Tối hôm đó, ba hiệp sĩ ngồi lại cùng nhau và có một cuộc họp bí mật trong phòng nghỉ của đoàn trưởng và phó đoàn trưởng.
Sự sang trọng của căn phòng tỏ rõ vai trò của nó là dành cho những thành viên ưu tú của tổ chức. Sàn nhà được làm từ gỗ óc chó đen - vật liệu màu chàm sẫm sẽ phát ra những tiếng êm tai khi đế giày gõ trên sàn. Xa xa phía cuối căn phòng là bàn cờ vua và bàn bi-a, với bàn và ghế được đặt cách xa nhau. Tất cả những vật dụng đó đều có chất lượng tốt nhất.
Cyril, đoàn trưởng của Lữ đoàn Hiệp sĩ 1, đang ngồi trên một chiếc ghế nhung sang trọng. Anh quay qua người đàn ông ngồi cạnh: “Sao? Thấy nhóc tân binh của tôi thế nào?”
Desmond, đoàn trưởng của Lữ đoàn Hiệp sĩ 2, lắc nhẹ ly rượu trên tay: “Khó đọc.”
Không hài lòng với câu trả lời, Cyril vặn hỏi: “Anh đang nói là anh—người đứng đầu của lực lượng kiểm sát quân sự—lại không đọc vị nổi cô nhóc đó sao?! Anh đã chơi cờ với cô bé ba lần rồi; đúng ra anh nên nhìn thấu nhóc đó từ lâu rồi mới phải!”
“Bình tĩnh đi nào. Cậu đang đánh mất dáng vẻ đoàn trưởng điềm tĩnh của mình đấy."
"Bình tĩnh? Tôi sao? Anh đang yêu cầu kẻ khát máu nhất tổ chức phải bình tĩnh sao? Tha cho tôi đi Desmond."
"Cũng không cần phải tự hào đến thế. Fia thì, trước giờ tôi chưa từng thấy loại người nào như thế cả." Desmond nốc cạn chỗ rượu màu hổ phách trong ly của mình rồi đặt nó xuống quầy và gọi người hầu làm thêm một ly khác.
Desmond là đoàn trưởng của Lữ đoàn Hiệp sĩ 2 và là người có thẩm quyền cao nhất chịu trách nhiệm cho hệ thống phòng thủ của Lâu đài Hoàng gia. Anh ta cũng là tư lệnh của lực lượng kiểm sát quân sự, một nhóm gồm các thành viên đến từ mọi lữ đoàn. Lực lượng kiểm sát quân sự không chỉ điều tra vấn đề nội bộ của lữ đoàn hiệp sĩ mà còn liên quan đến cả những tên xâm nhập vào Lâu đài Hoàng gia và những kẻ khả nghi trong dân chúng.
Dưới phong thái thân thiện của Desmond là trái tim của một bậc thầy tra khảo, là linh hồn của một kẻ tra tấn sẽ không dừng lại cho đến khi moi được lời thú tội từ những gã gián điệp và kẻ tình nghi.
“Cậu có từng tự hỏi,” Desmond trầm ngâm: “Tại sao tất cả các dụng cụ tra tấn tốt nhất đều được đặt những cái tên nữ tính như ‘Con gái của Công tước Jungwald’[note43275] hay ‘Trinh nữ sắt’ không? Tôi có một giả thuyết này. Cậu thấy đấy, phụ nữ luôn là người mang đến sự hủy diệt. Các công cụ lại đem đến sự thật. Mặt khác, lời nói của phụ nữ thì…không đáng giá.”
“Gượm đã nào, Desmond. Anh vẫn còn thấy tổn thương bởi vị hôn thê của mình sao? Cô ấy đã rời bỏ anh và gả cho em trai của anh. Dĩ nhiên đó là một chuyện kinh khủng, nhưng chẳng phải đã đến lúc bước tiếp rồi sao?”
“Ôi, bỏ đi! Cậu không hiểu cảm giác nó như thế nào đâu!” Desmond chộp lấy ly đồ uống từ chỗ người hầu và nốc cạn nó ngay lập tức. “Quay lại chủ đề chính—Fia là kiểu người đặc biệt. Những ván cờ của bọn tôi là một minh chứng rõ nét. Khi tôi là một đối thủ mạnh, em ấy sẽ thua. Chừng đó thì bình thường. Nhưng khi tôi là một đối thủ yếu, em ấy luôn luôn thắng một cách chật vật.”
“Như vậy thì sao?” Cyril hỏi.
“Thường thì sức mạnh của một người sẽ không thay đổi. Nếu đối thủ yếu hơn cậu rất nhiều, cậu sẽ luôn chiến thắng với cách biệt rất lớn. Nhưng dù tôi chơi yếu đến mức nào, Fia cũng luôn chỉ thắng sát nút.”
“Hừm. Thú vị đấy.”
“Trông cô bé có vẻ ngạc nhiên khi tôi chỉ ra điều đó, nên tôi chỉ có thể giả định rằng em ấy đã vô thức làm vậy. Cô bé tính toán sức mạnh của đối thủ và điều chỉnh bản thân để giành chiến thắng với cách biệt nhỏ nhất như một thói quen. Còn về lý do tại sao hay bằng cách nào thì có cố mấy tôi cũng không thể hiểu được.”
“Tôi thấy sốc đấy.” Cyril nói: “Thành thật mà nói, đây là lần đầu tiên tôi thấy anh không thể nhìn thấu được ai đó.”
“Cô bé chú ý đến vết thương cũ trên chân của Tổng đoàn trưởng, một điều gần như không thể, và làm được điều đó chỉ trong một khoảng thời gian ngắn với lượng thông tin gần như không có. Điều đó thật bất thường. Nhưng bây giờ, khi tôi đang giám sát em ấy và tôi thấy gì nào? Cô nhóc đó chẳng tinh tế một chút nào cả. Em ấy thậm chí còn không để ý đến kiểu tóc mới của Fabian. Làm sao cậu có thể không chú ý đến một người mình tiếp xúc mỗi ngày đã cắt tóc ngắn đi ba centimet chứ?! Rõ ràng em ấy đầu đất hết mức luôn…toàn như vậy.”
“Thế, từ những gì tôi hiểu được thì cô bé đó có thể phân tích sức mạnh của đối thủ khi đang chiến đấu và nhắm đến một chiến thắng cách biệt nhỏ. Vậy nhưng bình thường em ấy lại thiếu tinh tế, chỉ trừ khi liên quan đến thương tích. Rốt cuộc cô nhóc đó là thế quái nào vậy?”
“Đó chính xác là những gì tôi đang muốn hỏi…” Giải quyết nốt ly rượu thứ ba, Desmond gọi thêm hai ly nữa cùng loại: “Mọi chuyện chỗ cậu thì sao, Enoch?”
Người đàn ông có mái tóc màu tím nhạt ngẩng mặt lên khỏi ly đồ uống của mình và gật đầu. Đó là một chàng trai có vẻ ngoài tinh tế với cặp mắt hạnh lóe lên vẻ thông tuệ. Trông anh ấy có vẻ là kiểu người thấu hiểu mọi sự trong thiên hạ…nhưng điều đó hoàn toàn sai sự thật. Trên thực tế, ngoài ma thuật ra thì trong đầu anh ấy chẳng chứa gì khác. Anh là Enoch, đoàn trưởng của Lữ đoàn Hiệp sĩ 3 Ma pháp sư.
“Phân tích của chúng tôi về thanh kiếm xác nhận rằng nó có những hiệu ứng cường hóa biến thiên, những hiệu ứng được cho là đã thất lạc sau Thời Đại Hoàng Kim. Mức tăng lên về sức tấn công và tốc độ của thanh kiếm có thể gia tăng tương ứng với sức mạnh của người sử dụng."
“Thật sao?!" Desmond kêu lên: "Vậy nó thực sự mạnh ngang với các báu vật quốc gia sao?"
“Chỉ có ba vật phẩm được biết đến là có hiệu ứng cường hóa biến thiên trong vương quốc," Enoch nói tiếp: "Và tất cả chúng đều được truyền lại xuyên suốt huyết mạch hoàng gia một cách an toàn trong suốt ba trăm năm qua. Vậy thì tại sao bây giờ lại có một thanh kiếm như vậy xuất hiện chứ?"
“Ông Dolph nói nó đến từ kho tàng của gia tộc," Desmond nói: "Nhưng nhà Ruud trở thành gia tộc hiệp sĩ còn chưa đến một trăm năm. Làm sao họ có thể sở hữu một báu vật có từ ba trăm năm trước chứ?"
“Lời khai của ông Dolph và Fia liền mạch với nhau," Cyril nói: "Không phải sao?"
Desmond cứng người: "Ờ, đích thân tôi đã kiểm tra điều đó. Họ không nói dối." Anh chàng lùa ngón tay vào tóc, một thói quen của anh mỗi khi vặn óc suy nghĩ. "Cảm giác như tất cả chuyện này đều sai sai. Chúng ta đã bỏ lỡ mất điều gì đó. Một mảnh ghép có thể trả lời mọi câu hỏi…"
"Có lẽ chúng ta thiếu bối cảnh để thậm chí biết xem ta đang tìm kiếm điều gì." Cyril nói: "Dù sao thì, bây giờ anh có thể ngừng gặp mặt Fia được rồi. Không cần thiết phải do thám thêm nữa. Cô bé là tân binh của lữ đoàn tôi nên đó sẽ là trách nhiệm của tôi."
"Chắc rồi. Tôi cũng không thấy cần phải hỏi cô nhóc thêm câu nào nữa." Desmond nói: "Mà cậu có thấy cô nhóc đó giống kiểu hơi đáng thất vọng không? Em ấy dám khẳng định rằng tấn công vào nhược điểm của ngài Tổng đoàn trưởng là tinh thần thượng võ. Vốn nghĩ rằng điều đó sẽ khiến chúng ta phải lật mặt một con quái vật nhỏ âm hiểm thực thụ, nhưng cô nhóc lại quá mức đơn giản và thật thà."
“Anh không cần phải tỏ vẻ thất vọng đến thế." Cyril nói: "À, với cả, cũng không cần theo dõi Fia thêm nữa."
“Này, tôi chỉ đang làm việc của mình thôi mà! Cậu nói cứ như thể tôi là một kẻ bám đuôi hay gì đó vậy!"
Hai hiệp sĩ tranh cãi nhau suốt cả một đêm trong người thứ ba vẫn điềm nhiên thưởng thức món đồ uống của mình.