Tôi là Quentin Agutter, đoàn trưởng của Lữ đoàn 4 Thuần thú sư. Lữ đoàn chúng tôi có hơi đặc thù so với các lữ đoàn khác một chút—ấy là chúng tôi chiến đấu cùng các sứ ma của mình.
Quy trình thuần hóa quái vật thành sứ ma chỉ mới được phát hiện cách đây khoảng một trăm năm, vì thế đây vẫn là một lĩnh vực còn chưa phát triển hoàn toàn. Bởi vậy, việc ra lệnh cho các sứ ma không bao giờ diễn ra hoàn hảo…một điều rất nguy hiểm trong giao tranh.
Giá như sứ ma của mình đã không lùi lại. Giá như sứ ma của chúng ta tấn công cùng nhau. Có quá nhiều “giá như” chỉ vì các sứ ma không nghe theo mệnh lệnh và mang lại những kết quả chưa khả quan. Và chính chúng tôi, những hiệp sĩ của Lữ đoàn 4 Thuần thú sư, ngày nào cũng phải vật lộn với điều đó.
Dẫu đã chăm sóc các sứ ma rất cẩn thận và rèn luyện cùng chúng mỗi ngày, nhưng trong chiến đấu, chúng tôi vẫn không thể đạt được kết quả như mong muốn. Mỗi thất bại càng khiến các sứ ma của chúng tôi trông tệ hơn. Các lữ đoàn khác đều xem thường chúng tôi; bởi, dù thuần hóa quái vật có là một lĩnh vực đang phát triển đi chăng nữa thì kết quả vẫn là trên hết.
Tôi cũng không thể đổ lỗi cho họ được—kết quả đúng là tất cả trên chiến trường, nơi mà điều ngược lại thường là cái chết. Thế nhưng, sự khinh bỉ từ các lữ đoàn khác đã khiến các hiệp sĩ của tôi đem lòng ngờ vực và căm phẫn. Chẳng lâu sau, họ đã bị thù hận nuốt chửng. Phó đoàn trưởng của tôi, Gideon, là một trong những người thẳng thắn nhất với việc căm ghét các lữ đoàn khác. Gideon không phải một gã tồi, chỉ là anh ta trung thực với cảm xúc của mình quá mức cần thiết. Chính tính khí nóng nảy và bốc đồng đã làm mai một tinh thần công chính của anh ta. Anh chàng này còn có tật xấu là hay nhảy thẳng đến kết luận tệ nhất về người khác, làm như vậy rồi cũng chỉ khiến chính anh ta phải chịu tổn thương mà thôi.
Dưới sự giám sát của tôi thì biểu hiện của anh ta vẫn ổn, nhưng một nhiệm vụ đặc biệt khiến tôi phải đi vắng một thời gian và anh ta tạm trở thành chỉ huy của lữ đoàn. Dĩ nhiên là để đảm bảo, tôi đã xếp Patty làm trợ lý của anh ta, nhưng tôi vẫn vô cùng lo lắng.
Tôi chỉ có thể mong rằng anh ta vẫn làm tốt mọi chuyện trong lúc tôi vắng mặt…
Nhiệm vụ đặc biệt của tôi là do chính Tổng đoàn trưởng giao phó: bắt giữ Hắc Vương. Có ba Đại Quái Thú có ảnh hưởng lớn đến đại lục này, và một trong số chúng được cho là đã biến mất khoảng nửa năm về trước.
Chúng tôi nhận được báo cáo về việc một con rồng đỏ bay lên núi Hắc Đỉnh, một nơi thiêng liêng nằm ở mũi phía bắc của lục địa. Con rồng đỏ dừng lại ở đó và ít lâu sau, nó lại cất cánh bay đi. Núi Hắc Đỉnh đã là lãnh địa của Hắc Vương suốt nhiều thế kỷ qua, không một con rồng nào có thể xâm nhập nơi đó mà bình an vô sự. Chỉ có một cách duy nhất lý giải được việc một một con rồng ngoài Hắc Vương có thể hạ cánh nơi đó mà còn sống sót bay đi: đó là Hắc Vương đã biến mất.
Để mà nghĩ sinh vật đó đã sống cả nghìn năm… Với một con người thì khó mà hiểu được điều này, nhưng tuổi thọ thông thường của một con hắc long là một nghìn năm, mà kể cả vậy, nó cũng không hẳn là chết.
Đặc tính sinh học của hắc long khác với các loài rồng khác. Thay vì được sinh ra từ trứng, mỗi con hắc long sẽ sinh ra một phiên bản sơ sinh của chính mình ngay trước khi chết. Tên và ký ức sẽ được rồng lớn truyền cho rồng sơ sinh trước khi qua đời.
Nhiệm vụ đặc biệt của tôi là bắt giữ Hắc Vương; cũng là biến nó thành sứ ma của mình. Muốn một con quái vật trở thành sứ ma của mình thì phải khiến nó quy phục ta trước—mà phải mạnh hơn hẳn nó thì mới làm được vậy. Suy cho cùng, trừ khi thấy không còn cơ may chiến thắng nào, nếu không còn lâu quái vật mới chịu thua. Và để khiến một con quái vật bậc SS như hắc long quy phục, chúng tôi còn cần sức mạnh lớn hơn nữa—có lẽ, là sức mạnh đến mức không tưởng. Thậm chí đến một đội nhiều lữ đoàn cũng sẽ thua chắc.
Nhưng có một ngoại lệ, đó là giai đoạn ngay sau khi nó biến về tuổi ấu niên. Con rồng sẽ cần tới một năm để lớn lên và đạt tới sức mạnh vốn có. Nghe nói vào thời điểm ngay sau khi được ‘sinh ra’, nó sẽ trong tình trạng cực kỳ yếu ớt. Thậm chí có khả năng nó sẽ nghĩ sinh vật đầu tiên mà mình nhìn thấy là mẹ của nó—được biết ở những loài rồng sinh trứng có hiệu ứng “chim non” này, nhưng không nói chắc được liệu loài hắc long vô tính có như vậy hay không. Không chắc, nhưng đáng để thử.
Người dân ở Vương quốc Náv coi hắc long là ma thú thủ hộ của họ, nhưng trên thực tế, sinh vật này là một loại quái vật ác độc cấp độ hủy diệt. Người thường chỉ biết đến hắc long trên phù hiệu áo giáp mà họ thấy ở khắp vương quốc và họ tôn thờ con quái vật một cách vô tri như thế. Dân chúng chưa bao giờ biết đến bản chất tự nhiên tàn bạo của nó, phần là bởi con quái vật hiếm khi rời khỏi tổ trên núi Hắc Đỉnh của mình.
Tóm lại: chúng tôi tin rằng Hắc Vương đã sống qua một nghìn năm và đã hoàn nguyên về tuổi ấu niên. Chúng tôi sẽ không bỏ lỡ cơ hội này để bắt lấy nó—phải đến vài thế kỷ nữa may ra mới có một dịp như vậy. Tôi gia nhập cùng Lữ đoàn 11, lữ đoàn chịu trách nhiệm bảo vệ khu vực phía bắc; ngay khi nhận được nhiệm vụ, chúng tôi cùng hướng về núi Hắc Đỉnh.
Phía bắc đang chìm trong hỗn loạn sau khi mất đi kẻ thống trị tối cao. Lũ quái vật tranh đấu với nhau hòng trở thành chủ nhân mới của vùng đất này. Tôi có cảm giác như mình đang quay trở về thời kỳ chiến tranh loạn lạc, chứng kiến cảnh những tên vua tự phong tranh giành nhau quyền cai trị và lãnh thổ.
Sau một thời gian dài đằng đẵng, cuối cùng chúng tôi cũng tới được nơi sâu thẳm trong hang động trên núi Hắc Đỉnh và…không thấy gì cả. Thứ duy nhất còn lại ở đó là cái xác khổng lồ và tráng lệ của một con hắc long bị lật nghiêng sang bên. Chỉ có thể giả định rằng ký ức của con hắc long sơ sinh vẫn chưa hoàn thiện và nó đã rời đi trong cơn hoảng loạn. Bản chất loài rồng vốn ghét ánh mặt trời nên có lẽ nó sẽ đi tìm một hang động hoặc một nơi tối tăm như thế để trú ngụ.
Dù vô cùng lo lắng cho tình trạng của lữ đoàn mình, nhưng tôi vẫn phải dành thêm nửa năm để tìm kiếm trong các hang động trên khắp đại lục với sự trợ giúp của các lữ đoàn phụ trách mỗi khu vực. Nhưng dẫu có tìm kiếm ở đâu đi chăng nữa, tôi cũng không tài nào tìm được dù chỉ là một dấu vết của con hắc long kia.
Khi tôi vừa kết thúc một chuyến thăm dò hang động phiền não và vô ích khác thì một người lính truyền tin mang đến cho tôi tin tức: một con hắc long được nhìn thấy trong Rừng Sao Rơi gần lâu đài hoàng gia. Họ nói, nó xuất hiện từ một lỗ hổng cuộn trào mây đen, mưa gió và sấm chớp trên bầu trời. Nhiều lời khai của các nhân chứng đã khẳng định điều đó. Những người chứng kiến miêu tả con rồng đó màu đen, đẹp tuyệt trần và siêu phàm! Tất cả đều chứng tỏ nó chính là Hắc Long Vương.
Tôi đã vô cùng sung sướng khi nghe tin đó, nhưng cũng không khỏi ngã lòng. Viễn cảnh được trông thấy con hắc long huyền thoại khiến tôi phấn khích, nhưng…nó đã lớn hơn rất nhiều so với những gì tôi tiên liệu. Giờ đây chắc chắn nó không thể bị bắt nữa rồi. Ý tưởng đó đã tan tành.
Trong lòng nặng trĩu những cảm xúc rối rắm, tôi quay trở về cung điện hoàng gia và báo cáo với Tổng đoàn trưởng. Ngài ấy cảm ơn vì những nỗ lực của tôi, nhưng tôi chỉ cảm thấy hổ thẹn trước thất bại của mình.
Dù đã mệt rã rời, nhưng tôi vẫn quyết định ghé thăm phòng làm việc dấu yêu của mình. Hy vọng là Gideon vẫn giữ gìn tốt văn phòng trong thời gian tôi đi vắng.
Thoáng e dè, tôi mở cửa vào phòng…để rồi thấy hai con quái vật cấp hủy diệt đang ở trong đó. Vốn đã quá mệt mỏi, tôi buột miệng thốt ra.
“Tha cho tôi đi. Tôi chỉ xin nghỉ phép một thời gian ngắn mà giờ có tới hai con quái vật cấp độ hủy diệt trong văn phòng mình là sao?”
Lâu nay tôi vẫn luôn có khả năng nhìn thấy một luồng khí mờ bao quanh mọi người cho thấy họ mạnh như thế nào. Dường như nó không chỉ phụ thuộc vào sức mạnh mà bao gồm mọi khả năng mà người đó có; hơn nữa, nó chưa bao giờ sai. Kể từ khi gia nhập Lữ đoàn 4 Thuần thú sư, tôi đã rèn luyện năng lực của mình đến mức có thể nhìn được cả khí của quái vật. Và ngay lúc này đây, trước mặt tôi là hai luồng khí quái dị mà mình chưa gặp bao giờ.
Trước cảnh tượng đó, tôi không khỏi nhăn mặt lại. Cơ thể tôi cứng còng, mồ hôi lạnh rịn ra sau gáy. Thậm chí tôi còn không nhận ra mình đã lùi lại một bước.
Một trong hai luồng khí thuộc về con quái vật màu xanh lam đang thò đầu ra khỏi cổ áo của một hiệp sĩ trẻ, nhưng…tôi phải làm quái gì với thứ đó đây? Thật không thể tin nổi áp lực nặng nề tỏa ra từ cơ thể nó, cứ như là lượng khí áp đảo của nó đang bị nhồi nhét vào một vật chứa cỡ nhỏ vậy.
Tôi thở dài. Thứ đó hoàn toàn có thể thổi bay cả tòa nhà này nếu nó muốn… Chết tiệt…
Về con quái vật, tôi cũng đoán được phần nào. Số lần tôi từng trông thấy quái vật bậc S nhiều không đếm xuể, và sức mạnh của chúng chẳng là gì so với thứ này. Quỷ thật, nếu xếp cạnh nó thì khí của chúng trông còn cực kỳ dễ thương nữa là. Dù không muốn tin, nhưng rất có thể đây là quái vật bậc SS. Cộng thêm cảnh tượng được thấy ở Rừng Sao Rơi cách đây ít lâu, thật hiển nhiên—dám chắc đây chính là con hắc long mà tôi đang tìm kiếm.
Ha…ha ha… cái con khỉ nhà nó chứ! Mất nửa năm đi tìm mà giờ nó lại ở…trong chính văn phòng của tôi.
Tôi liếc nhìn con hắc long với những suy nghĩ u ám xoay vần trong trí óc. Con quái vật nhảy ra khỏi cổ áo của người hiệp sĩ trẻ và leo lên vai cô ta.
Con chim xanh hạnh phúc, tôi mơ hồ nghĩ. Như trong truyện thiếu nhi. Câu chuyện kết thúc khi nhân vật chính buồn bã quay trở về nhà vì không tìm được con chim xanh, nhưng rồi anh ta lại thấy chính con chim đang ở trong nhà của mình. Ý nghĩa của câu chuyện là hạnh phúc luôn ở gần bên ta. Ha…Thật trào phúng khi con hắc long lại ngụy trang mình thành con chim xanh, cứ như một trò đùa tệ hại dành riêng cho mình vậy. Con hắc long mà mình tìm kiếm bấy lâu—thứ quái vật gieo rắc chết chóc ở mọi nơi nó đi qua—hóa ra vẫn luôn ở đây, chờ đợi trong văn phòng chật hẹp không ai thoát ra được này của mình! Aaa…đúng là trò đùa tệ hại. Mà dám chắc kẻ phải chịu trách nhiệm cho chuyện này chính là thứ quái dị còn lại trong phòng.
Tôi siết chặt nắm tay cho đến khi từng khớp xương trở nên trắng bệch, rồi thật chậm rãi, tôi đưa mắt về phía thứ quái vật mà mình thậm chí còn không dám nhìn thẳng. Nó mặc đồng phục hiệp sĩ màu lam và có hình dáng của một cô gái, nhưng…cái thứ quái quỷ gì đây? Khí của nó rộng đến mức tôi còn không nhìn được viền ngoài của nó.
Thế oắt nào những người khác vẫn còn đứng được khi ở cùng phòng với thứ này chứ? Áp lực đến mức không thể chịu được. Người mình không ngừng run rẩy. Hai tai mình …chúng ong ong vang lên không ngớt.
Tôi thật ghen tị với những người không thể nhìn thấy điều đó! Có lẽ trong mắt họ, đó chỉ là một thiếu nữ cùng con quái vật màu xanh nho nhỏ trên vai, nhưng chỉ có tôi biết được sự thật.
Việc thứ đó có thể tự nhiên chơi đùa cùng con hắc long là minh chứng cho thấy sức mạnh thực sự của nó có thể đáng sợ đến mức nào.
Mình nên làm gì trong tình huống này đây? Mình có thể làm được gì đây? Chúng ta tiêu tùng cả rồi sao? Không có cách nào thoát khỏi vận mệnh của mình ư? Nhất định thứ này sẽ tra tấn chúng ta, sỉ nhục chúng ta… Ngoài sự tàn độc ra thì tôi còn mong đợi gì ở sinh vật này cơ chứ? Thậm chí nó đã cẩn thận chuẩn bị cả trò đùa con chim xanh đê hèn này cơ mà.
Bàn tay run rẩy của tôi lùa qua tóc, và trong lúc tôi vẫn đang cố nghĩ ra giải pháp cho tình thế lưỡng nan của mình thì con quái vật mang hình dáng thiếu nữ mỉm cười tiến lại gần tôi.
“Hân hạnh được gặp ngài, Đoàn trưởng Quentin. Tôi là Fia Ruud từ Lữ đoàn Hiệp sĩ 1. Hi hi…ngài nói là có hai con quái vật, nhưng thực ra một trong số đó chỉ là con rối tôi làm thôi!”
Sinh vật quỷ dị đó chìa bàn tay trái được bọc trong một bó vải dị dạng ra trước mặt tôi.
Đây là bẫy sao? Tôi không dám nói lời nào. Ai biết điều gì sẽ khiến sinh vật này tấn công cơ chứ? Nó có thể tùy ý nghiền nát tôi bất cứ lúc nào. Mồ hôi chảy ròng ròng sau lưng tôi, khiến lớp đồng phục dán sát vào da. Tôi mới đến đây được đúng vài phút mà giờ áo quần đã ướt đẫm hết cả. Có câu đố nào ẩn sau lời nói của con quái vật chăng? Hay nó đang thử tôi?
Tôi nghĩ mình đã nắm được câu trả lời, và lần đầu tiên trong đời, mạng sống của tôi ở vào tình thế bấp bênh khó đoán.