Nói về cuộc đời của Lộ Lăng, nó giống như một cuốn tiểu thuyết về một người bình thường.
Thăng trầm lớn nhất trong nửa đầu cuộc đời của cậu đó chính là chuyện chia tay ầm ĩ với Lâm Thâm, ngoài trừ chuyện này ra, cậu học một trường tiểu học bình thường, học trường cấp 2 bình thường, tiếp theo là học cấp 3 rồi lên đại học.
Tuy rằng có yêu sớm, nhưng tình yêu ổn định, suốt một khoảng thời gian dài yêu đương cũng không có làm ra bất kỳ hành vi khác người nào….
Nhưng hiện tại, cầm trên tay tờ báo cáo, Lộ Lăng lại rơi rất sâu vào trầm mặc.
Người đi cùng cậu tới bệnh viện là Cố Phàm, hắn là một Alpha, thế nên bác sĩ cho rằng hắn là cha đứa bé.
“Chúng ta đến bệnh viện bởi vì dạ dày của cậu khó chịu mà phải không?” Cố Phàm cầm tờ báo cáo trên tay, nhìn Lộ Lăng.
“Ừ phải, bởi vì gần đây tôi hay buồn nôn”
Cố Phàm “Vậy tại sao ông bác sĩ kia lại bảo cậu đi làm siêu âm B?”
(Siêu âm B: Siêu âm y khoa, thường dùng cho khoa sản)
Lộ Lăng “Cậu đừng có hỏi tôi, cậu phải đi hỏi bác sĩ mới đúng”
Cố Phàm “Được, giờ ngồi chờ báo cáo siêu âm B ra, có hỏi cũng chẳng có tác dụng gì. Chúng ta nói về cái báo cáo này cái đã, tôi không nhìn nhầm đó chứ, kết quả trên này nói là cậu mang thai rồi?”
Lộ Lăng “Một Omega mang thai thì có gì lạ à? Cậu kinh ngạc như vậy làm gì? Chẳng lẽ kết quả trên đó lại bảo tôi là Alpha?”
Cố Phàm không nhịn nổi, nhảy dựng lên tại chỗ.
Lộ Lăng vội vàng kéo hắn “Cậu muốn chết hả?”
Cố Phàm cũng coi như là một người nổi tiếng, tuy rằng khoảng thời gian này phòng làm việc không mua hotsearch cho hắn, nhưng Lộ Lăng cũng không muốn hắn bị lên hotsearch theo cách này đâu.
“Cậu mà nhảy dựng lên là bị người ta phát hiện ngay bây giờ, tối nay hai chúng ta chuẩn bị công khai trên Weibo đi”
Cố Phàm ngồi xuống “Sao cậu bình tĩnh thế hả?”
Lộ Lăng “Vậy tôi nên làm sao đây?”
Cố Phàm điên cuồng đập tờ báo cáo “Cậu nhìn cái này đi! Đây là gì hả, đây không phải là con mèo nhà cậu mang thai! Đây là cậu mang thai đó!”
Lộ Lăng ngẩng đầu lên trời “Thật ra tháng trước tôi có xem bói ở dưới lầu, nói sắp tới tôi sẽ có kinh hỉ bất ngờ, còn nói vận đào hoa của tôi không tồi”
Cố Phàm “Ha ha, bất ngờ dễ sợ luôn đấy. Tôi hỏi cậu, dưới lầu nhà cậu có quầy bói khi nào vậy?”
Lộ Lăng sờ sờ cằm “À nói nhầm, là dưới lầu công ty, lúc đó đang chờ Lâm Từ tới đón tôi”
Cố Phàm:……..
Lộ Lăng không nghe thấy hắn nói gì nữa, quay đầu nhìn lại.
Vẻ mặt của Cố Phàm hệt như bị táo bón “Đừng nói với tôi đứa nhỏ này là của Lâm Từ nha”
Lộ Lăng trợn mắt nói “Sao cậu lại không đoán đứa nhỏ này của Lâm Thâm?”
Cố Phàm lại nhảy dựng lên, lần này còn nhảy cao hơn lần đầu “Douma! Ngựa tốt không ăn cỏ sau lưng, cậu đang chơi trò tra công tiện thụ đấy à? Thật hay giả vậy?”
Lộ Lăng “Giả”
Cậu bình tĩnh bổ sung “Vậy lúc này có thể bình tĩnh chấp nhận đứa nhỏ là con Lâm Từ rồi đúng không?”
Cố Phàm:……..
“Tôi cũng chẳng biết nên nói với cậu như nào nữa……Sự nghiệp vừa mới bắt đầu đã mang thai…..cậu định bỏ hết sao?”
Lộ Lăng đỡ trán “Thật ra là có nguyên nhân, bỏ đi, cậu không biết đâu”
Đứa nhỏ trong bụng cậu vừa được kiểm tra ra.
Tính toán thời gian, đúng vào kỳ phát tình lần trước.
Mấy ngày đó cậu quan hệ với Lâm Từ mà không uống thuốc tránh thai, chuyện mang thai dường như nằm trong dự kiến.
Thế nên, lúc nhận được tờ báo cáo, Lộ Lăng không hề ngạc nhiên.
Cố Phàm lại tỏ ra kích động hơn cậu nghĩ, lải nhải suốt một hồi lâu, hỏi cậu định xử lý chuyện này thế nào.
Lộ Lăng ngẩng đầu nhìn trời, cảm khái một câu “Ôi cuộc đời của tôi…..”
………Mọe nó rắc rối chết đi được.
Chẳng ngờ bá đạo tổng tài Lâm Từ thật sự có kỹ năng một phát ăn ngay của bá đạo tổng tài trong truyền thuyết!
Đệt……..cậu thật sự sắp chết!
Cố Phàm “Cậu định nói cho Lâm Từ biết sao?”
Lộ Lăng “Tạm thời không cần, để tôi tự nghĩ cách đối phó”
Lộ Lăng rối rắm vài ngày, không có tâm trạng đâu để làm việc.
Vừa hay trong khoảng thời gian này cậu không có phim để đóng, dù sao ở nhà mãi cũng chán, thế nên dứt khoát đi tìm Lộ Đồng chơi.
Lúc này Tần Thập Ngũ vừa được sinh ra chưa bao lâu, mới được khoảng mấy tháng, vẫn còn đang nằm nôi. (Jian: chả hiểu sao cứ thấy bé 15 là lại cảm thấy cute =))))))
Tần gia trên dưới có một đống người giúp việc, Tần Sơ cũng như thanh niên trẻ khác ở bên ngoài bận rộn chuyện này chuyện kia, Lộ Đồng học đại học lúc không lên lớp thì sẽ ở nhà, có điều vì Tần Thập Ngũ nên Lộ Đồng đã xin tạm nghỉ học một năm, thế nên ở nhà học còn phải cố gắng hơn cả thời học trung học.
Lúc Lộ Lăng tới thì Tần Sơ không có ở nhà, chắc là đang ở trường.
Giúp việc nói với cậu là Lộ Đồng đang ở trong phòng trẻ con, Lộ Lăng đẩy cửa ra thì thấy Lộ Đồng đang đưa nôi.
Tần Thập Ngũ vừa mới ngủ, cậu vừa mở cửa, Lộ Đồng lập tức đưa tay lên miệng “suỵt”
Bước chân Lộ Lăng nhẹ nhàng hơn, đi đến bên mép cũi nôi của Tần Thập Ngũ. Đứa nhỏ này nhìn y chang như Tần Sơ, lại kế thừa vẻ đẹp của Lộ Đồng, mới mấy tháng đã lớn rất nhanh, mắt thường có thể nhìn thấy được, tương lai nhất định sẽ là một tiểu mỹ nhân.“Sao nó thích ngủ quá vậy? Con nít đều như thế sao?” Lộ Lăng nhỏ giọng đặt câu hỏi.
Lộ Đồng lắc đầu “Không thích ngủ đâu, quậy suốt ngày, chỉ vừa mới ngủ thôi”
Lộ Lăng dùng ngón tay chọc chọc khuôn mặt Tần Thập Ngũ “Mặt nó nhỏ quá, mềm y như quả trứng gà vậy”
Lộ Đồng cười một tiếng “Con nít đều thế”
Lộ Lăng chăm chú nhìn Tần Thập Ngũ một hồi lâu “Vậy sao…..”
Lộ Đồng dẫn cậu tới thư phòng, nằm ngay bên cạnh phòng trẻ con, đi qua thư phòng thì tới phòng ngủ.
Giúp việc bưng hai tách trà lên, Lộ Đồng mở rèm cửa trong thư phòng, là cửa sổ sát đất, bên ngoài còn có ban công, phía trên có một cái bàn với mấy cái ghế.
Hôm nay thời tiết khá đẹp, chỉ hơi lạnh một chút.
“Sao hôm nay anh lại chạy tới đây thăm em vậy?” Lộ Đồng hỏi cậu.
“Không có gì, dạo này không đóng phim nên rảnh tới phát chán” Lộ Lăng hỏi lại “Chồng em đâu rồi?”
Lộ Đồng có vẻ như vẫn chưa quen với xưng hô này, tay cứng đờ, ho khan một tiếng “Hắn…. đi học rồi”
Lộ Lăng “Anh quên mất, hai đứa vẫn còn đang học đại học. Còn trẻ vậy đã có con, được không?”
Lộ Đồng “Không có gì không được cả, em còn muốn được nhìn thấy nó sớm một chút”
Lộ Lăng liếc mắt nhìn Lộ Đồng, quay đầu “Không phải trước kia em không thích trẻ con sao?”
Lộ Đồng “Ai cũng sẽ thay đổi”
Vậy em quả thật đã thay đổi hoàn toàn rồi. Lộ Lăng nghĩ thầm: Transformers cũng không thay đổi được như em.
Lộ Đồng nhìn Lộ Lăng ngẩn người, đặt sách trong tay xuống, nhìn cậu “Rốt cuộc anh tới tìm em có chuyện gì vậy?”
Lộ Lăng thở dài, bí mật dò hỏi “Em đến với chồng em như thế nào?”
Lộ Đồng:………
Lộ Lăng “Không phải trước kia em là Alpha sao? Em đã chấp nhận bản thân biến đổi thành Omega như thế nào?”
Lộ Đồng “Biến đổi thì biến đổi, chẳng lẽ có thể biến trở lại được sao?”
Lộ Lăng vắt hết óc ra cũng không biết Lộ Đồng làm sao có thể bình thản chấp nhận được “Em cứ như vậy lật đổ nhân sinh của mình trước kia, sau đó ở bên cạnh Tần Sơ?”
Lộ Đồng “Có gì kỳ lạ sao?”
Lộ Lăng “Vậy mà còn không kỳ lạ!” Cậu sửng sốt “Giống như kiểu mười mấy năm trời làm thẳng nam, đùng một cái trở thành gay? Em làm sao để bản thân chấp nhận mình thích đàn ông chứ!”
“So sánh bậy bạ” Lộ Đồng thản nhiên nói “Chẳng sao cả, thích là thích, cần gì phải có lý do?”
Lộ Lăng khó hiểu “Em không sợ người khác nói sao?”
Lộ Đồng “Nói gì chứ?”
Có quá nhiều điều để nói về Lộ Đồng, phân hóa lần hai, chưa kết hôn đã có thai.
Lộ Lăng bỗng nhiên nghẹn lại, suy sụp ngồi xuống “Lúc em có đứa nhỏ này, em vẫn còn đang đi học, dì dượng không phản đối gì sao?”
Lộ Đồng “Do em sinh chứ không phải bọn họ sinh”
Lộ Lăng quay lại nhìn Lộ Đồng, lần đầu tiên cậu cảm thấy thật ngưỡng mộ Lộ Đồng.
Cậu không chịu thua, hỏi tiếp “Em vẫn chưa nói em đến với Tần Sơ như thế nào?”
Lộ Đồng chẳng biết nên nói thế nào nữa, chuyện của mình với Tần Sơ kể ba ngày ba đêm cũng không kể hết chuyện.
Mới vừa ngồi thẳng người thì Tần Thập Ngũ đã tỉnh dậy.
Đôi mắt tròn xoe ngái ngủ mở ra, đảo một vòng.
Lộ Đồng giống như nhà tiên tri, tiên đoán nói “Tần Sơ về rồi”
Lộ Lăng “Sao em biết?”
Lộ Đồng chỉ vào Tần Thập Ngũ “Con của hắn biết”
Lộ Đồng mở cửa, đúng lúc Tần Sơ từ bên ngoài trở về.
Mặt sân rất bằng phẳng, dưới chân hắn đã dẫm lên một cán ván trượt, không muốn phanh lại, mặc bộ quần áo màu đen, cực kỳ cool ngầu trượt vào.
Lộ Lăng ở trong phòng khách nhìn ra, thở dài: Bản thân vẫn còn là một đứa nhỏ mà.
Tần Sơ đi vào, chào hỏi với Lộ Lăng.
Hắn đảo quanh Lộ Đồng hệt như cún con một lúc, sau khi cất ván trượt vào một góc thì lên lầu tìm con trai chơi.
Giúp việc gọt sẵn trái cây đặt ở dưới lầu, còn đặt một ly sữa bò lên bàn trà.
Lộ Lăng xua tay “Anh không uống sữa bò”
Lộ Đồng đưa quả cam cho Lộ Lăng “Cái này cho anh, sữa bò là cho Tần Sơ”
Lộ Lăng:………..
Cậu thật sự rất muốn hỏi thằng em trai của mình rằng nó đang nuôi mấy đứa con?
Lộ Lăng cũng chẳng buồn ăn cam, chuyến đi thăm tới đây là kết thúc.
Cậu vốn dĩ muốn đến tìm Lộ Đồng nhờ tư vấn một chút chuyện tình cảm, nhưng quan sát Tần Sơ một lát, cậu phát hiện hắn với Lâm Từ là hai kiểu đàn ông khác nhau, có hỏi Lộ Đồng cũng chẳng hỏi ra được gì.
Lộ Lăng đứng lên, Tần Sơ bế Tần Thập Ngũ từ trên lầu đi xuống.
“Đi sao?”
Lộ Lăng “Lát nữa còn có chút việc, không ở lại thêm nữa”
Cậu liếc nhìn Lộ Đồng “Thật ra anh rất hâm mộ em”
Lộ Đồng “Anh đến vì chuyện của Lâm Thâm sao?”
Lộ Lăng “Cũng không hẳn”
Tần Sơ nghiêng đầu nhìn cậu “Nói gì vậy? Tôi cũng muốn nghe”
Lộ Đồng đuổi hắn đi “Có cái gì đáng nghe chứ, em đi coi Chú bọt biển tinh nghịch đi”
Tần Sơ “Bỏ đi”
Hắn bế Tần Thập Ngũ tới một không gian trống dành riêng cho việc chơi đùa, trên đó bày đầy những món đồ chơi đủ loại kiểu dáng.
Tần Sơ đặt con trai hắn vào trong xe nôi, sau đó nhét một đống đồ chơi nhỏ kỳ quái vào trong rồi đẩy xe định chạy ra bên ngoài chơi.
Lộ Đồng vội vàng ngăn hắn lại “Ở trong nhà không chơi được à?”
Tần Sơ “Đi bồi dưỡng chút tài năng cho con trai em”
Lộ Đồng buông tay ra, phỉ nhổ “Sợ chỉ số IQ của em luôn”
Lộ Lăng “Anh không làm phiền các em nữa”
Lộ Đồng “Em tiễn anh”
Có Tần Sơ ở bên cạnh quấy phá, chắc chắn không thể nói chuyện đàng hoàng được.
Đi tới bên ngoài biệt thự, Lộ Lăng hỏi Lộ Đồng “Em ở chung với Tần Sơ có vẻ rất tốt”
Lộ Đồng nhíu mày “Anh không cảm thấy hắn rất ấu trĩ sao?”
Lộ Lăng “Em không cảm thấy là được rồi”
Lộ Đồng bỗng nhiên dừng chân lại, nhìn về phía Lộ Lăng “Anh, em không biết anh đang phiền não chuyện gì, có điều anh đã tự đưa ra cho bản thân mình đáp án rồi”
Lộ Lăng:?
Lộ Đồng hiếm khi nở nụ cười “Lúc nãy em hỏi anh, có phải Tần Sơ rất ấu trĩ không, anh nói với em, bản thân em không cảm thấy là được rồi. Những lời anh cũng là lời anh muốn nói với bản thân anh nhất, muốn làm gì thì làm đó, bản thân anh cảm thấy vui vẻ mới là quan trọng nhất”
Lộ Lăng sửng sốt trong chốc lát.
Lộ Đồng nhìn về phía trước “Em với Tần Sơ đã trải qua rất nhiều chuyện kỳ lạ….. người bình thường khó mà giải thích được. Em không biết nên hình dung thế nào về những chuyện đã trải qua, có điều nói thực sự là độc nhất vô nhị trong cuộc đời của em”
Lộ Lăng gần như muốn kể chuyện của mình ra, lại bị Lộ Đồng ngăn lại “Không cần phải nói với em đâu, anh đã có đáp án của bản thân rồi”
Sau khi rời khỏi Tần gia, Lâm Từ gọi điện thoại tới, hỏi cậu đã tan tầm chưa.
Lộ Lăng không nói cho anh biết rằng bản thân không đi làm, chỉ trực tiếp báo địa chỉ sau đó ngồi ở ven đường chờ anh đến.
Chưa tới nửa tiếng sau, Lâm Từ đã tìm được con đường này.
Biệt thự Tần gia không nằm ở trung tâm thành phố mà nằm ở vùng ngoại thành, tìm được cũng khá rắc rối.
Sau khi Lâm Từ xuống xe, hỏi cậu đã ăn tối chưa, Lộ Lăng lắc đầu.
Anh thoạt nhìn rất vui vẻ “Vừa lúc hôm nay công ty không có việc gì, em đi mua đồ ăn với anh được không?”
Lộ Lăng giật mình nói “Anh biết nấu ăn sao?”
Lâm Từ “Mới học được gần đây, tối nay sẽ trổ tài cho em thấy. Có một câu nói như nào nhỉ, muốn nắm được trái tim một người đàn ông thì trước tiên phải nắm được cái bao tử của người này”
Lộ Lăng có chút xấu hổ “Anh không cần phải vì em mà làm chuyện đó”
Lâm Từ “Anh tự nguyện, anh muốn làm vì em”
Lâm Từ đi đường sẽ luôn đi về phía sau một chút để Lộ Lăng đi ở phía trước một chút.
Điều này rất khác với Lâm Thâm, Lâm Thâm đi đường thường là vừa đi vừa chạy, luôn luôn chạy ở phía trước Lộ Lăng. Cho dù là đến trường đi học hay là buổi trưa đến căntin ăn cơm, hay là tan học đi về, hắn thường hay phi thật nhanh chạy trước cùng đám bạn của hắn đến tiệm net chơi game, Lộ Lăng chỉ cần ra trễ nửa bước là đã không thấy bóng dáng hắn đâu.
Lâm Thâm biết cậu không thích chơi game, có điều hắn sẽ nói “Lăng Lăng, em đi chơi với anh nha”
Hắn luôn yêu cầu Lộ Lăng đi theo bước của hắn trước, nhưng lại không vì Lộ Lăng mà thay đổi chính mình.
Cho dù là sau khi chia tay, Lâm Thâm cũng chẳng hề cảm thấy bản thân mình sai lầm lớn đến cỡ nào, lỗi sai đều ở cô gái kia, còn hắn vẫn có thể được tha thứ.
Lộ Lăng đẩy chiếc xe của siêu thị đi ra, hỏi Lâm Từ “Anh muốn mua gì?”
Lâm Từ “Em thích ăn gì?”
Lộ Lăng “Gì cũng được, anh cứ xem mà mua đi. Mua cá thì sao?”
Lâm Từ cười, cả người Lộ Lăng đều đè lên xe mua hàng, vừa đạp chân liền chạy bay về phía trước.
Lâm Từ điều kiển tay vịn, sợ cậu đụng vào kệ hàng, hai người vừa chọn lựa vừa mua, sau khi đi ra ngoài đường, Lâm Từ dừng lại, nắm lấy tay cậu.
Anh không quay đầu lại, nhưng khiến Lộ Lăng chợt suy nghĩ.
Động tác này thật ra rất bình thường, xuất phát từ bản năng muốn bảo vệ, Lộ Lăng nhìn chằm chằm vào tay mình, lại liếc nhìn Lâm Từ.
Lâm Từ không quay đầu lại, Lộ Lăng trở tay nắm lấy tay anh.
Đây là lần đầu tiên cậu chủ động nắm lấy tay Lâm Từ, bước chân Lâm Từ dừng lại, tâm trạng cực kỳ tốt.
Cậu nghĩ, cậu không cần nói gì với Lâm Từ cả.
Lộ Lăng đã sớm trải qua lứa tuổi yêu đương thề non hẹn biển, cũng không cần một thứ tình yêu kinh tâm động phách, Lâm Từ giống như cậu, có rất nhiều thứ không cần phải nói ra thành lời, trong lòng hai người đều tự hiểu rõ.
Tối đó, Lộ Lăng cảm thấy không cần phải giữ bí mật nữa, trực tiếp nói với Lâm Từ rằng cậu đã mang thai.
Cái đĩa trong tay Lâm Từ suýt chút nữa rơi xuống mặt đất, vẻ ngây dại chưa từng có hiện lên trên khuôn mặt, dáng vẻ trông buồn cười lạ thường, Lộ Lăng dựa vào bàn ôm bụng cười một hồi lâu.
Lâm Từ trách cậu đã giấu giếm không báo, khiến anh không chuẩn bị trước.
Lộ Lăng không nói gì, có điều, có một chuyện cần phải làm. Chuyện đó đương nhiên chính là muốn Lâm Thâm phải ở ngay trước mặt cậu gọi cậu một tiếng “Chị dâu”.
Hai tháng sau, Lâm Từ cầu hôn cậu.
Cũng không phải chuyện gì bất ngờ nhưng vẫn khiến Lộ Lăng tay chân luống cuống một phen. Anh là người hành động rất nhanh, sau khi cầu hôn thì lập tức sắp xếp tiệc cưới, giống như sợ mình trễ một ngày thôi thì Lộ Lăng sẽ chạy theo người khác.
Theo cách nói của anh đó là, sợ tự mình phải trải nghiệm câu nói gì mà vịt nấu chín rồi cũng có thể bay.
Cụ thể anh đã tham khảo em trai anh, Lâm Thâm để biết trải nghiệm đó đau đớn thê thảm tới mức nào.
Để tránh cho Lâm Thâm quấy rối trước khi hôn lễ được diễn ra, năm ngoái anh đã tống cổ vợ chồng Lâm Thâm ra nước ngoài, nói là muốn hai người đi hưởng tuần trăng mật.
Hắn với bà xã cưới chạy bầu, to bụng rồi mới cưới, cưới xong thì sinh con, quả thật chưa từng đi ra ngoài hưởng tuần trăng mật. Lâm Từ đường hoàng đưa ra lý do này làm cho Lâm Thâm không cách nào bắt bẻ được.
Chỉ là hắn nhạy bén nhận ra gần đây anh trai mình có gì đó rất kỳ lạ, hỏi người khác, những người xung quanh cũng đều giữ kín như bưng.
Cho nên sau khi mấy người Lộ Đồng đã nhận được thiệp mời kết hôn mà Lâm Thâm vẫn chẳng hề hay biết gì.
Thật ra không phải cố tình không cho hắn biết, chỉ là Lâm Từ sợ hắn sẽ phá rối hôn lễ.
Hoặc là, để hắn đến sẽ xảy ra màn tình cũ khó quên, anh thật sự không dám mạo hiểm để xảy ra những chuyện này.
Nhưng cuối cùng Lâm Thâm vẫn đến tham dự hôn lễ, chuyện này do Lộ Lăng quyết định.
Ngoài mặt, cậu rất đứng đắn nói “Anh không tin em sao?”
Một câu khiến cho Lâm Từ phải á khẩu không nói được gì.
Trong lòng của cậu cực kỳ sảng khoái, nhất là khi nhìn thấy Lâm Thâm xuất hiện ở cửa giáo đường, trong nháy mắt nhìn thấy bộ dáng ngẩn ngơ của hắn, mối thù lớn Lộ Lăng nghẹn lâu như vậy cuối cùng cũng trả được.
Hôm nay, Lâm Thâm uống rất nhiều rượu, nhưng không dám đến tìm Lộ Lăng.
Ngày hôm sau khi hôn lễ kết thúc, hắn liền bay ra nước ngoài, thậm chí không mang cả vợ đi theo cùng.
Lộ Lăng đứng bên cạnh cửa sổ sát đất, nhìn lên bầu trời.
Lâm Từ kết thúc cuộc họp qua video, hỏi cậu đang nhìn gì.
Lộ Lăng chỉ vào chiếc máy bay vừa đi qua “Nhìn xem cái nào là của Lâm Thâm”
Trong lòng Lâm Từ không vui, hiện tại anh cũng học được cách thể hiện ra bên ngoài, lại còn học được một chiêu mới, chính là làm nũng……..ngày đó học được ở chỗ Tần Sơ.
“Em vẫn còn nhớ mãi không quên nó sao?”
Lộ Lăng gần như trợn tròn mắt “Em đang tạm biệt thanh xuân của em”
Bầu trời xanh thẳm, mây trắng nối đuôi nhau, còn có gió thổi vào mặt, khiến cho Lộ Lăng lúc này cảm thấy rất bình yên.
Cậu nói “Em cảm thấy cuộc đời của em thật kỳ diệu”
Lâm Từ “Kỳ diệu thế nào?”
Lộ Lăng “Em đã nghĩ cả đời này em chắc chắn sẽ ở bên cạnh Lâm Thâm, gả vào Lâm gia các anh”
Lâm Từ “Sự thật chứng minh rằng cuộc sống luôn xuất hiện nhiều điều bất ngờ. Vậy bây giờ em như thế nào?”
Lộ Lăng nhớ lại ngày đó gặp ông thầy bói kia, cậu còn từng nghĩ rằng Lâm Từ tìm người để trợ giúp, không khỏi bật cười thành tiếng “Bây giờ em cảm thấy, em ở bên cạnh Lâm Thâm nhiều năm như vậy, có lẽ là vì chờ đợi để gặp được anh”
Lâm Từ cực kỳ hài lòng với câu trả lời này, cười nói “Trong vận mệnh cũng luôn có một chuyện không làm sai”
Lộ Lăng quay đầu lại nhìn anh.
Lâm Từ “Chẳng hạn như gả vào Lâm gia”
“Câu hỏi cuối cùng” Lộ Lăng giơ tay lên “Cũng là câu mà em muốn hỏi nhất”
Lâm Từ “Câu hỏi gì?”
Lộ Lăng “Chuyện của Lâm Thâm với cô hotgirl mạng năm đó, có phải do anh giở trò không?”
Lâm Từ nghiêm túc nói “Đương nhiên không phải”
Lộ Lăng nheo mắt lại nhìn anh.
Lâm Từ bị cậu nhìn chằm chằm hồi lâu, nhẹ nhàng thở ra, bất đắc dĩ nói “Ừ, anh có một chút ích kỷ, anh đã biết mà không báo, được chưa?”
Lộ Lăng nhảy lên lưng anh “…….Em biết ngay mà! Hồ ly tinh!”
Lâm Từ cười nói “Tiểu thư sinh, chú ý tiểu hồ ly trong bụng”
Lộ Lăng cảm thấy hôm nay là một ngày rất đẹp trời.
Gió thổi qua, những bông hoa trên ban công khẽ rung rinh.
Cậu đu ở trên người Lâm Từ mãi không chịu xuống, trong căn phòng tràn ngập tiếng cười của cậu. Đã rất lâu rồi cậu không được hạnh phúc như vậy.
……………….HOÀN PHIÊN NGOẠI 3………………..