi.
-
Phim chiếu xong rồi, còn lại thời gian đủ để xem một bộ nữa.
Đỗ Thanh Thanh lúc này chọn lựa một hồi lâu, rốt cuộc tìm được bộ hài kịch hai người tương đối vừa lòng, ha ha cười xem xong, trận phiền muộn và mệt mỏi dưới đáy lòng cũng tiêu tán không ít.
Đại khái là sung sướng đến mức có thể lập tức lái xe đi ra ngoài ruộng cuốc vài mẫu đất.
"Cô có thể bớt nhớ tới chuyện trồng trọt này một chút không!" Hệ thống nghe vậy tức khắc mở miệng ở trong đầu rống nàng, "Mấy củ khoai tây đó rốt cuộc có chỗ nào tốt!?"
"Có thể bán lấy tiền nha." Đỗ Thanh Thanh nói, "Tôi cũng đã lớn như vậy rồi, không thể cả ngày duỗi tay xin tiền cha mẹ được a."
"Lại nói trồng trọt còn có thể bồi dưỡng thân thể, rèn luyện tâm tính." Nàng cười cười, "Cớ sao lại không làm."
Càng nghe càng có vẻ rất có đạo lý.
Hệ thống hừ lạnh một tiếng, tuy rằng đáy lòng hơi chút bị nàng thuyết phục, nhưng trên mặt lại như cũ duy trì thái độ vừa rồi, nói với nàng: "Cô đây đều là giảo biện."
"Lời cô nói là đúng là nhất." Đỗ Thanh Thanh lười phản bác nàng, lắc đầu nhỏ giọng, "Nếu cô không thích đến thế, vậy đến lúc đó thu hoạch khoai tây chín tôi không thèm chia cho cô ăn."
"Vốn đang nghĩ muốn làm cho cô thật nhiều khoai lát.........."
Hệ thống: "!!!"
Phải nha, khoai tây còn có thể ăn như vậy.
Nàng dừng một chút, hậu tri hậu giác ý thức được chính mình vừa rồi nói câu kia dường như quá mức tuyệt đối, không khỏi ho nhẹ một tiếng, lén lút mở một bao khoai lát, vừa ăn vừa thấp giọng lẩm bẩm: "Được rồi, cô nói cũng có đạo lý, vậy cô liền tr-trồng đi."
Bởi vì xấu hổ, ngay cả nói chuyện cũng có điểm nói lắp.
Làm cho Đỗ Thanh Thanh tức khắc có điểm muốn cười, trầm mặc sau một lúc lâu, không cùng hệ thống nói tiếp, mà đột nhiên hỏi: "Túi này có phải là bao khoai lát cuối cùng của cô không?"
"Đúng vậy." Hệ thống gật đầu, "Làm sao vậy?"
"Không có việc gì." Đỗ Thanh Thanh cười cười, "Cô ăn nhiều chút, ăn cho đỡ thèm ha."
"Tài chính của tôi gần nhất có hạn, không thể tiêu pha, có thể tiết kiệm liền tiết kiệm." Nàng nói, "Cho nên lần sau lại muốn ăn, cũng chỉ có thể chờ khoai tây thu hoạch thôi nha~"
Hệ thống: "???"
Cô đây là trả thù! Trả thù một cách trắng trợn!!
Này đại khái chính là cái miệng hại cái thân trong truyền thuyết đi.
Hệ thống nghe vậy bi thương rơi lệ, thở dài, yên lặng nhắm lại miệng, nghĩ nên dùng cái dạng biện pháp gì để tranh thủ một lần nữa làm Thống-Cơ-Hội.
Nhưng cuối cùng lại là an tĩnh.
Đỗ Thanh Thanh bất đắc dĩ lắc đầu, nhìn thời gian, nghĩ cũng nên đưa Tô Kỷ Miên trở về, vì thế thực mau đứng lên.
Nhìn người bên cạnh đang sửa sang lại cặp sách, gợi lên khóe môi, thuận miệng nói một câu: "Chúng ta trở về thôi?"
Nói xuất khẩu mới ý thức được hình như có gì đó không đúng lắm, lại mau chóng đột nhiên sửa miệng: "Tôi đưa em trở về nha?"
"Được." Tô Kỷ Miên lần này không lại cự tuyệt, gật gật đầu.
Ngồi trong phòng tối om gần tiếng, vừa ra khỏi cửa thế nhưng còn có chút không kịp thích ứng, có loại cảm giác như cách biệt một thế hệ.
Đỗ Thanh Thanh bước nhanh đi lấy xe, Tô Kỷ Miên đứng ở cửa hơi giương mắt theo cửa kính nhìn ra bên ngoài, lúc này mới chú ý tới sắc trời không biết từ khi nào lại trở nên âm u.
Trông có vẻ trong chốc lát sẽ còn muốn mưa to, một đường gào rít tiếng gió cùng sấm.
"Cận tiểu thư lát nữa trực tiếp thả tôi ở chỗ giao lộ là được rồi." Gần đến trường học, Tô Kỷ Miên đột nhiên mở miệng, "Chốc lát nếu có đổ mưa chị trở về cũng không tiện."
"Không có việc gì." Đỗ Thanh Thanh nghe thế lắc lắc đầu, phát giác nàng hẳn là lo lắng cho mình, đáy lòng tức khắc có điểm cao hứng, "Tôi xem dự báo thời tiết, nói là trong vòng nửa giờ sẽ không có mưa đâu."
"Tôi trên đường về lái nhanh một chút, thời gian hoàn toàn đủ dùng."
Ý tứ chính là kiên trì muốn đưa nàng về, ngữ khí còn rất kiên định, khiến người khó có thể cự tuyệt.
Tiếng nói vừa dứt, Tô Kỷ Miên nhẹ nhàng nâng tầm mắt nhìn bầu trời.
Cũng không biết là suy nghĩ cái gì, một hồi lâu mới lần nữa mở miệng đáp: "Vậy được rồi, phiền toái Cận tiểu thư."
Này là đồng ý rồi sao.
Đỗ Thanh Thanh lắc đầu nói không phiền toái, ngay sau đó liền càng thêm dùng sức dẫm hạ chân ga, nhanh như chớp chở người một lần nữa đi vào ký túc xá, mở miệng dặn dò dặn dò: "Đi nhanh đi, hôm nay ở bên ngoài cả một ngày, trở về nghỉ ngơi cho thật tốt."
"Được." Tô Kỷ Miên gật đầu, "Cận tiểu thư cũng vậy."
Nói cho hết lời, cầm lấy cặp sách phải đi.
Đỗ Thanh Thanh thấy thế vội vàng duỗi tay ngăn cản nàng một chút: "Miên Miên."
Nàng cản lần này có điểm gấp, bàn tay trắng nõn mềm mại kia nắm lấy cổ tay Tô Kỷ Miên, năm ngón tay toàn bộ chế trụ, nắm còn rất chặt.
Da thịt cùng da thịt dán ở bên nhau, tức khắc có loại cảm giác không bình thường chậm rãi chạy dọc theo xung thần kinh, chọc đến Tô Kỷ Miên theo bản năng sửng sốt.
Nhưng cố tình người nọ lại giống như là không hề nhận thấy được, nhìn nàng, nhẹ nhàng híp mắt hướng nàng lấy lòng mà cười.
Nói: "Miên Miên, chúng ta hôm nay cùng nhau đi chơi cả ngày, hẳn là xem như bằng hữu rồi đi?"
Tô Kỷ Miên rũ mắt nhìn chằm chằm cái tay kia: "Cho nên?"
"Cho nên......!Cho tôi lưu cái WeChat nha?" Đỗ Thanh Thanh nhẹ giọng nói thầm, thanh âm nghe thế nhưng ngoài ý muốn mềm mại, "Đến phương thức liên hệ cũng không có thì làm sao có thể coi là bằng hữu được~"
-
Không biết có phải là lấy lòng có tác dụng rồi hay không, Đỗ Thanh Thanh cuối cùng cũng có được WeChat của Tô Kỷ Miên.
Cũng mắt trông mong nhìn người nọ trộm đem nguyên bản chữ viết tắt sjm đổi lại thành jsm.
sjm là viết tắt của Tô Kỷ Miên [Sūjìmián], đổi thành jsm là Kỷ Tô Miên.
Hay lắm, còn nghĩ đề phòng nàng sao.
Đỗ Thanh Thanh hừ lạnh một tiếng, xóa nickname của mình đi, vung tay đổi thành Ca Như tỷ tỷ.
Tôi không chỉ lừa em, tôi còn chiếm tiện nghi của em!
Đỗ Thanh Thanh thoải mái, vui vẻ vui vẻ cùng người ta kết bạn, lúc sau rốt cuộc vừa lòng cười cười thả người đi về.
Hơn nữa mở miệng dặn dò: "Trở về chậm một chút."
"Chị cũng vậy." Tô Kỷ Miên nhìn chằm chằm cái nickname kia, sau một lúc lâu đáy mắt hiện lên một tia ý cười, giơ tay sửa lại chỗ ghi chú, "Trời sắp mưa, Cận tiểu thư trên đường đi cẩn thận."
"Được." Đỗ Thanh Thanh gật gật đầu, theo bản năng hơi hơi nhón chân muốn nhìn một chút xem rốt cuộc nàng sửa ghi chú mình là cái gì.
Nhưng cuối cùng nhìn lén thất bại, bất đắc dĩ chỉ có thể một lần nữa ngồi trở lại trong xe, xua xua tay dẹp đường hồi phủ.
Lo lắng đề phòng suốt một đường, rốt cuộc nửa giờ sau khi đã về nhà bình an rồi, mới vừa đem đồ vật dọn dẹp xong xuôi thì chân trời tức khắc giáng xuống một trận mưa to.
Đỗ Thanh Thanh thấy thế vừa giật mình vừa may mắn, còn mở miệng cùng hệ thống khoe khoang: "Cô xem tôi canh thời gian thật chuẩn."
Hệ thống đang mang thù, nghe tiếng chỉ trả về cho nàng một chữ: "Hừ!"
"Cô hừ cái gì?" Đỗ Thanh Thanh cạn lời, "Chẳng lẽ không phải sao?"
Hệ thống: "Phi!"
Đỗ Thanh Thanh: "......"
Vì miếng ăn mà chẳng khác gì đứa trẻ ba tuổi.
Nàng bất đắc dĩ, đứng ở tại chỗ dỗ dành hệ thống tức giận một lát, lúc này mới xoay người chuẩn bị đi rửa mặt, mới vừa ra tới liền nghe có người hầu lại đây gõ cửa, nói Đỗ tiểu thư Đỗ Nhược Thu vừa gọi điện thoại tới.
Đỗ Nhược Thu.
Thật đúng là đã lâu không nghe thấy cái tên này, từ lúc nàng không sống lại từ phòng tắm đến nay.
Nói đến cũng thật trùng hợp, Đỗ Nhược Thu là em họ của nguyên chủ Cận Như Ca, cùng nàng giống nhau, trong nhà đều rất có tiền, lớn lên cũng xinh đẹp.
Nhưng cái gọi là có tiền cũng kém xa trình độ Cận gia, xinh đẹp cũng không bằng Cận Như Ca.
Hai người lúc trước cùng nhau lớn lên, từ nhỏ Cận Như Ca liền so sánh khắp nơi với Đỗ Nhược Thu, lâu dần làm cho đứa nhỏ này ở trước mặt người chị họ vẫn luôn rất tự ti, khi đối mặt với nguyên chủ luôn theo bản năng đón ý nói hùa lấy lòng.
Hơn nữa nàng kỳ thật cũng ôm một tấm lòng ái mộ Trương Tân Viễn, càng khiến nội tâm nàng lúc nào cũng thực dày vò.
Xuất ngoại du học ba năm rồi, lúc này mới tốt lên một chút.
Quả là một đứa trẻ rất đáng thương, mấy đời trước Đỗ Thanh Thanh đều có thể giúp đỡ liền giúp đỡ, nhưng bởi vì không tìm được phương pháp phù hợp, hơn nữa bản thân nàng cũng là ốc không mang nổi mình ốc, cho nên hiệu quả cũng không có bao nhiêu.
Nhưng hiện tại sẽ không, lúc này đây nàng phải xuống tay giải quyết dứt điểm một chút vấn đề của Đỗ Nhược Thu.
Rốt cuộc kỳ thật hai người đều họ Đỗ nha, năm trước là một nhà, người một nhà không phải là nên trìu mến yêu thương nhau sao.
Nghĩ như vậy, Đỗ Thanh Thanh một lần nữa gọi điện thoại cho Đỗ Nhược Thu, ngồi ở trên giường, một bên thưởng thức vòng hoa nhỏ Tô Kỷ Miên đưa cho nàng, một bên tràn đầy từ ái cất tiếng hỏi: "A Thu nha, tìm chị có việc gì?"
A Thu?
Tiếng nói vừa dứt, Đỗ Nhược Thu ở đầu bên kia điện thoại liền ngây ngẩn cả người, còn tưởng rằng nàng không cẩn thận tiếp sai người rồi, nhìn đi nhìn lại ghi chú vài lần mới xác định đầu bên kia điện thoại hình như thật sự chính là chị họ.
Sao tự nhiên lại xưng hô như vậy với nàng, thanh âm nghe còn rất ôn nhu nữa.
Rõ ràng trước kia vẫn luôn lạnh giọng kêu nàng Đỗ Nhược Thu.
Đỗ Nhược Thu có điểm ngốc, lắc lắc đầu vài cái mới nhỏ giọng đáp: "Chỉ, chỉ là có chút nhớ chị họ, muốn hỏi một chút gần đây chị đang làm cái gì, em mới về nước không lâu, mấy năm nay học, việc học bận rộn quá, không kịp cùng chị liên lạc......."
Một câu nói thật gập ghềnh, giống như đầu bên kia điện thoại là một lão hổ.
Này không thể được, đứa nhỏ này quá tự ti.
Đỗ Thanh Thanh nghe vậy tức khắc nhíu mày, dừng một chút, cố tình phóng thanh âm càng thêm ôn nhu một chút: "Cũng không có làm cái gì, chỉ là vội vội cái này vội vội cái kia, kỳ thật còn rất bận rộn."
"Em thì sao?" Lúc sau nàng hỏi, "A Thu gần đây vội cái gì sao?"
"Cũng không, không vội cái gì." Đỗ Nhược Thu tiếp tục ấp úng, "Ở nhà nghỉ ngơi mấy ngày, rồi đi thăm hỏi cô và dượng một chút."
"Sau đó buổi sáng ngày mai sẽ đi bờ sông vẽ ký họa." Nàng nói, như là cùng Đỗ Thanh Thanh làm báo cáo, hội báo hành trình của chính mình, "Buổi chiều đến thăm chị, buổi tối......"
Đi bờ sông vẽ ký họa.
Đỗ Thanh Thanh phát giác có gì đó không đúng, liền chạy nhanh mở ra kịch bản vừa xem, tức khắc phát hiện ngày mai không thể để Đỗ Nhược Thu đi ra ngoài được.
Bởi vì cái tên ngốc Trương Tân Viễn kia ngày mai cũng phải đi bờ sông cùng đám bạn hồ bằng cẩu hữu nướng BBQ!
Đỗ Nhược Thu lúc nhỏ vừa nhìn thấy Trương Tân Viễn liền phát bệnh, lúc này khi cách một thời gian lâu như vậy không gặp, đến lúc đó không chừng lại là cái dạng trường hợp không lường trước được.
Vẫn là nên ngăn chặn một chút đi.
Đỗ Thanh Thanh nghĩ như vậy, ngay sau đó liền một lần nữa mở miệng, cùng Đỗ Nhược Thu đề nghị nói em ngày mai đừng đi vẽ ký họa được không, chúng ta lâu như vậy không gặp, chị họ đặc biệt rất nhớ em, em đến đây chơi với chị đi.
"Nếu em thật sự muốn ra ngoài cũng được." Nàng nói, vui vẻ vui vẻ gợi lên mạt mỉm cười đầy tính kế, "Chị họ sẽ mang em đến một chỗ tốt, tuyệt đối đẹp hơn nhiều so với bờ sông bên hồ, trời xanh mây trắng cầu nhỏ nước trôi, rất đẹp rất đẹp."
Nàng nói, tiếp tục cùng Đỗ Nhược Thu đẩy mạnh tiêu thụ: "Lại còn có thể rèn luyện thân thể, thanh lọc tâm hồn, vô cùng tốt đẹp nha."
Nói còn khá tốt, mặc cho ai nghe xong đều sẽ thực động tâm.
Đỗ Nhược Thu ở bên kia nghiêm túc nghe xong, sau một lúc lâu ngoan ngoãn gật gật đầu, nói: "Vậy được rồi, em đây ngày mai trực tiếp tới tìm chị....."
"Cho nên chúng ta muốn đi đâu nha?" Nàng hỏi, trong giọng nói mang theo nghi hoặc, "Yêu cầu mang thứ gì, làm cái gì để chuẩn bị sao?"
"Không cần thiết." Đỗ Thanh Thanh nói, "Mang theo tinh dầu là được."
Đỗ Nhược Thu: "Tinh dầu?"
"Đúng vậy." Đỗ Thanh Thanh gật gật đầu, ở bên kia điện thoại kiêu ngạo giơ ngón tay cái, rốt cuộc chịu nói ra mục đích cuối cùng của mình.
"Chị họ sẽ mang A Thu đi trồng khoai tây nha!".