A Tale of the Secret Saint

chương 12: tiêu diệt quái vật

Truyện Chữ Hay
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ Hay

Cuối cùng thì, đến lúc tiêu diệt vài con quái vật rồi!

Sáng hôm đó tôi đã rất hào hứng. Diệt trừ quái vật là một phần quan trọng trong công việc của các lữ đoàn hiệp sĩ. Dù được chỉ định tới đâu thì sau cùng, ai rồi cũng phải thực hiện nhiệm vụ đó ở một thời điểm nhất định trong năm đầu tiên của mình.

Hôm nay, tôi và Fabian sẽ gia nhập cùng với Lữ đoàn Hiệp sĩ 6 vốn chuyên đi tiêu diệt quái vật. Vì chúng tôi là những tân binh mới chưa có kinh nghiệm thực chiến nên nhiệm vụ của chúng tôi chỉ là quan sát và học hỏi từ các bậc tiền bối. Trừ những trường hợp đặc biệt ra, nếu không chúng tôi sẽ không tham gia chiến đấu.

Chúng tôi được chia thành năm đơn vị hai mươi người, tôi và Fabian thuộc Đơn vị 3. Điểm đến của chúng tôi là Rừng Sao Rơi, cách vương đô khoảng một giờ đi ngựa về phía Bắc.

Lúc tôi cưỡi ngựa theo sau Đơn vị 3, một cảm giác hoài niệm ùa về trong tâm trí. Suốt ba trăm năm qua, có thể các thôn trấn và thành thị đã thay đổi nhưng rừng thì không. Rừng Sao Rơi là khu rừng gần với vương đô nhất, có những lúc tôi vẫn thường tới thăm nơi đó ở kiếp trước của mình.

Trên đường tới khu rừng, chúng tôi chia về năm đơn vị và nhận lời chỉ dẫn nhanh chóng từ người chỉ huy của đơn vị mình. Sau đó, mỗi người chúng tôi được phát một lọ thủy tinh nhỏ chứa chất lỏng sáng lấp lánh—một lọ thuốc hồi phục.

Sẽ có mười người chiến đấu với với quái vật, năm người bảo vệ thánh nữ, hai người trinh sát quái vật, còn tôi và Fabian cùng với một hiệp sĩ khác sẽ tuần tra giữa các nhóm để đề phòng.

Bạn đọc đúng rồi đấy—các thánh nữ có ở đây. Vì đời này tôi chưa từng nhìn thấy một thánh nữ nào nên tôi thực sự rất mong được gặp một trong số họ. Nhưng thậm chí sau khi chúng tôi đã chuẩn bị xong xuôi, nhận được lời chỉ dẫn và khởi hành, tôi vẫn chẳng nhìn thấy một vị thánh nữ nào. Kỳ lạ hơn cả là các hiệp sĩ đứng xếp thành hàng, cứ như thể họ đang chờ đợi điều gì đó xảy ra. Các thánh nữ vẫn chưa đến nơi…sao?

Sau ba mươi phút chờ đợi, cuối cùng năm chiếc xe ngựa kéo cũng đã đến trước lối vào của khu rừng. Từ trong xe ngựa, mười lăm người phụ nữ khoác áo choàng trắng bước ra. Hiệp sĩ cấp bậc cao nhất có mặt ở đó, phó đoàn trưởng Guy, nhanh chóng bước tới để chào đón họ. Các hiệp sĩ còn lại đặt nắm tay phải lên trước ngực và cúi thấp đầu—là tư thế chào của hiệp sĩ. Tôi nhanh chóng làm theo.

"Rất cảm ơn vì đã tới đây, thưa các Điện Hạ. Tôi là Guy, phó đoàn trưởng của Lữ đoàn 6. Hân hạnh được diện kiến.”

Các thánh nữ chỉ gật đầu bâng quơ với Guy rồi đi theo ngài ấy. Sau đó, mỗi đơn vị được chỉ định ba thánh nữ. Các thánh nữ được phân đến Đơn vị 3 hẳn cũng tầm trên dưới 20, 30 và 40 tuổi. Hình như việc họ không giới thiệu bản thân là rất bình thường, thay vào đó, họ chọn cách xưng hô là “Điện Hạ”. Mặc dù vậy, có vẻ như mười thánh nữ mạnh nhất sẽ được gọi là Đệ Nhất Thánh nữ, Đệ Nhị Thánh nữ, Đệ Tam Thánh nữ… theo thứ tự từ mạnh nhất trở xuống và tên của họ được biết đến trên khắp vương quốc.

“Cảm ơn vì đã tham gia với chúng tôi ngày hôm nay, thưa các Điện Hạ.” Hector, chỉ huy của đơn vị chúng tôi, chào đón các thánh nữ.

Chiếc áo choàng màu trắng của thánh nữ dài chớm đầu gối phủ lên đôi ủng cao cổ buộc dây của các nàng, mỗi người trong số họ đều cầm trên tay một cây trượng có gắn một viên đá ma thuật. Họ lặng lẽ gật đầu với Hector rồi từng người giao cây trượng của mình cho một hiệp sĩ gần đó.

Ừm, gì đây? Không lẽ đây là dấu hiệu của sự tin tưởng sao? Hay do những cái trượng quá nặng nên họ muốn các hiệp sĩ phải cầm cho họ? Tôi đã không biết khả năng kỳ quái nào là đúng cho đến tôi để ý rằng các thánh nữ không hề nói chuyện hay liếc nhìn các hiệp sĩ khác lấy một lần.

Chắc chắn là cái sau rồi.

Sau đó, đơn vị chúng tôi di chuyển vào rừng.

Gần như ngay lập tức, tôi thấy thương thay cho các hiệp sĩ được phân công bảo vệ thánh nữ. Có cành cây ở khắp nơi trong rừng và họ phải chặt từng cành một để chúng không vướng lên người các thánh nữ. Và rồi các nàng sẽ chỉ bước dọc theo con đường thoáng đãng mà không nói nửa lời cảm ơn vì những nỗ lực đó của họ.

Hmm…Chắc là giá trị của con người đã thay đổi nhiều sau ba trăm năm nhỉ? Tôi không ngạo mạn đến mức khăng khăng mọi thứ cứ phải y như cũ, nhưng những thay đổi này thực sự khiến tôi khó chịu.

“Kẻ địch!” Người hiệp sĩ đi đằng trước bỗng hét lên. Một con quái vật trông giống lợn rừng xuất hiện—là một con lợn rừng tím, loài quái thú dài tới hai mét có tiếng là cực kỳ hung dữ.

Nó thở phì phò và nhe nanh với chúng tôi.

Các hiệp sĩ được giao nhiệm vụ tiêu diệt quái vật nhanh chóng bao vây lấy con quái thú, phối hợp làm mồi nhử và tấn công một cách nhịp nhàng. Theo từng nhát chém, họ dần khiến con lợn rừng tím kiệt sức…nhưng rồi, một điều kỳ lạ đã xảy ra.

Các thánh nữ chợt…rời bước khỏi chiến trận và ngồi xuống một phiến đá phẳng.

Hử? Ba thánh nữ bắt đầu tán gẫu với nhau, hoàn toàn không để tâm đến trận chiến ở ngay bên cạnh. Năm hiệp sĩ được giao nhiệm vụ bảo vệ vây quanh họ và hình thành một phạm vi an toàn.

Ừm…gì đây nhỉ? Mình tưởng các thánh nữ phải tham chiến và sẵn sàng hồi phục cho các hiệp sĩ ngay và luôn chứ. Mình đã nhầm sao?

Tôi lơ đãng nhìn về phía các thánh nữ cho tới khi con quái vật bị tiêu diệt không lâu sau đó. Một hiệp sĩ bị thương đi tới trước mặt các thánh nữ rồi cả ba người họ cùng đặt tay lên vết thương của anh và thì thầm câu chú. Khoảng ba mươi giây sau, một vầng sáng màu trắng bao trùm lên vết thương và khi họ bỏ tay ra thì miệng vết thương đã hoàn toàn khép lại. Người hiệp sĩ liên tục cúi đầu cảm tạ cho đến khi cảm xúc vỡ òa, khiến anh ta quỳ xuống và bật khóc nức nở vì cảm kích.

Các thánh nữ thì chỉ gạt mồ hôi trên lông mày của mình và lẳng lặng lắng nghe người hiệp sĩ nói không ngừng, trông họ có vẻ khá thỏa mãn với phần việc của mình.

Ừm, theo tôi thấy thì cánh tay của hiệp sĩ đó đã bị thương. Tôi cũng thấy miệng vết thương trông như vết cắn nên có lẽ một cái nanh đã găm vào tay anh ta, nhưng đó chỉ là một vết thương nhẹ mà thôi. Đáng ra không cần đến câu chú như vậy—họ chỉ nên mất vài giây để chữa khỏi vết thương đó!

Ồ. Ôi, chà…ừmm, tôi biết là hiện giờ sức mạnh của thánh nữ đã bị suy yếu nhưng họ thực sự yếu đến mức này sao?!

***

Tôi đắm chìm trong thế giới của bản thân sau phát hiện động trời đó và chỉ bừng tỉnh khi Fabian nhắc tôi đã đến giờ ăn trưa. Tôi cầm lấy bữa trưa được gói ghém cẩn thận trong một chiếc lá lớn rồi ngồi xuống cạnh anh ấy.

“Fabian này...”

“Sao vậy Fia?”

“Ừm…các thánh nữ tuyệt thật đấy nhỉ? Ý tôi là, họ chữa lành vết thương của người hiệp sĩ đó chỉ trong ba mươi giây. Điều đó thật khó tin, phải không?” Hy vọng là Fabian sẽ nói tôi đã nhầm và bảo tôi rằng ba người đó là đồ đệ hay gì đó, rằng các thánh nữ chính thức còn mạnh hơn thế nhiều.

Nhưng không. Thay vào đó, anh ấy nhiệt tình đồng ý với tôi mà không biết việc đó sẽ khiến tôi cảm thấy như thế nào: “Đương nhiên rồi. Điều đó không khác gì một phép màu cả. Các thánh nữ chính là phước lành được ban đến thế gian này.”

“Vậy…à.”

Anh ấy nhìn khuôn mặt của tôi và lo lắng hỏi: “Fia…cô khóc đấy à?” Tôi chẳng thể ngăn lại những giọt lệ đang trực trào ra. Fabian rút từ trong túi áo ra một chiếc khăn tay và đưa nó cho tôi: “Cô ổn chứ?”

Tôi ôm chầm lấy anh ấy và bật khóc. Fabian vòng tay ôm lấy tôi khi nước mắt tôi chảy dài trên má.

Chuyện gì đã xảy ra vậy? Kiếp trước tôi từng rất tự hào khi được gọi mình là một thánh nữ, luôn đặt mình vào tình thế hiểm nguy để sát cánh bên đồng đội. Các hiệp sĩ là tấm khiên của tôi, và tôi là tấm khiên của họ. Nhưng đâu đó trên chặng đường này, định nghĩa về vị thế của thánh nữ đã bị vặn vẹo. Và tôi, người từng là Đại Thánh nữ, chẳng để lại được gì cho những người kế nhiệm mình sao?

Fabian để tôi khóc trong vòng tay của mình. “Fia, cô thấy ổn hơn chưa?” Một lát sau anh ấy hỏi: “Con quái vật làm cô giật mình sao? Hay là cô cảm động vì được trông thấy các thánh nữ?”

“Ưm…không phải. Chỉ là mắt tôi bị rỉ nước chút thôi. Chỉ vậy thôi…”

“Được rồi…vậy sao cô không nói cho tôi nghe chỗ bị rỉ ở đâu nhỉ? Lần tới tôi sẽ sửa nó, nhé?”

Anh ấy thật tử tế. Tôi tự hứa với mình rằng nếu có một ngày vai trò của chúng tôi đảo lại cho nhau, tôi cũng sẽ an ủi anh ấy giống như vậy. Nhưng lúc này tôi chỉ mở gói lá ra và cắn một miếng cơm nắm bên trong.

“Chà! Tôi cứ tưởng nắm cơm sẽ bị nước mắt của mình làm nhão, nhưng…nó được nêm muối vừa rồi này.”

Từ đó cho đến hết giờ ăn trưa, Fabian cũng không nói thêm lời nào. Tôi nghĩ đó là bởi anh ấy suy xét cho tôi.

Đúng là một quý ông mà.

***

Sau khi ăn trưa, chúng tôi tiếp tục đi sâu vào rừng, diệt trừ bất kỳ con quái vật nào chúng tôi gặp phải. Loại quái vật thường thấy nhất là lợn rừng tím, trước khi hết ngày chúng tôi đã giải quyết được năm con cùng loại.

"Tối nay sẽ có lễ hội thịt đây!" Một hiệp sĩ vui vẻ reo lên. Có vẻ như bọn họ đều rất thích thịt, và tôi cũng vậy.

Về phần các thánh nữ, họ vẫn giống như trước—nghỉ ngơi ở một chỗ xa trận chiến và giúp chữa trị sau khi giao tranh kết thúc. Mãi đến tận quá trưa họ mới thốt ra những lời đầu tiên:

"Có thể dừng lại chưa?" Họ hỏi Hector, chỉ huy của chúng tôi: "Bọn ta mệt rồi."

"Rõ! Vậy chúng ta sẽ quay về luôn!"

Và thế là chúng tôi lên đường quay trở lại.

So với lúc đi thì đường về nhanh hơn nhiều. Trừ khi bị quái vật chặn đường, nếu không chúng tôi cũng không truy đuổi chúng nữa. Tôi nhận thấy các hiệp sĩ quanh mình bắt đầu lơi lỏng—một dấu hiệu đáng lo. Thảm họa thường ập đến khi con người ta thiếu chuẩn bị nhất.

"Quái vật đang tới rất nhanh!" Trưởng nhóm trinh sát gầm lên. Anh ta là một pháp sư tấn công có thể sử dụng phép dò tìm để cảm nhận đám quái vật lân cận.

"C-cái gì?!" Hector hét lên: "Từ hướng n—"

Và Hector bị đánh văng.

Tôi hít sâu một hơi và mở to mắt.

Một con quái vật giống hươu với đôi mắt màu lam đang trừng mắt nhìn tôi, chỉ cách tôi đúng ba mét. Đó là một con hươu sừng hoa—loài quái vật có gạc xòe ra như hoa khi trưởng thành, là sinh vật bản địa chỉ có ở Rừng Sao Rơi. Phải cần tới ba mươi hiệp sĩ mới hạ gục được một con quái vật bậc B như nó. Con hươu này mạnh hơn tất cả những con quái vật mà chúng tôi đã chạm trán cho đến giờ.

Quái vật bậc B đáng ra chỉ sống ở sâu trong rừng, những nơi phải mất trên dưới một ngày đường mới tới được chứ. Thật tệ khi đơn vị chúng tôi đã không chuẩn bị để giải quyết một con như thế. Chúng tôi chỉ có hai mươi người. Nhưng tệ hơn nữa là người chỉ huy đã bị đánh gục trước cả khi cuộc giao tranh bắt đầu.

Không thể là một sự trùng hợp được—quái vật bậc B vốn có tiếng là thông minh. Hẳn nó đã nhắm đến người chỉ huy để khiến chúng tôi bối rối và bất lực.

Đối diện với con quái vật, các hiệp sĩ đứng rải rác thành nửa vòng cung, ai nấy đều cứng đờ vì sợ. Ngay đến cả phó chỉ huy cũng không dám nhúc nhích.

“Fabian!” Tôi kêu lên: “Anh chỉ huy được không?”

Nghe thấy tiếng gọi của tôi, Fabian định thần lại rồi chớp mắt đầy bối rối: “Ừ…nhưng tôi chưa thấy con quái vật này bao giờ cả. Nếu không biết nó có thể làm gì thì tôi không ra lệnh được.”

Thảo nào. Nó là con quái vật bản địa chỉ sống ở sâu trong mỗi khu rừng này. Hầu như mọi người đều không biết gì về nó.

Các hiệp sĩ khác cũng bắt đầu định thần lại—có lẽ tiếng nói của chúng tôi đã đánh thức họ khỏi trạng thái sững sờ. Họ rút kiếm ra và…dừng lại. Họ chỉ biết đứng nhìn con quái vật vì không rõ nó sẽ ra đòn tấn công như thế nào.

“Á á á á á!” Ba thánh nữ đột nhiên kêu ré lên và bỏ chạy tán loạn theo hướng ngược lại.

“Chờ đã, đừng chạy!” Tôi hét lên. Con hươu sừng hoa lập tức đuổi theo mục tiêu di động theo bản năng.

Không kịp nghĩ nhiều, tôi rút kiếm của mình ra và di chuyển để đánh chặn con quái ngay khi nó bắt đầu đuổi theo họ.

“Tăng cường sinh lực: Tấn công x3; Tốc độ x3!” Lưỡi kiếm của tôi và sừng của nó chạm nhau khi nó lao tới. “Ngh!” Cơn chấn động đẩy tôi lùi lại một chút, nhưng tôi vẫn chặn được nó lại. “Mọi người, tôi có kinh nghiệm chiến đấu với hươu sừng hoa! Theo chỉ dẫn của tôi!”

Tôi nhìn thẳng vào đôi mắt lam của con quái vật và ghì thật chặt. Vài giây sau, đôi mắt của nó bỗng chuyển sang màu đỏ.

“Lùi lại!” Ngay lập tức, ngọn lửa phun ra theo bán kính 3 mét xung quanh con hươu.

“Gì-gì đấy?! Nó đang cháy hả?”

“Nguy hiểm lắm, lùi lại!”

Các hiệp sĩ nhanh chóng rút lui.

“Quan sát mắt của nó!” Tôi kêu lên: “Mọi người phải nhìn mắt của con hươu sừng hoa! Tấn công khi mắt nó màu lam; lùi lại khi chúng chuyển sang màu đỏ!” Tôi biết con hươu chỉ có thể điều khiển ngọn lửa khi mắt nó màu đỏ, nhưng trong trạng thái đó thì nó cũng không thể húc người được. “Da của con quái vật rất bền! Sẽ mất thời gian để giết nó đấy.”

Tôi quay qua Fabian và gọi: “Fabian, thổi còi khẩn cấp của anh để gọi cứu viện! Nó là cấp B—chúng ta cần thêm người!”

Ngay lập tức, Fabian và tất cả các hiệp sĩ khác đều thổi còi khẩn cấp của mình. Giờ chúng tôi chỉ có thể cầu nguyện rằng có đơn vị nào khác ở gần đây. Không một đơn vị đơn lẻ, thiếu chỉ huy nào có thể xoay xở một mình được.

Lửa của con hươu sừng hoa chắc cũng sắp rút rồi…

“Chúng ta cần thêm ba người cầm khiên để chặn lại sừng của nó! Những người còn lại hãy vây xung quanh! Con hươu này nhanh lắm—đừng để chừa lỗ hổng nào, nếu không nó sẽ xuyên qua hàng ngũ của chúng ta và đánh gục từng người một đấy!”

Các hiệp sĩ được đào tạo bài bản ngay lập tức đáp lời và bắt đầu quây thành vòng tròn quanh con hươu sừng hoa.

“Nhắm vào phần bụng màu trắng của nó! Lưng nó cứng nên khó cắt lắm!”

Nhiều phút trôi qua. Chúng tôi cố gắng chống lại nhưng vẫn không thể đâm thủng lớp da dày của nó, rồi một tiếng nói đạm mạc bất chợt lọt vào tai chúng tôi:

“Ồ? Vì nghe thấy tiếng còi nên ta chạy tới, nhưng ta không ngờ đến điều này…”

Tôi quay qua, và thấy ngài ấy: vị hiệp sĩ được gọi là Rồng.

Truyện Chữ Hay