Sáng sớm hôm sau, tôi háo hức đợi Zavilia thức giấc. Nhóc rồng này hay có thói di chuyển khi đang ngủ; thường khi tỉnh dậy, tôi sẽ thấy cậu ấy đang nằm ngay trên bụng mình dù cho tối hôm trước cậu ấy nằm ngủ dưới chăn. Tôi chợt nhận ra rằng lớp ngụy trang Bồ câu Lam có lẽ không đủ giữ ấm cho cậu ấy vào ban đêm. Vì thế, tối hôm qua tôi đã làm cho cậu ấy một chiếc áo ấm mới.
Thật mong đến lúc khiến cậu ấy ngạc nhiên quá! Tôi nhìn cậu ấy đầy trông mong, chờ
đợi khoảnh khắc cậu ấy tỉnh giấc. Một lát sau, cuối cùng cậu ấy cũng bắt đầu cựa quậy và rúc đầu vào bụng tôi.
A~ Không biết cậu ấy đang mơ về điều gì nhỉ.
Tôi chăm chú nhìn cậu ấy hồi lâu cho đến khi đôi mắt ấy hấp háy mở to. “Chào buổi sáng, Fia… Có chuyện gì sao?”
“Hì hì! Dù đã vào xuân nhưng sáng ra trời vẫn khá lạnh nhỉ?”
“Ta có cảm tưởng rằng cô muốn ta nói ‘Đúng vậy’, nhưng…ta đã có lớp ngụy trang Bồ câu Lam tuyệt vời này rồi. Ta không thể đòi hỏi cô làm gì cho ta thêm nữa.”
“Ái chà, sao cậu nhóc dễ thương này lại khiêm tốn vậy chứ! Được lắm—suy cho cùng, sự khiêm tốn luôn đem đến phần thưởng rất to mà.”
“À…ta hiểu rồi. Dù ta có trả lời ra sao thì kết quả vốn đã được định sẵn…” Zavilia thất bại nằm gục xuống giường, cái đuôi vẫy vẫy. “Ôi. Thần linh ơi. Khốn khổ thân ta. Tiết trời buổi sáng thật lạnh quá. Giá như có thứ gì có thể giúp được ta.”
Không biết tại sao mà nghe cậu ấy có vẻ chết lặng, nhưng đó vẫn là câu trả lời chính xác. “Chà, Zavilia, cậu thật may mắn! Ta-da! Tớ đã làm chiếc áo ngoài đặc biệt dành riêng cho cậu đây!” Tôi tự hào khoe ra công sức tối qua của mình.
“Ờm…trông như một lớp ngụy trang Bồ câu Lam khác mà cô làm, nhưng…tệ hơn nhiều?”
“Không đâu, ngốc ạ. Đây là áo ngoài. Tớ đã làm để sao cho nó hợp với những gì cậu đang mặc khi trời lạnh!” Tôi xòe rộng tấm áo trước mặt Zavilia để cậu ấy có thể nhìn rõ hơn. “Nhìn nè, tớ đã khâu phần lông Bồ câu Lam còn sót lại lên đó. Vì không có đủ lông nên trông nó hơi nham nhở một tí, nhưng thay vào đó, tớ đã dùng hai lớp vải giữ ấm đấy.”
Tôi tiếp tục giải thích về cái lỗ đặc biệt tôi dành cho chiếc đuôi. “Lúc này có lẽ cậu đang nghĩ ‘Này, Fia! Nếu cô chỉ muốn làm thêm một lớp giữ ấm cho ta thì sao phải dùng hết chỗ lông Bồ câu Lam đó chứ!’ Phải không?”
“...Chắc rồi.”
“Trông thì dở hơi nhưng có mục đích cả đấy! Xem này: Nếu tớ thò tay qua cái lỗ dành cho đuôi này…ta-da! Nó sẽ trở thành một con rối Bồ câu Lam!” Tôi thò tay qua cái lỗ đuôi và thao tác chiếc áo ngoài. Phần che đầu của chiếc áo trông hệt như đầu thật, khiến cho chiếc áo trông như một con Bồ câu Lam thứ hai đang ngồi cạnh Zavilia.
Zavilia hít sâu một hơi. “Được rồi. Ta không nghĩ tính năng như vậy là…thực sự cần thiết đâu. Khi nào thì cô cần một con rối chứ?”
“Chẳng phải bản thân con rối đã biện minh cho chính nó rồi sao? Ừm…có lẽ khi cậu buồn, tớ có thể dùng nó để khiến cậu vui lên? A, với cả giờ tớ là bạn với Charlotte rồi, tớ có thể dùng nó với em ấy. Tớ dám chắc là trẻ con sẽ rất thích những món đồ chơi mềm mại kiểu này.”
“Cũng đúng, cô nhóc khoảng tầm tuổi đó. Nhưng có lẽ trước khi cho cô bé đó xem, cô nên giải thích rằng đây là chiếc áo ngoài kiêm con rối Bồ câu Lam. Nhìn qua thì nó hơi…khụ khụ…khó nhận ra.”
Oho! Giải thích, rồi trình diễn. Đã rõ. Tôi đặt con rối lên tay trái và ôm Zavilia vào ngực. “Lát nữa hãy cho Charlotte xem khi chúng ta đi cho sứ ma uống thuốc hồi phục nhé. A, nhưng trước hết, tớ cần tới phòng của Đoàn trưởng Lữ đoàn 4 Thuần thú sư để báo cáo đã…”
Chắc Gideon sẽ muốn biết liệu chỉ thị của anh ta có được thực thi đúng cách hay không. Vả lại, tôi cũng còn chút thời gian trước khi tới gặp Charlotte.
Tôi gõ cửa văn phòng của đoàn trưởng.
“Vào đi.”
“Tôi xin phép.” Tôi lên tiếng khi vào cửa. Lọt vào mắt tôi là Gideon đang nằm ườn trên ghế và Patty tay cầm tài liệu đứng bên cạnh anh ta.
“Chào buổi sáng, Fia. Cô cần gì sao?” Patty hỏi.
“Chào buổi sáng, Patty. Tôi chỉ ghé qua để báo lại rằng việc cho sứ ma uống thuốc hồi phục ngày hôm qua diễn ra rất thuận lợi.”
“Tuyệt quá. Tôi đã lo rằng công việc đó quá khó với cô nên đã cử vài hiệp sĩ đến xem vào tối hôm qua. Họ nói rằng có vẻ như tất cả các sứ ma đều đã uống thuốc hồi phục. Cô làm tốt lắm, đúng như mong đợi từ một người được Đoàn trưởng Lữ đoàn Hiệp sĩ 1 đề cử.” Patty mỉm cười nói.
Tôi đang định đáp lại thì lời chế giễu của Gideon xen ngang. “Xem cô kìa, có mỗi nhiệm vụ đơn giản như cho sứ ma uống thuốc hồi phục mà cũng vui sướng như thế. Chắc làm tinh anh của Lữ đoàn Hiệp sĩ 1 dễ lắm nhỉ—đâu như Lữ đoàn 4 Thuần thú sư bọn tôi suốt ngày bận bịu với những công việc hệ trọng đến mức không được ngủ.”
Ài…anh ta lại không vui nữa rồi. “Chào buổi sáng, Phó đoàn trưởng Gideon. Sự thật là, tối hôm qua tôi cũng không ngủ được nhiều vì mải làm một ít áo ấm cho sứ ma bé nhỏ thân thương của tôi. Là phó đoàn trưởng của Lữ đoàn 4 Thuần thú sư, chắc ngài cũng hiểu tầm quan trọng của điều đó nhỉ.”
“Hừm, không tệ. Ta có thể hiểu tại sao sứ ma của cô yêu quý cô đến vậy. Hôm qua ta đã thấy điều đó rất to và rõ. Nhưng hiển nhiên là cô đã thức khuya để có thể huênh hoang điều đó với ta nhỉ, con nhóc tự cao chỉ biết nịnh nọt kia!”
“Hử? Thôi nào, ngài chỉ đang có thành kiến với tôi thôi!” Tôi buột miệng. “Nếu một hiệp sĩ từ lữ đoàn của ngài nói một điều tương tự, chắc chắn ngài sẽ khen họ!”
Patty cười khúc khích. “Phó đoàn trưởng Gideon, tôi dám thề là không lâu trước đây, ngài vừa mới kể với mọi người rằng ngài yêu thương chăm sóc sứ ma của mình nhiều ra sao. Đó cũng là huênh hoang ư?”
Gideon lườm Patty tóe lửa, nhưng cô ấy chỉ lạnh lùng đáp lại ánh mắt đó của anh ta. Một khoảng lặng ngắn ngủi bao trùm căn phòng, nhưng ngay sau đó đã bị tiếng gõ cửa phá tan.
“Vào đi!” Gideon gầm lên.
Tôi ngẩng lên và thấy ngài Cyril bước vào phòng trong bộ đồng phục trắng sáng với đôi chút sắc đen—loại đồng phục mà chỉ các phó đoàn trưởng và những người cấp cao hơn mới được mặc. Màu trắng đó tượng trưng cho niềm tin và sự chính trực. Ngài ấy khoác chiếc khăn đoàn trưởng trên vai, che phủ phần cầu vai và dây tua đồng phục lấp lánh. Bộ đồng phục ôm sát cơ thể săn chắc của ngài ấy; cùng với tư thế đứng tuyệt vời, ngài ấy chính là hình tượng hoàn hảo của một sĩ quan chỉ huy cấp cao đầy uy nghiêm.
Gideon vội đứng dậy, nhưng ngài Cyril giơ tay lên và nở nụ cười thân thiện. “Thứ lỗi cho ta vì sớm thế này đã tới gặp mọi người. Ta chỉ qua đây để xem cô nhóc hiệp sĩ của ta đang làm việc như nào thôi. Hãy cứ thoải mái đi.” Ngài ấy quay qua tôi và mỉm cười dịu dàng. “Cô vẫn đang tận hưởng khoảng thời gian ở đây chứ? Ta mong rằng công việc của cô đã sắp xong; ta rất muốn sớm đưa cô trở về Lữ đoàn Hiệp sĩ 1.”
Aaa, thật tốt bụng! Ngài ấy đến tận đây chỉ để xem tôi! “A, tôi đã cho các sứ ma bị thương uống thuốc hồi phục rồi nên có lẽ ngày mai chúng sẽ khỏi hẳn thôi.”
Ngài Cyril sững sờ. “Cô đang nói gì vậy? Ta tạm thời điều chuyển cô tới Lữ đoàn 4 Thuần thú sư để xác định lượng máu của các sứ ma cơ mà. Sao lại liên quan đến cho sứ ma uống thuốc ở đây?”
“Hả? Aaa, cái đó. Ừm…chà?”
Kế hoạch đó đã tan tành ngay từ lúc tôi gặp mặt Phó đoàn trưởng Gideon rồi, thưa ngài. Nhưng nếu tôi nói vậy sẽ chỉ gây ra một cuộc xung đột nảy lửa giữa ngài Cyril và Gideon thôi. Umm…thử đổi chủ đề xem nào!
“Ui, chà, để trả lời cho câu hỏi tuyệt vời của ngài về việc tôi có đang tận hưởng khoảng thời gian ở đây không, đó là một câu hỏi tuyệt vời, tại sao…vâng! Vâng, đúng vậy! Tôi đã được gặp sứ ma của mình và Patty rất tốt bụng, và—”
“Thôi được rồi. Cái đó nói sau.” Ngài Cyril cắt ngang lời tôi và quay sang Gideon. Ngài ấy vẫn giữ sắc mặt bình thản khi đặt câu hỏi cho anh chàng phó đoàn trưởng. “Thật thú vị. Có vẻ như hiệp sĩ của ta còn chưa bắt đầu nhiệm vụ mà ta đã giao phó cho cô ấy. Không phải là anh không biết lý do đấy chứ?”
“Ccasido…” Gideon há miệng, nhưng không thốt lên nổi một lời hoàn chỉnh nào.
Ngài Cyril đợi trong phút chốc. Rồi ngài ấy hơi nghiêng đầu qua một bên, có lẽ do thấy bực mình vì không có câu trả lời nào. “Đó không phải là một câu hỏi phức tạp. Hoặc là cô ấy đã bỏ bê công việc, hoặc có ai đó ở Lữ đoàn 4 Thuần thú sư này đã ngăn không cho cô ấy hoàn thành nhiệm vụ.”
Ngài Cyril ngừng lại và nhìn chằm chằm vào Gideon, có lẽ ngài ấy vẫn đang đợi một câu trả lời. Không có. Ngài Cyril nói tiếp. “Dù sao thì, người đang tạm thời phụ trách ở đây là anh. Có đúng vậy không? Như vậy, anh có trách nhiệm giải quyết mọi vấn đề phát sinh. Thế nên, với tư cách là người gánh vác trách nhiệm đó, anh có thể vui lòng cho ta biết vì sao hiệp sĩ của ta lại chưa hoàn thành nhiệm vụ của cô ấy không?”
Ngài ấy khoanh tay lại.
“Guhhf…” Lại một âm thanh vô nghĩa khác.
“Nhắc mới nhớ.” Ngài Cyril nói. “Vừa rồi ta có nghe thấy tiếng anh hét lên qua cánh cửa. Ta có thể hỏi anh đang gào thét với ai không?”
“Ặc…”
“Là đang la hét với trợ lý của anh đây sao? Hay anh đang hét vào mặt Fia? Cô nhóc đã mắc phải lỗi sai nào trầm trọng đến mức khiến anh phải hét lên với cô ấy vậy?”
“Ờm…” Miệng Gideon bật ra một cách nực cười như cố nói thành lời, nhưng rồi anh ta chỉ biết thở hổn hển.
Một lần nữa, ngài Cyril kiên nhẫn chờ đợi một lời hồi đáp. Sau một lát, vẫn không đợi được, ngài ấy chỉ mỉm cười chua chát, khẽ giơ chân lên và dẫm xuống cái bàn lùn ở bên cạnh.
Cái bàn kêu lên răng rắc và gãy làm đôi.
“Oá, há?!” Gideon giật mình kêu lên một tiếng và nhìn xuống mớ hỗn độn dưới đất. Ngài Cyril chỉ vừa nhấc chân mà đã phá tan cái bàn lùn rồi. Rốt cuộc là chân ngài ấy khỏe đến mức nào chứ?
Vừa mỉm cười, ngài Cyril vừa tiến lại gần Gideon, tóm lấy cổ áo của anh ta và kéo sát mặt anh ta lại. Nụ cười ghê rợn không suy chuyển mảy may khi ngài ấy lên tiếng. “Một câu hỏi: Có phải anh đã bạc đãi người hiệp sĩ có nhiệm vụ cụ thể mà ta giao phó cho anh không? Một câu hỏi nữa: Anh thích hình thức kỷ luật chính thức hơn, hay muốn ta bóp nát cái đầu anh như quả dưa thối?”
Khuôn mặt ngài ấy trông thật đáng sợ dù là với nụ cười hoàn hảo kia, nhưng vẫn chưa khủng khiếp bằng việc ngài ấy có cả quyền lực và năng lực để thực hiện lời đe dọa mà không cần suy nghĩ đến hậu quả.
Mặt Gideon trắng bệch, nhưng bằng nỗ lực lớn lao, anh ta bắt đầu nói. “T-t-t-tôi đã…”
Thậm chí từ khoảng cách này, tôi vẫn thấy được răng anh ta va vào nhau lách cách. Uầy. Đúng là kinh khủng khiếp. Xem ra làm đoàn trưởng Lữ đoàn Hiệp sĩ 1 như ngài Cyril là phải biết chỉ huy bằng nắm đấm nhỉ. Mà trên danh nghĩa kỷ luật thì ngài ấy còn có thể làm được gần như mọi chuyện nữa chứ. Thật đáng sợ.
Gideon lại nín thinh, chỉ dám run rẩy vì lo lắng và sợ hãi. Tôi thấy tội thay cho anh ta. Thì, dù cho anh ta đã nói rất nhiều điều khó nghe với tôi, nhưng tôi không ghét anh chàng này. Tất nhiên là cũng chẳng quý mến gì, nhưng những lời sỉ vả của anh ta còn chả thấm vào đâu so với những gì anh Leon nói với tôi chứ chưa nói đến ba người anh của tôi ở tiền kiếp. So với họ, dù là Gideon hay anh Leon vẫn chưa nói điều gì khiến tôi cảm thấy họ tồi tệ cả. Vả lại, cảm giác nhìn ngài Cyril dồn ép Gideon cứ như đang nhìn một người lớn bắt nạt con nít ấy.
Hít sâu một hơi, tôi quyết định đứng ra giúp Gideon, dù cho một phần trong tôi không muốn vậy. Ngay lúc tôi đang định cất tiếng thì cánh cửa lại bật mở. Tôi quay lại và thấy đứng ở cửa là một hiệp sĩ mình chưa gặp bao giờ.
Gideon thoáng liếc nhìn gã bí ẩn một cái, ngay sau đó anh chàng nhẹ bẫng người đi như được giải thoát và thốt lên bằng giọng khàn khàn yếu ớt. “Đ-đoàn trưởng Quentin!”
Hiệp sĩ tên Quentin đó nhìn thoáng qua Gideon, rồi ánh mắt của anh ta đặt lên người tôi. Trông dáng người anh ta cao lớn với nước da màu nâu sẫm và mái tóc đen bóng. Nhìn anh ta, trong đầu tôi bỗng hiện lên hình ảnh về một sinh vật họ mèo to lớn và nhanh nhẹn.
Một Hổ đẹp trai, một Rồng tuyệt đẹp, và giờ…ôi chao, là một anh Báo ưa nhìn. Tôi nhìn anh ta không rời mắt.
Quentin nhăn mặt và đưa tay vuốt mái tóc xoăn của mình. “Tha cho tôi đi. Tôi chỉ xin nghỉ phép một thời gian ngắn mà giờ có tới hai con quái vật cấp độ hủy diệt trong văn phòng của mình là sao?”
Anh ta giữ khoảng cách và đề cao cảnh giác, tỏ vẻ khá dè chừng bọn tôi.