Lộ Lăng khóa trái mình ở trong phòng, dội nước lạnh tắm một lần, muốn làm cho mình bình tĩnh lại, nhưng thân thể cậu không có phản ứng nào khác ngoại trừ run lên vì lạnh.
Lâm Từ đi xuống lầu mua cho cậu một ít thuốc, lúc định quẹt thẻ mở cửa phòng, anh do dự một chút, cuối cùng chọn cách gõ cửa.
Lộ Lăng đang ở trong phòng tắm, không nghe thấy tiếng gõ cửa.
Lâm Từ nhấn chuông một lần nữa, cậu mới nghe được.
Lộ Lăng chỉ mặc một tấm áo choàng tắm dài, gần như nghiêng ngả loạng choạng bước ra cửa.
Cậu thở hổn hển, ngoài mạnh trong yếu hung dữ nói “Ai! Tôi không gọi phục vụ phòng!”
Lâm Từ bất đắc dĩ “Là anh”
Lộ Lăng nghe thấy tiếng của anh, thở phào nhẹ nhõm một hơi, sau đó mới phản ứng lại “Sao mình lại thở phào nhẹ nhõm chứ?”
Tóm lại, mặc kệ như thế nào, vẫn phải cảm ơn trời đất vì người bên ngoài chính là Lâm Từ.
“Không phải anh có thẻ phòng sao?” Lộ Lăng mở cửa phòng ra.
Lâm Từ thấy tóc cậu ướt nhẹp, hỏi “Em không sấy khô tóc à?”
Lộ Lăng “Em làm gì còn sức mà sấy khô tóc!”
Tối nay cậu uống hơi nhiều rượu champagne, không biết ly nào đã bị bỏ thuốc.
Triệu Kiếm không sợ gây chuyện, nói cho cùng thì Lộ Lăng cũng chỉ là một diễn viên vô danh không tên không tuổi trong giới giải trí, gia cảnh chỉ khá giả, cùng lắm sau khi ngủ xong thì dùng tiền bịt miệng, thế nên lúc bỏ thuốc không hề biết nặng nhẹ mà đổ cả một lọ.
Chưa tới nửa giờ, Lộ Lăng đã cảm thấy bản thân mình giống như cái đập nước được xả ra vậy, toàn thân đều ướt đẫm.
Trước kia cậu cũng từng trải qua kỳ tình, chỉ cần uống thuốc vào là có thể kìm hãm lại được, nhưng lần này tình là do thuốc, nói một cách đơn giản là nửa cưỡng chế tình, ngoại trừ lên giường thì không còn cách giải quyết nào khác.
Đầu óc Lộ Lăng như bị thiêu đốt đến mơ hồ, nghĩ tới cậu đang trong lúc khổ sở như vậy mà Lâm Từ lại không có ở đây, chẳng biết lấy can đảm từ đâu ra, cậu bực bội nghiến răng “Anh đi đâu vậy?!”
Lâm Từ “Anh đi mua thuốc”
Lộ Lăng sửng sốt “Mua thuốc?”
Cậu nghĩ thầm: Trời đất ơi, Lâm Từ là người đến từ thời đại nào vậy, đừng nói là anh ta cho rằng mình trúng xuân dược rồi, có thể có thuốc giải dược giống như trong tiểu thuyết võ hiệp đấy chứ!
Lâm Từ lấy một túi nilon đổ ra, bên trong là một đống hộp thuốc.
Lộ Lăng:……….
Lâm Từ ngồi bên cạnh cậu, cầm lấy một hộp nói “Thuốc thanh nhiệt giải độc…..được không?”
Lộ Lăng “Anh cứ việc nhét hết đống thuốc này vô miệng em luôn đi, uống cho chết luôn là coi như xong!” (Jian: nội tâm Lăng Lăng kiểu: u là trời =)) chắc em kí lủng đầu anh quá =)))))
Lâm Từ “Anh không phải…..chỉ là tình trạng của em….”
Lộ Lăng không biết lấy can đảm từ đâu ra, đột nhiên lật người đè anh xuống giường.
Lâm Tư ngây thơ chớp mắt.
Lộ Lăng nghiến răng “Anh cố ý đúng không?”
Biểu cảm trên mặt Lâm Từ đã giải thích hoàn hảo tâm trạng hiện giờ của anh: Em nói gì anh nghe không hiểu.
Lộ Lăng nương theo ánh đèn đánh giá Lâm Từ, không thể không nói, khuôn mặt này thật sự rất giống Lâm Thâm.
Nhưng khi nhìn kỹ, lại không giống Lâm Thâm.
Không thể không nói, Lâm Từ thật sự có một khuôn mặt rất đẹp, hơn nữa anh còn có một ý chí cực kỳ sắt đá. Ở trong một không gian nhỏ hẹp tràn ngập tin tức tố Omega thế này, vậy mà anh vẫn có thể làm quân tử được, đúng là không dễ dàng gì.
Lộ Lăng bị thiêu đốt tới ánh mắt trở nên mơ hồ, thế nên cậu không nhận ra Lâm Từ nhẫn nhịn cũng rất vất vả.
Dù sao anh cũng chẳng phải là Liễu Hạ Huệ, người yêu đang ở trong lòng mình, tên đàn ông nào có thể nhịn cho được.
Chỉ là anh cũng sợ.
Sợ làm kinh động tới mỹ nhân, cũng sợ phá hủy sạch sẽ mối quan hệ mong manh khó khăn lắm mới thiết lập được.
Lộ Lăng “Có phải anh muốn em ra tay trước không?”
Lâm Từ “A?”
Lộ Lăng đè lên anh, gần như kề sát mặt anh mà nói chuyện.
Lâm Từ kiểm soát tin tức tố của mình rất tốt, nhưng cũng không phải hoàn toàn phong bế, có một chút bị rò rỉ ra ngoài, khiến cho Lộ Lăng cảm nhận được, không kìm nén nổi mà cách lúc càng dựa sát vào Lâm Từ.Lâm Từ “Lăng Lăng, em còn nhận ra anh là ai không?”
Lộ Lăng “Phí lời, anh không phải là Lâm Từ sao?”
Cậu bỗng nhiên trở nên hung tợn, bóp chặt lấy cằm Lâm Từ “Bây giờ tới lượt em hỏi anh, anh có biết em là ai không?”
Lâm Từ “Biết”
Lộ Lăng nheo mắt lại, ra vẻ hung ác, nhưng trong mắt Lâm Từ thì cậu chẳng khác nào một con mèo đang liều mạng.
“Anh thật sự thích em?” Lộ Lăng hỏi anh.
Lâm Từ bất đắc dĩ nói “Lúc này em hỏi anh câu hỏi nhạy cảm như vậy, anh sẽ hiểu lầm đấy”
Nội tâm Lộ Lăng nói: Anh hiểu lầm gì chứ?
Cậu muốn làm rõ xem rốt cuộc có phải là Lâm Từ đang xem cậu như thế thân hay không? Hay còn gọi là: đã bị rơi xuống cái hố một lần, không thể lại rơi xuống cái hố bên cạnh lần nữa.
Kết quả chẳng hiểu ra sao, vừa định hỏi thì Lộ Lăng lại nghĩ: Bỏ đi.
Cậu hung hăng nhìn chằm chằm vào Lâm Từ, bỗng nhiên bắt đầu ra tay cởi quần áo của anh.
Lâm Từ vừa muốn bắt lấy tay cậu, vừa muốn ngăn cản cậu làm bậy trên người mình, hai người dây dưa cả buổi, Lộ Lăng vẫn là không có đủ sức lực.
“Tại sao anh không cho em cởi?!”
Lâm Từ “Anh nghĩ chúng ta nên nói chuyện”
Lộ Lăng “Anh thấy em muốn nói chuyện với anh lắm hả?!”
Lâm Từ “Sợ sáng mai tỉnh dậy em lại trở mặt với anh”
Hai mắt Lộ Lăng gần như đỏ lên, nghiến răng nghiến lợi “Sẽ không….”
Đầu óc trì độn của cậu không thể động đậy, có gì nói đó “Cứ tính là em cưỡng gian anh cũng được! Em nói cho anh biết Lâm Từ, anh đường đường là một tổng tài lại bị một Omega cưỡng gian, chuyện này đồn ra thì chẳng hay ho gì, sau đêm nay anh cứ quên phắt nó đi, anh không nói em cũng sẽ không nói…..”
Lâm Từ bị cậu cọ xát cũng có chút khó chịu, lúc Lộ Lăng không để ý, anh xoay người đè cậu xuống.
“Lăng Lăng, đêm nay anh đã hỏi em rất nhiều lần rồi, em không lần nào cự tuyệt cả, cho nên sáng mai em cũng không được hối hận”
Lộ Lăng bị tác dụng của thuốc làm cho muốn phát điên rồi, hơn nữa cậu nhìn thấy Lâm Từ dường như lại càng đẹp trai hơn một chút, cậu trái lo phải nghĩ, nghĩ không có gì có hại cả, thế nên gật đầu lia lịa, dâng môi mình đưa lên.
Lâm Từ đã dự đoán sai.
Chờ khi Lộ Lăng tỉnh dậy thì đã là ba ngày sau.
Rèm cửa bị kéo ra, ánh sáng không chiếu vào được, eo và lưng của cậu đau nhức vô cùng, vừa mới cử động đã cảm thấy khát kinh khủng.
Lộ Lăng quay người lại, quay người một cái liền đè lên Lâm Từ, cậu đột nhiên trừng lớn đôi mắt, đầu óc ngây ngẩn, nghĩ thầm: Tiêu rồi, đã ngủ.
Kỳ tình kéo dài ba ngày, cái gì cũng đã làm hết, Lộ Lăng sờ sau cổ mình, dấu răng chồng chéo lên nhau, vừa sờ vào đã thấy đau.
“Đệt…….” Lộ Lăng sợ bay màu, đột nhiên ngồi dậy, tấm chăn từ trên người cậu chảy xuống, đánh thức Lâm Từ.
Lâm Từ kéo cậu lại, động tác rất quen thuộc tự nhiên, Lộ Lăng ngã vào trong lòng anh, làn da hai người vừa tiếp xúc, Lộ Lăng đã nảy lên như một con cá.
Lúc này Lâm Từ có muốn ngủ tiếp một chút nữa cũng không được.
Anh nhấc người dậy một nửa, mở một mắt nhìn Lộ Lăng.
Lộ Lăng nuốt nước bọt, Lâm Từ mở miệng “Muốn nói gì sao?”
Lộ Lăng “Muốn uống nước”
Lâm Từ quay người xuống giường đi rót nước, Lộ Lăng vội vàng lấy điện thoại ra, có tới hơn 20 cuộc gọi nhỡ.
“Douma…..” Hai mắt cậu tối sầm lại “Mình thật sự tiêu rồi”
Lâm Từ mở miệng “Cần anh đút cho em không?”
Lộ Lăng cầm lấy nước “Không cần”
Cái miệng nhỏ của cậu nhấp một ngụm, hỏi đầy ẩn ý “Em đã ngủ mấy ngày rồi?”
Lâm Từ “Ba ngày”
Lộ Lăng trợn to hai mắt “Douma!”
Cậu xốc chăn lên chạy xuống dưới giường, Lâm Từ vội vàng bế cậu lại “Có chuyện gì mà gấp như vậy?”
Vừa mới xuống giường một chút, Lộ Lăng mới phát hiện ra hai chân mình mềm nhũn.
Cậu sững sờ nhìn Lâm Từ “Thuốc…..thuốc tránh thai đâu?”
Lâm Từ ngạc nhiên “Anh không nghĩ tới phải mua cái này”
Sau khi Lộ Lăng tỉnh táo rồi, cậu không dám tranh cãi với Lâm Từ, nhưng trong lòng thì chửi ầm lên: Đệt! Anh không định mua nó thì đừng ra bên trong chứ…..A!
Cậu sực nhớ ra chuyện này hoàn toàn là do cậu tự chủ động, mới tạo ra cục diện như bây giờ, thế nên nói chuyện cũng không mạnh mồm lắm, cười giả lả “Không sao, em tự đi mua là được rồi”
Lâm Từ nắm lấy cánh tay cậu “Thuốc tránh thai chỉ có tác dụng trong vòng 72 tiếng”
Ý là đã quá giờ rồi.
Lộ Lăng vừa cử động, toàn thân liền đau nhức.
Lâm Từ nhìn thì có vẻ rất nho nhã, nhưng trên giường thì rất hung bạo. Lộ Lăng luôn cảm thấy mình không dễ khóc, nhưng ba ngày qua cậu đã khóc muốn cạn nước mắt luôn.
Nếu không sao lại khát tới mức này.
Nghĩ đến cậu, cậu lại hơi đỏ mặt.
Lâm Từ mở miệng “Anh mặc quần áo giúp em”
Lộ Lăng “Có quần áo mới không? Bộ tây trang trước đó không mặc được nữa”
Lâm Từ “Khách sạn đã chuẩn bị rồi”
Anh nói là do khách sạn chuẩn bị, nhưng quần áo là do trợ lý đặc biệt của Lâm Từ đưa tới.
Trợ lý đứng ở cửa nói chuyện với Lâm Từ hai câu, sau khi đưa xong quần áo thì rời đi.
Lộ Lăng biết trợ lý đặc biệt sẽ không đi vào, nhưng vẫn xấu hổ không chịu được.
Lâm Từ nói giúp cậu mặc quần áo, thật sự là không hề nói đùa, anh nâng tay Lộ Lăng lên bắt đầu mặc vào cho cậu.
Lộ Lăng cảm thấy có chút ngượng ngùng, tuy người cậu cứng đờ nhưng cậu không tới mức không cử động được, thế nên nói “Để em tự làm”
Lâm Từ “Anh mặc không được sao?”
Cảm giác sợ hãi Lâm Từ của Lộ Lăng theo bản năng lại kéo tới, vội vàng lắc đầu.
Lúc Lâm Từ mặc quần áo cho cậu, trong đầu cậu bắt đầu miên man suy nghĩ.
Thật ra ngoại trừ việc anh là anh trai Lâm Thâm ra, hình như không có bất cứ điểm nào ở anh khiến cậu chán ghét cả.
Ngoại hình thì không có gì để chê, có quyền có thế, nghe nói ở bên ngoài chẳng ít cả trai lẫn gái dâng mình lên tới tận miệng cho anh, người như vậy sao lại thích cậu được?
Suy nghĩ đi một vòng, Lộ Lăng lại nhớ lại: Bản thân cậu vẫn chỉ là một người thế thân mà thôi.
Bỗng nhiên cậu có chút nản lòng.
Lâm Từ tinh ý nhận ra sự thay đổi trong cảm xúc của cậu, nhẹ giọng hỏi “Sao vậy?”
Lộ Lăng “Không có gì”
Lâm Từ “Nếu em có chuyện gì muốn hỏi anh, anh sẽ trả lời tất cả”
Lộ Lăng nhìn anh chằm chằm một lúc, mới nói “Anh….. người anh thích là ai vậy?”
Cậu thật sự là rất tò mò!
Lộ Lăng cậu cho dù có là thế thân cho người ta thì cũng muốn biết rõ người mình thế thân là ai.
Lâm Từ không ngờ cậu lại hỏi anh câu này “Anh thích em mà”
Lộ Lăng sửng sốt, buột miệng thốt ra “Anh nói xạo, em nghe người ta nói, anh không phải có bạch nguyệt quang sao?”
Trên đầu Lâm Từ hiện ra dấu chấm hỏi “Anh có bạch nguyệt quang khi nào?”
Lộ Lăng cứng họng, Lâm Từ hỏi lại cậu “Em nghe được ở đâu? Sao em chỉ nghe người khác nói mà chưa từng hỏi anh một lần?”
Nội tâm Lộ Lăng: Đời nào em dám chứ…..
Lâm Từ “Trước khi gặp em, anh chưa từng thích ai cả”
Lộ Lăng lại nói thầm trong lòng: Ha ha, viết tiểu thuyết hả, còn lâu em mới tin.
Lâm Từ nhìn vẻ mặt của cậu thì biết là cậu không tin, nhưng sự thật chính là như vậy, Lâm Từ quả thật chưa từng thích bất kỳ ai cả.
Anh có một căn bệnh nói thường gặp thì thường gặp, nói không thường gặp thì không thường gặp, tên tiếng Anh khá dài, còn dịch sang tiếng Trung thì gọi là yêu đơn phương.
(Đây là hội chứng Lithromantic hay còn gọi là hội chứng yêu đơn phương, đại khái có thể hiểu là người chỉ thích yêu đơn phương chứ không thích được hồi đáp, đối phương mà hồi đáp là hết yêu liền. Một cái nết rất ư là đáng kí lủng đầu =)))))))
Căn bệnh này không xấu, nhưng khiến người ta rất khó để động lòng với một ai đó, cho dù là đồng tính hay khác phái, Lâm Từ cũng rất khó khăn trong việc thiết lập mối quan hệ yêu đương bình thường với một người.
Lộ Lăng là người đầu tiên anh muốn tiếp cận, hơn nữa không hề cảm thấy phản cảm.
Chẳng qua, anh muốn tiếp cận với Lộ Lăng, còn phải đối mặt với một vấn đề mới, đó là làm sao để theo đuổi người yêu của em trai mình.
Lâm Từ mở miệng “Có điều anh có thời gian rất dài để khiến em tin tưởng”
Lộ Lăng ấp úng nói “Em muốn xuống giường”
Lâm Từ “Đi đâu?”
Lộ Lăng “Về công ty trước, người đại diện của em nhất định gấp muốn chết rồi, ba ngày nay không liên lạc được với em, chắc sẽ đi báo cảnh sát mất”
Lâm Từ “Anh đưa em đi”
Sau chuyện này, mối quan hệ của hai người trở nên dây dưa.
Cuối cùng Lộ Lăng cũng đã nhìn thẳng vào tình cảm của Lâm Từ đối với cậu. Thật ra, cậu đã ở bên cạnh Lâm Thâm nhiều năm như vậy rồi, muốn cậu có thể gọn gàng dứt khoát kết thúc đoạn tình cảm này, trên hành động thì được, nhưng về mặt tâm lý thì rất khó buông bỏ.
Cậu dành suốt một năm trời để giải tỏa tâm trạng của mình, cho đến một ngày, khi nghe có người nhắc tới tên Lâm Thâm, Lộ Lăng nghe thấy tên của hắn, cậu cảm thấy rất xa lạ.
Lộ Lăng nhớ lại những năm tháng cậu cùng Lâm Thâm quấn quít bên nhau, đã từng yêu nhau rất mãnh liệt, cũng hay có những lần cãi nhau vặt vãnh của những đôi tình nhân trẻ, cãi nhau rồi lại làm lành, cứ thế lăn qua lộn lại, cậu cứ tưởng rằng hai người có thể đi cùng nhau cả đời, chẳng ngờ nửa đường lại tan rã.
Cậu suy nghĩ lung tung, ngồi ở ven đường chờ Lâm Từ tới đón cậu tan tầm.
Trên con đường nhỏ phía đối diện công ty, gặp một thầy bói gạt tiền, Lộ Lăng đứng chờ thấy chán quá nên đến tán gẫu với thầy bói này.
Nghe ông ta nói bậy nói bạ một hồi, Lộ Lăng có chút hứng thú, cho thầy bói 200 để ông ta đoán vận số gần đây nhất của cậu.
Thầy bói liếc nhìn cậu một cái, liền nói cậu Hồng Loan tinh động.
(Hồng Loan tinh động: Sao Hồng Loan chuyển động, dùng để hình dung một cuộc tình duyên tốt đẹp nào đó sẽ tiến tới hôn nhân)
Lộ Lăng khinh thường chế nhạo “Tôi mà là Hồng Loan tinh động sao? Ông bói sai rồi”
Cậu suy nghĩ một lúc “Tôi có quen một người bạn trai cũ suốt hơn 10 năm trời, vậy mà đùng một cái hắn liền bỏ chạy theo người khác, vậy mà ông còn ở đây nói tôi là Hồng Loan tinh động.”
Thầy bói nói “Cậu cũng nói là bạn trai cũ, vậy nhất định gần đây đã có một mùa xuân mới”
Lộ Lăng nhớ tới Lâm Từ, lại cố gắng gạt anh ra khỏi đầu mình.
Khoảng thời gian này cậu đã kìm chế tâm sự của mình rất lâu, nhìn thấy xung quanh không có ai, cậu bèn đơn giản đem hết mọi chuyện nói với ông thầy bói xa lạ này, ngắt đầu bỏ đuôi, xem ông như một cái thùng trút tâm sự.
Lộ Lăng nói xong, chân thành hỏi “Ông có cảm thấy người bạn này của tôi có phải đã lãng phí tình cảm mười năm hay không?”
Thầy bói cao thâm khó đoán liếc nhìn cậu một cái “Không phải”
Lộ Lăng “Dựa vào đâu mà nói như thế?”
Thầy bói rất có phong thái đại sư “Cậu bỏ thêm 200 tệ nữa tôi sẽ nói cho cậu biết”
Lộ Lăng vừa mới nhận được khoản thù lao đóng phim mới, ra tay rất hào phóng, liền đưa ngay cho ông 200.
Thầy bói cầm tiền, đẩy cặp kính đen, mở miệng “Chẳng lẽ cậu không cảm thấy, cậu với bạn trai cũ quen nhau, thật ra chỉ là để gặp được anh trai hắn sao?”
Lộ Lăng sửa lại “Là một người bạn của tôi”
Thầy bói nói “Được, thì là một người bạn của cậu. Cuộc đời chẳng phân biệt thứ tự lên sân khấu. Có lẽ người bạn của cậu đã lãng phí bao nhiêu năm cho bạn trai cũ, chỉ để gặp được tình yêu đích thực của đời mình”
Lộ Lăng bị ông ta lừa gạt, có chút dao động “Thật sao?”
Thầy bói nói “Thật”
Lúc ông ta nói lời này thì Lâm Từ vừa hay đi tới.
Ánh mặt trời chiếu xuống, phủ trên người anh một tầng ánh sáng.
Lộ Lăng nhìn qua, sững sờ một lúc, tim đập gần như muốn bay ra ngoài.