Làn gió nhẹ nhàng lay động hoa nhỏ trên vòng tay, thật sự rất xinh đẹp, bất luận là trên tay hay trên tóc.
Đỗ Thanh Thanh bước nhanh tiến lên đuổi theo Tô Kỷ Miên, vừa đi vừa vô thức nhìn sang tấm kính phản quang bên đường, tâm tình sung sướng không nhỏ.
Người một khi vui vẻ, lời nói liền không tự chủ biến nhiều.
Đỗ Thanh Thanh tự sướng xong rồi, sau đó liền quay đầu lại lần nữa nhìn về phía Tô Kỷ Miên, đáy mắt mang theo bọt nước trong suốt lấp lánh, hỏi nàng: "Miên Miên, em muốn đi đâu, tôi đưa em đi nha?"
"Không cần." Tô Kỷ Miên đáp, ngước mắt nhìn nàng, một lát sau nói tiếp, "Tôi trực tiếp hồi ký túc xá."
"Cách quá xa, không cần phiền toái Cận tiểu thư phải đi một chuyến đâu."
"Như vậy sao được, hiện tại còn đang mưa đó." Đỗ Thanh Thanh nghe xong tức khắc mở miệng phản bác, "Em xem trên đường chỗ nào bắt được xe chứ?"
"Tôi ngồi xe buýt." Tô Kỷ Miên sửa đúng.
"Xe buýt không phải chờ sao?" Đỗ Thanh Thanh lắc đầu, "Lại nói từ chỗ này trở về trường học của em còn phải chuyển xe, tới tới lui lui liền mất bốn tệ, thật không hợp túi tiền a."
"Nhưng nếu em ngồi xe tôi trở về thì khác." Nàng cười cười, duỗi tay lắc lắc hai cái bông hoa nhỏ dưới cổ tay, tươi cười nghịch ngợm lại ôn nhu, "Tôi không cần tiền, cái này coi như là thù lao được chứ?"
"Bằng hữu." Nàng nhướn mày, hạ giọng và tiến lại gần một chút, nghiêm trang nói, "Em suy xét một chút nha?"
Ngữ khí cùng thần thái nghe mạc danh có cảm giác như là bọn đầu cơ bán phiếu trước cửa rạp chiếu phim.
Làm cho Tô Kỷ Miên thật là hết chỗ nói, một hồi lâu mới mở miệng lần nữa: "Tôi....."
Hây da, tôi cái gì mà tôi!
Đỗ Thanh Thanh lười nghe, cũng không nghĩ cho nàng có cơ hội cự tuyệt, lập tức tiến đến chỗ con xe yêu dấu.
Duỗi tay kéo ra cửa ghế phụ, một tay cầm dù một tay từ trước ngực xẹt qua một nửa vòng cung, tư thế ưu nhã, tươi cười thân thiết: "Vị tiểu thư này, mời."
Lúc này lại giống nhân viên phục vụ đón khách ở cửa nhà hàng cao cấp.
Tô Kỷ Miên bị hành động này của nàng làm cho có chút buồn cười, nhưng giương mắt nhìn thấy người này không cẩn thận bị nước mưa làm ướt nhẹp đầu vai, lời cự tuyệt rốt cuộc vẫn là không có nói ra khỏi miệng.
Cuối cùng vẫn là Đỗ Thanh Thanh thành công.
Ý cười nơi đáy mắt Đỗ Thanh Thanh thực mau lớn hơn vài phần.
Lúc này mưa đã ngớt dần, có ánh mặt trời xuyên qua khe hở giữa những đám mây đen, chậm rãi tưới xuống, bao phủ trên cửa sổ xe, tản ra một màu sắc tươi sáng.
Người xuất hiện trong tầm mắt cũng ngày càng nhiều, xe chậm rãi tiến về phía trước, đến khi sắp rời khỏi trung tâm thành phố, thời tiết hoàn toàn trong lành.
Cũng không biết tại sao, Đỗ Thanh Thanh đột nhiên không muốn cho Tô Kỷ Miên trở về.
Kỳ thật ở hai ngày trước nàng cố ý tìm hệ thống muốn xem lịch công tác trong khoảng thời gian này của Tô Kỷ Miên, từ sớm liền biết nàng hôm nay sẽ không đi làm, cho nên liền hủy bỏ ý định đi tìm nàng, nghĩ để cho người ta có thể nghỉ ngơi nghỉ ngơi.
Vốn tưởng rằng người này hẳn là sẽ tranh thủ hưởng thụ cuộc sống một chút, ai ngờ kế hoạch kỳ nghỉ của nàng lại là ở trong ký túc xá đợi chờ.
Thật là không có chút lạc thú nào cả.
Đỗ Thanh Thanh thấy thế không khỏi lắc đầu cảm khái.
Muốn như vậy còn không bằng cùng nàng đi trồng khoai tây nha.
"Cô nói cái gì?" Có lẽ là đã nhận ra ý tưởng của nàng, hệ thống tức khắc ở trong đầu khiếp hãi không dám tin hỏi, "Cô muốn mang Tô Kỷ Miên đi làm cái gì cơ?!"
"Không làm cái gì!" Đỗ Thanh Thanh nghe vậy vội vàng mở miệng phủ định, "Tôi nói là tôi muốn mang nàng đi hưởng thụ cuộc sống ~"
Sửa miệng cũng thực mau.
Hệ thống mắt trợn trắng, không thể bắt lấy yếu điểm của nàng, vì thế liền hừ lạnh một tiếng chạy qua một bên ăn khoai lát.
Răng rắc răng rắc thanh âm thật sự mê người, Đỗ Thanh Thanh nghe đến nỗi đói bụng.
Nhìn khung cảnh trước mắt, nghĩ hiện tại cũng gần giữa trưa, thay vì trực tiếp đưa Tô Kỷ Miên về nhà còn không bằng dẫn người đi ăn một bữa cơm.
"Không cần." Mới vừa nói ra lời đề nghị, liền đổi lấy một câu phủ định.
Đỗ Thanh Thanh trầm mặc không nói, thừa dịp chờ đèn đỏ lại duỗi tay chỉ chỉ chùm hoa nhỏ trên tóc, hơi há mồm cùng nàng biểu lộ khẩu hình: Thù lao.
Rõ ràng phía trước đã tính qua một lần.
Tô Kỷ Miên bất đắc dĩ lắc đầu, vừa định mở miệng nhắc nhở, liền thấy Đỗ Thanh Thanh lại giơ lên hai tay, cằm khẽ nhếch, điểm điểm bên trái lại điểm điểm bên phải, tiếp tục nói: "Thù lao."
Vốn tưởng rằng đến đây là xong rồi, lại không nghĩ tới làm xong một loạt thao tác, nàng lại tùy tay kéo lên một bịch khoai lát bên cạnh: "Cái này cũng tính là thù lao."
Hình như là bịch khoai lát vài ngày trước mình ném từ cửa sổ xuống cho nàng.
Người này còn chưa có ăn a!
Tô Kỷ Miên nhất thời cạn lời, nhìn chằm chằm người trước mắt, sau một lúc lâu nhẹ giọng thở dài: "Được rồi."
Đây là thành công rồi sao?
Đỗ Thanh Thanh gật gật đầu, ngay sau đó liền vui vui vẻ vẻ thay đổi hướng lái, lôi kéo người lần nữa trở lại trung tâm thành phố, tìm một quán ăn được đánh giá rất cao ngồi xuống.
Biết người này thích ăn lẩu, cho nên hôm nay cố ý mời nàng tới ăn.
Lại biết nàng ngày thường vì tiết kiệm tiền không thể bỏ ra được, cho nên dứt khoát liên tiếp gọi cho nàng thật nhiều thịt.
"Ăn nhiều một chút a." Đỗ Thanh Thanh duỗi tay chỉ chỉ tấm biển đặt ở một bên, vui vẻ mở miệng phân phó với nàng, "Phải hoàn thành tốt chiến dịch Sạch Đĩa nha."
Clean Plate Campaign in China [光盘行动]: Chiến dịch sạch đĩa của Trung Quốc được khởi xướng năm nhằm tránh tình trạng lãng phí lương thực.
"Ừm." Tô Kỷ Miên chưa nói cái gì, gật gật đầu thả gần nửa phần dạ dày bò vào nồi.
mao bụng[毛肚]: editor không tìm thấy tên Việt hóa chính xác, có chỗ dịch là "dạ cỏ", có chỗ lại để là "lá sách", cho nên để hẳn dạ dày bò.
Đỗ Thanh Thanh thấy thế vội vàng đề nghị: "Em cứ thả nhiều vào, tôi cũng thích ăn cái này."
"Không cần." Tô Kỷ Miên đáp, giơ tay lấy món đồ ăn khác, "Tôi không ăn dạ dày."
Đỗ Thanh Thanh nghe vậy nghi hoặc: "Không ăn sao em lại còn nấu cái này trước nha?"
Tiếng nói vừa dứt, Tô Kỷ Miên bên kia đột nhiên trầm mặc.
Lúc này nồi lẩu đặt giữa hai người đã hoàn toàn nóng lên, nhiệt khí trong nồi bốc hơi tạo thành màn chắn mờ ảo trước mặt hai người.
Đỗ Thanh Thanh trong lúc nhất thời thấy không rõ biểu tình người trước mặt, chỉ có thể ngoan ngoãn ngồi tại chỗ chờ nàng trả lời.
Đợi một hồi lâu, cuối cùng cũng chờ tới được một câu, không biết có phải là bị ảo giác hay không, Đỗ Thanh Thanh thế nhưng lại dường như cảm thấy câu nói kia mang theo vài phần ý cười.
Nói với nàng: "Khả năng là do tôi đoán được Cận tiểu thư thích ăn đi."
-
Một bữa cơm ăn phi thường thỏa mãn.
Dạ dày Đỗ Thanh Thanh không được tốt lắm, Lưu thúc từ sớm đã biết, cho nên vì sức khỏe của nàng, rất ít khi kêu phòng bếp bên kia làm cho nàng đồ ăn quá kích thích, mỗi lần ăn xong đều phải cách thật lâu mới có thể lại ăn một lần.
Chính là khiến Đỗ Thanh Thanh thèm hỏng rồi, kiên trì đã lâu, rốt cuộc chờ tới được bữa lẩu định mệnh này.
Nàng thở dài, tùy tay lấy ra di động, lại xoay mặt sửa sang lại túi xách của mình một chút, nghĩ chờ Tô Kỷ Miên từ toilet trở về liền chạy đi tính tiền.
Lại không nghĩ tới mới vừa quyết xong, nhấc mắt lên đã thấy người này cầm tờ phiếu trở về, trong tay thậm chí còn cầm một bình sữa bò.
Nàng đưa đến trước mặt, Đỗ Thanh Thanh theo bản năng tiếp lấy, tiếp xong mới ý thức được chỗ nào không đúng: "Em thanh toán rồi?"
"Đúng vậy." Tô Kỷ Miên đáp lời, rũ mí mắt xách cặp sách đặt ở trên ghế, "Thuận tay thanh toán."
Thuận tay cái rắm, Đỗ Thanh Thanh cạn lời.
Rõ ràng toilet ở hướng đông, quầy thu ngân ở hướng tây, tay em rốt cuộc dài cỡ nào, còn ở chỗ này nói cái gì mà thuận tay chứ.
Rõ ràng đã nói là bữa này mình mời.
Đỗ Thanh Thanh thở dài, không khỏi hối hận sớm biết vậy vừa rồi liền gọi ít thịt một chút: "Vậy sữa bò thì sao? Cũng là em thuận tay mua?"
"Không phải." Tô Kỷ Miên cười cười, mở miệng phủ nhận, "Thanh toán xong được tặng."
Vậy còn được còn được.
Đỗ Thanh Thanh nghe vậy thở phào một hơi, nghĩ cuối cùng không bởi vì sữa bò mà khiến Tô Kỷ Miên lại tiêu pha một phen, sau đó liền vặn nắp ùng ục ùng ục uống mấy hớp.
Gật gật đầu, cảm thấy không thể để Tô Kỷ Miên thiệt thòi, vì thế liền lại đề nghị nói muốn mời người đi xem điện ảnh.
Lúc nói lời này trên miệng còn dính một vòng râu sữa bò, theo động tác nói chuyện trên dưới nhẹ nhàng di động.
Mạc danh có chút buồn cười.
Tô Kỷ Miên không nhịn được: "Phụt."
Đỗ Thanh Thanh: "???"
-
Cũng may lần này Tô Kỷ Miên không quá cự tuyệt nàng.
Đỗ Thanh Thanh rất vui vẻ, ra cửa lập tức liền lôi kéo người đi rạp chiếu phim gần đó, lại bất hạnh gặp phải rạp chiếu phim đang tu sửa, không thể vào xem được.
Bất đắc dĩ, cuối cùng chỉ có thể mang theo người tìm một rạp chiếu phim tư nhân được đánh giá không tồi gần đây.
Dù sao đều là rạp chiếu phim, ở đâu xem cũng là xem.
Đỗ Thanh Thanh trước kia ở thế giới của mình bởi vì vội vàng việc học, vội vàng công tác, căn bản không có cơ hội đi đến mấy chỗ này, thật là có chút tò mò rốt cuộc sẽ trông như thế nào.
Thẳng đến khi nhân viên phục vụ rời đi, mới phát hiện hóa ra cái gọi là rạp chiếu phim tư nhân kỳ thật chính là một cái phòng nhỏ, trên tường thả cái màn hình chiếu loại nhỏ, đối diện có một cái giường.
Đỗ Thanh Thanh: Giường??!
Không biết tại sao, nàng đột nhiên lại hồi tưởng đến sự kiện tinh dầu ngày đó, đáy lòng tức khắc có trận xấu hổ tràn lên.
Không khỏi vội vàng thừa dịp Tô Kỷ Miên đang gọi đồ uống, liền đi tìm nhân viên phục vụ hỏi một câu, rạp chiếu phim của mấy người đều là cái dạng phối trí thế này sao?
Nhân viên phục vụ cười gật đầu: "Đúng vậy, phòng của các vị đây là gian từ hai đến ba người, nếu ngài ngại nhỏ cũng có thể đổi thành phòng lớn."
Đỗ Thanh Thanh: "Phòng lớn cũng là giường sao?"
Nhân viên phục vụ: "Đúng vậy."
Nàng cười cười, đặc biệt cường điệu bổ sung: "Giường lớn."
Đỗ Thanh Thanh: "......"
Thôi bỏ đi bỏ đi.
Nàng thở dài, mắt thấy Tô Kỷ Miên bên kia đã gọi xong đồ uống, cũng không có mặt mũi nhắc tới chuyện đổi rạp, căng da đầu đi vào trong phòng, cùng Tô Kỷ Miên ngồi xuống.
Sợ hãi nàng hiểu lầm, còn cố ý dán sát vào chân tường, giống như cục nấm, chỉ chiếm cứ một vị trí thật nhỏ.
"Miên Miên em muốn xem cái gì thì chọn đi." Nàng mở miệng, trong giọng nói còn mang theo xấu hổ.
"Chị chọn đi." Tô Kỷ Miên nghiêng mắt nhìn nàng một cái, "Tôi xem cái gì cũng được."
"Huống hồ......" Nàng bổ sung một câu, "Điều khiển từ xa ở bên chỗ chị."
"Phải ha." Đỗ Thanh Thanh gật gật đầu, chớp chớp mắt thấy đúng thật là bên cạnh mình có cái điều khiển từ xa, không khỏi ho khan vài tiếng cầm lên, click mở phần đặc biệt đề cử, ở bên trong tùy tiện tìm mấy cái đánh giá cao.
Kỳ thật bìa mặt còn khá xinh đẹp, tên nhìn qua cũng rất lãng mạn, Đỗ Thanh Thanh hiểu lầm, ban đầu còn tưởng là phim tình cảm.
Kết quả nhìn chằm chằm lại chằm chằm nhìn, càng xem lại càng cảm thấy không đúng.
Đỗ Thanh Thanh: "Vãi chưởng, cái này hình như là phim ma!"
Hệ thống: "Cô mới biết à."
"Không phải, sao phim ma lại để cái bìa đẹp làm gì, tên còn lãng mạn như vậy........." Đỗ Thanh Thanh khiếp hãi phun tào, "Mấu chốt là còn xuất hiện ở đặc biệt đề cử?!"
Hệ thống: "Chắc chắn là vậy rồi a, không phải đi đến rạp chiếu phim xem phim kinh dị là điều bình thường sao."
"Cô không phát hiện các cặp đôi cùng đi đến rạp xem phim kinh dị đặc biệt nhiều sao, cô cho rằng bọn họ thật sự là đến để xem phim kinh dị?" Nàng hỏi, "Tương tự, cô cho rằng tới rạp chiếu phim tư nhân thật sự chỉ để xem điện ảnh?"
Đỗ Thanh Thanh: "......" Cô như thế nào lại hiểu biết đến vậy?!
Nàng bị hệ thống nói đến cứng họng, trầm mặc một lúc lâu, sau đó liền thay đổi mục tiêu, bắt đầu tìm Tô Kỷ Miên nói chuyện phiếm.
Giống như lúc vui vẻ, người này lúc sợ hãi cũng sẽ nói thật nhiều.
Nhìn xem Tô Kỷ Miên, không đợi người ta bắt chuyện đã bắt đầu cùng người ta tán gẫu, lén lút hỏi: "Miên Miên em có sợ không a, nếu không chúng ta đổi cái khác đi?"
"Con ma mới nhảy ra kia là nam hay nữ a? Có phải là kẻ thù mà nữ chính gặp được ba năm trước không?"
"Em nói liệu nam chính có biết thân thế của nữ chính không? Tôi thấy hắn dường như......."
Huyên thiên nhỏ giọng xả một đống lớn.
Tô Kỷ Miên nghe đến không khỏi giựt giựt khóe miệng, mắt nhìn nàng, một lát sau dựng thẳng lên ngón trỏ làm động tác im lặng: "Hừm!"
Đỗ Thanh Thanh bị tiếng hừm kia làm cho không dám động đậy, trầm tư một lúc lâu, lại lần nữa lén lút lùi về trong góc tường làm cục nấm nhỏ.
Vốn dĩ đã căng da đầu chuẩn bị tốt chịu đựng một đoạn này, vì thế liền theo bản năng ôm lấy gối bên cạnh.
Mới vừa nhấc gối lên, mới phát hiện bản thân vừa rồi hình như để sót cái gì đó.
Bỏ gối ra, thình lình xuất hiện trước mắt chính là bàn tay trắng nõn mảnh khảnh của Tô Kỷ Miên, nguyên bản đang gắt gao nắm chặt, thấy người kia đã chú ý tới mình, lúc này rốt cuộc mới chịu chậm rãi mở ra.
Đỗ Thanh Thanh thò lại gần xem, phát hiện cái tay kia là nắm chặt một viên kẹo vị dâu tây.
Tô Kỷ Miên muốn đem cái này cho nàng sao?
Đỗ Thanh Thanh theo bản năng sửng sốt, thực mau giương mắt nhìn lại, vừa lúc đối diện với cặp mắt xinh đẹp của Tô Kỷ Miên giữa mảnh sáng nhòa của điện ảnh.
Hóa ra người này vừa rồi không có trừng nàng, cặp mắt thanh triệt kia rõ ràng đến nửa điểm phiền chán cũng không có.
Ngược lại giống như còn mang theo mạt nhàn nhạt ý cười, nhìn nàng, sau một lúc lâu mở miệng nhẹ giọng nói: "Ăn đường."
"Ăn đường sẽ không sợ.".