Tôi dành ba ngày kế tiếp ru rú trong phòng của mình. Có quá nhiều thông tin khiến tôi phải suy nghĩ và tiếp thu. Phần lớn thời gian tôi dành để nằm bẹp trên giường và thả hồn vào khoảng không vô định.
Đến ngày thứ tư, tôi bò dậy để tiễn cả nhà khi họ quay trở về lữ đoàn của mình. Sau đó, tôi rời khỏi phòng và đi ra sau dinh thự.
Những ngày ở trong phòng đã giúp ích cho tôi rất nhiều. Lúc này tôi đã có thể nhớ rõ ba điều quan trọng nhất mà bản thân biết được khi những ký ức tiền kiếp ùa về trong tôi.
Thứ nhất, đã khoảng ba trăm năm trôi qua kể từ khi tôi còn là Đại Thánh nữ ở kiếp trước. Thứ hai, cuộc đời đó diễn ra ở cùng quốc gia nơi tôi đang sinh sống hiện nay. Và thứ ba, dù truyền thuyết khẳng định rằng hoàng tộc hiện tại là hậu duệ trực tiếp của Đại Thánh nữ, nhưng đó là lời nói dối—trước khi qua đời, tôi chưa từng yêu đương, kết hôn hay có con với ai cả.
Tôi thở dài. Chỉ nghĩ đến kiếp trước của mình cũng khiến tôi phiền muộn.
Ở kiếp trước của tôi, mọi người đều có thể sử dụng ma pháp. Có khoảng chín mươi phần trăm trong số họ sở hữu ma thuật chữa trị, và mười phần trăm còn lại dùng được ma pháp tấn công. Nhưng vì lẽ nào đó mà ma thuật chữa thương tiêu tốn nhiều năng lượng pháp thuật hơn so với ma pháp công kích. Sử dụng pháp thuật trị thương dù chỉ một lần cũng có thể khiến cho một người cạn kiệt năng lượng pháp thuật. Đó là lý do vì sao các thánh nữ lại lập khế ước với tinh linh, bởi điều đó cho phép họ sử dụng mana trong không khí để niệm phép hồi phục ở tỉ lệ 9:1 giữa mana và năng lượng pháp thuật.
Giờ khi thực sự nghĩ lại về điều đó thì mới thấy khế ước tinh linh khá là ấn tượng. Mười lần ma thuật chữa thương ư? Chẳng trách ai ai cũng muốn lập được khế ước. Vì lý do nào đó mà các tinh linh đã ngừng lập khế ước với con người, nhưng tôi cũng chỉ có thể đoán nguyên nhân mà thôi.
Trong ký ức ở tiền kiếp, tôi biết được rằng khi một người lập khế ước với một tinh linh, bằng chứng của khế ước - một dấu hiệu - sẽ xuất hiện trên mu bàn tay của họ. Nhưng ngày nay, tôi chưa hề nghe gì về chuyện các thánh nữ có cái dấu đó cả.
Vậy thì các thánh nữ hiện nay lấy sức mạnh ở đâu ra nhỉ? Suy đoán của tôi là có lẽ, họ là đời sau của những người đã từng lập khế ước trước đây. Các tinh linh rất tử tế; họ sẽ cho phép một vài món quà của mình được truyền lại cho con cháu của các khế ước giả. Nhưng những sức mạnh đó sẽ giảm dần qua mỗi thế hệ. Ba trăm năm trước, hầu như tất cả mọi người đều lựa chọn lập một khế ước mới thay vì dựa vào thứ sức mạnh di truyền.
Tôi không biết chính xác từ khi nào mà những khế ước chấm dứt, nhưng tôi đoán có thể là khoảng một trăm năm trước. Có nghĩa là cũng phải ba hay bốn thế hệ rồi—các thánh nữ hiện nay đang dựa vào khế ước được lập bởi bà hay bà cố của mình. Sức mạnh hồi phục của họ không thể mạnh như thế được. Khế ước của những người đi trước hẳn là đã được lập nên với một tinh linh khá mạnh, thế nên sau nhiều thế hệ, ảnh hưởng của nó mới rõ ràng như vậy.
Cũng có thể có một vài người trong số các thánh nữ sở hữu sức mạnh hồi phục tự nhiên đủ mạnh để có thể sử dụng mà không cần đến khế ước, nhưng những năng lực như vậy thường cực kỳ hiếm.
Điều đó cũng giải thích cho lý do vì sao còn ít thánh nữ đến vậy…
Và vì còn rất ít người có thể sử dụng pháp thuật chữa trị nên các thánh nữ rất được tôn kính.
Ừm, mình nghĩ là mình hiểu rồi, tôi nghĩ. Nhưng, nếu…nếu ai đó phát hiện ra mình là một thánh nữ thì con quỷ đó rất có thể sẽ kiếm tìm và tiêu diệt mình. Nó đã nói như vậy…
Tôi là hỗ trợ, không phải đấu sĩ. Tôi không đủ mạnh để tự mình hạ gục tên chúa quỷ được. Ba người anh của tôi ở tiền kiếp là những kẻ ti tiện, nhưng đúng là họ rất mạnh. Cố làm bất kỳ chuyện gì một mình cũng chỉ khiến tôi tự tìm đường chết mà thôi.
Nên tôi quyết định.
Mình sẽ đi tìm ba kiếm sĩ ít nhất cũng phải mạnh bằng ba người anh của mình ở kiếp trước. Cho đến khi tìm được và lập đội với họ, mình sẽ không sử dụng sức mạnh thánh nữ này nữa! Tôi ngước nhìn bầu trời, cảm thấy như cuộc đời mình đang bước sang trang mới. Nhưng, nếu có thể, mình vẫn muốn được sử dụng sức mạnh này cho mục đích tốt.
Tôi nhắm mắt lại và cảm nhận dòng chảy ma pháp trong cơ thể mình. Đây là lý do vì sao tôi lại đi ra khu vực phía sau dinh thự.
“Tăng cường thể chất: Tấn công x2; Tốc độ x2!” Tôi niệm phép cường hóa và vung ngang thanh kiếm, chém ngọt qua một thân cây mười năm tuổi.
“Q-quao!” Trước đây tôi chưa bao giờ làm được gì như thế cả…nhưng tôi có thể làm được mà, nhỉ? Tôi có thể sử dụng sức mạnh kiếp trước của mình một cách bí mật—miễn là giữ cho sức mạnh của mình ở mức thấp và không lạm dụng nó thì tôi sẽ ổn thôi.
Nếu tôi không dùng ma thuật chữa trị thì con quỷ sẽ không tới tìm tôi. Kỷ nguyên hiện tại gọi bất cứ ai dùng được ma thuật hồi phục là thánh nữ, nhưng nghĩa cũ của từ đó chỉ dùng cho những người lập khế ước với tinh linh. Vậy nên con quỷ sẽ truy tìm người đã lập khế ước mà thôi.
Miễn là tôi không sử dụng bất kỳ sức mạnh tinh linh nào và không động đến mana trong không khí thì tôi sẽ an toàn.
An toàn…Có lẽ đó là lý do mà mình muốn trở thành một hiệp sĩ đến vậy chăng? Bởi vì đâu đó sâu trong mình vẫn nhớ tới lời đe dọa của con quỷ đó, thế nên mình mới biết rằng bản thân không bao giờ được là một thánh nữ?
Chà, còn ba tháng nữa cho tới kỳ thi tuyển vào lữ đoàn hiệp sĩ. Cho tới khi đó, tôi sẽ thử càng nhiều năng lực của mình càng tốt để xem liệu tôi có thể làm được những gì.