Ông Dolph—gia chủ của gia tộc Ruud và cũng là phó đoàn trưởng của Lữ Đoàn Hiệp sĩ thứ Mười Bốn—bắt gặp ánh mắt của cô con gái lớn. “Oria, tại sao con lại yêu cầu buổi họp gia đình này?”
Các thành viên trong gia đình Ruud đang tập trung tại căn phòng lớn nhất trong dinh thự—người cha Dolph, con trai trưởng Ardio, con gái lớn Oria và con trai thứ Leon. Fia không có mặt.
Chủ đề của buổi thảo luận? Là về cô gái đã trở về nhà trên lưng một con hắc long cách đây ít lâu.
“Thưa Cha, cha định làm gì với chuyện của Fia?” Oria hỏi, vẻ mặt của cô không biểu lộ bất cứ điều gì.
Ông Dolph xoa cằm vẻ nghĩ ngợi một lát: “Ta cho rằng chúng ta nên báo cáo lại về sứ ma của con bé với lữ đoàn hiệp sĩ. Sở hữu sứ ma là thuộc quyền lợi của cá nhân và thường thì sẽ không được báo lại, nhưng một con hắc long ư? Rất có thể con hắc long đó sẽ gây rắc rối nếu cứ bỏ mặc nó như vậy.”
Oria gật đầu tỏ vẻ đồng ý: “Đúng là một quyết định tuyệt vời, thưa Cha. Cha đã nghĩ ra cách tốt nhất để nâng cao địa vị của dòng họ Ruud này.”
“Ý con là sao?” Ông Dolph hỏi, ông thấy khó hiểu trước lời khen ngợi mập mờ của con gái mình.
Đôi mắt của Oria mở lớn: “Thưa Cha, cha đang nhắm đến chức đoàn trưởng, có đúng không?”
“Tất nhiên rồi! Khao khát của tất cả các hiệp sĩ là được phục tùng đoàn trưởng của mình tốt hơn nữa, hoặc tự mình trở thành một trong số họ.”
Cô con gái của ông mỉm cười ngọt ngào khi cô giơ tay giữa không trung, vờ như đang nâng ly chúc mừng với một chiếc cốc trong tưởng tượng: “Vậy chúng ta phải ăn mừng thôi! Ăn mừng Cha, người sẽ sớm trở thành đoàn trưởng nhờ vào những nỗ lực từ cô con gái Fia của mình!”
“Ý…ý đó là sao?” Ông Dolph hỏi.
“Hắc long là ma thú thủ vệ của Náv, và con có nghe rằng hoàng tộc cực kỳ mong muốn có một con phục vụ trực tiếp dưới trướng của họ. Một khi họ nghe đến việc Fia có khế ước với một con hắc long, con chắc rằng họ sẽ làm to lên để lôi kéo con bé về phe của mình nhờ quan hệ hôn nhân.” Oria dừng lại một lát và mỉm cười: “Chẳng phải cha rất may mắn sao? Ngay khi cha báo lại về con hắc long đó, Fia sẽ được gả đi và cha sẽ trở thành cha vợ của một công tước, hay thậm chí là một thành viên của hoàng gia. Chẳng bao lâu nữa, cha sẽ trở thành đoàn trưởng thôi!”
“Cái gì?! Ta sẽ không bao giờ luồn cúi với những thủ đoạn đê tiện đó để trở thành đoàn trưởng đâu!” Ông Dolph rống lên.
Oria nghiêng nghiêng đầu: “Thủ đoạn đê tiện sao? Không hề. Việc sử dụng các mối quan hệ của mình để thăng tiến trong chức tước là điều rất đỗi bình thường. Từ khi là phó đoàn trưởng, cha vẫn chưa có tiến triển gì nhiều, phải không? Cha cũng chỉ giỏi như những phó đoàn trưởng khác, và chẳng có gì sai khi sử dụng con gái của mình để trở nên nổi bật giữa đám đông cả.”
“Tuyệt đối không! Ta thà chết còn hơn làm điều gì đáng hổ thẹn như thế! Mỗi hiệp sĩ nên tự dựa vào chính khả năng của mình để trở thành đoàn trưởng!”
Oria chau mày, vẻ bối rối thoáng hiện trên khuôn mặt cô: “Nhưng…ngay khi cha báo cáo lại về con hắc long của Fia, em ấy sẽ được sắp xếp chuyện hôn nhân và cha sẽ được thăng lên chức đoàn trưởng. Con chắc chắn rằng tất cả các phó đoàn trưởng khác sẽ xếp hàng dài để chúc mừng cha đấy!”
“Không bao giờ! Ta sẽ không để mấy kẻ đó chế giễu ta vì sự thăng tiến không xứng đáng đó… Ta sẽ không bao giờ báo cáo về con hắc long của Fia! Và ta chắc rằng… Chắc chắn là đã có sự hiểu nhầm tệ hại nào đó ở đây! Hắc long là con quái thú cổ xưa huyền thoại—Fia không thể nào lập khế ước với một sinh vật như thế được! Chắc chắn nó không phải là hắc long, chỉ là…chỉ là con gì đen đen giống rồng thôi!”
Ông ta làm cái ghế ngã nhào khi đứng bật dậy và đi thẳng về phía cửa trong khi gầm lên và cau có mặt mày.
“C-con hiểu chưa?!” Đến bên cửa, ông ta nói thêm: “Sứ ma của Fia không phải là hắc long! Chỉ là một sinh vật! Màu đen! Giống rồng!” Ông ta đóng sầm cửa lại, tiếng bước chân dồn dập vang lên khi ông sải bước đi xa.
Oria nhìn về phía cửa và hài lòng nở nụ cười gian xảo trước khi nhìn lại những người anh em của mình: “Gia chủ của gia tộc đã tuyên bố rằng sứ ma của Fia không phải là hắc long, và lời nói của ông ấy là tuyệt đối. Em tin rằng hai người sẽ không phản bác lại điều đó chứ?”
“Cái—” Leon kêu lên: “Chị, chị đã lừa cha nói điều đó!”
Oria nhếch môi: “Ôi trời, chẳng lẽ đứa em trai cấp dưới đang cố đề đạt ý kiến của nó sao? Đây là “Chị gái” của em đấy.”
“Được thôi. Chị Gái. Em sẽ tôn trọng mong muốn của chị, nhưng…thật ra thì, em cũng không nghĩ sứ ma của Fia sẽ là một con hắc long, chứ đừng nói là Hắc Long Vương. Ý em là, nghĩ mà xem! Fia thì quá yếu để trở thành một hiệp sĩ. Con bé đó không thể nào khiến một con quái vật cấp huyền thoại như Hắc Long Vương lập khế ước với nó được. Chỉ dựa vào may mắn thì sao làm được điều đó! Em sẽ không loan tin nhảm về việc Fia có thứ gì đó mà rõ ràng là nó không có, dù nó có tự lừa dối mình nghĩ như thế nào cũng được. Hắc long ư? Không, chỉ là một…quái vật đen đen giống rồng thôi!”
Oria gật đầu tỏ vẻ hài lòng, rồi cô nhìn về phía người anh trai cả.
Ardio thở dài: “Anh nghe theo quyết định của cha.” Anh nói một cách thờ ơ. “Thực lòng thì, anh không muốn dính líu đến chuyện này chút nào. Anh muốn chỉ tập trung vào bản thân khi là một hiệp sĩ thôi.” Anh liếc Oria một cái và tiếp tục nói: “Nhưng em đã phạm một lỗi trong bài diễn thuyết khoa trương đó của mình, dù có cố ý hay không: Hoàng tộc và quý tộc thượng lưu sẽ không bao giờ kết hôn với Fia, dù cho sứ ma màu đen giống rồng đó có là hắc long đi chăng nữa. Họ chỉ chấp nhận thánh nữ mà thôi.”
Oria nhún vai: “Tất nhiên là em biết điều đó. Cá nhân em nghĩ sứ ma giống rồng màu đen của Fia sẽ khiến em ấy trở nên có giá trị hơn, nhưng hoàng tộc lại có chút mê đắm đến lạ kỳ với các thánh nữ.”
“Oria, cẩn thận cái miệng của em!” Ardio cảnh cáo.
“Vâng, vâng. Chỉ nghĩ thành lời thôi mà.” Oria đáp. Cô biết rõ mình vừa bất kính như thế nào.
“Dù sao thì,” Cô nói tiếp: “Sứ ma màu đen giống rồng của Fia có hơi quá nhỏ so với một con hắc long. Có lẽ nó đúng là một loài quái vật khác thật. Dù sao em cũng không quan tâm lắm, miễn là người ta không chạy loanh quanh và gọi Fia là ‘Chủ nhân của Hắc Long’ hay gì đó khiến con bé bị gò bó là được.” Oria đứng dậy từ chỗ ngồi của mình: “Em sẽ đi nói với các hiệp sĩ khác và những người học việc trong lãnh địa về quyết định của Cha.” Nói rồi cô nhanh chóng rời khỏi căn phòng.
Một tuần trôi qua.
Dù là Oria, con gái của gia tộc Ruud quyền lực, một người rất-đỗi-hoàn-hảo, đôi khi cũng có thể bất cẩn phạm lỗi. Khi đã quay trở về lữ đoàn hiệp sĩ của mình, cô ấy mới nhận ra mình đã quên bảo Fia rằng đừng nói gì về chuyện kia.
A, chết thật! Lữ đoàn của Oria ở rất xa kinh thành. Làm sao mình lại có thể quên được nhỉ?! Ôi, Fia, em hãy cẩn thận…
Tất cả những gì cô có thể làm ngay lúc này là cầu nguyện với các vì sao. Nhất định lời nguyện cầu của cô sẽ chạm đến Fia…phải không?