Cuộc hành trình thoát khỏi khu ổ chuột của hai người diễn ra một cách thuận lợi, không có tình huống bất thường cản trở. Rất nhanh, 2 người đã đi tới một con phố nhộn nhịp.
Ifia, người vẫn còn cảm thấy tội lỗi vì đã nghi ngờ Amelia đã ngưng tìm cách trốn thoát khỏi cô ấy.
‘Nhưng giờ đã đến lúc tạm biệt nhau rồi mà, sao Amelia vẫn còn nắm tay mình vậy?’
Bàn tay của Amelia hơi lạnh, nước da của cô ấy trắng trẻo và thanh tú, những ngón tay thon gọn, thanh lịch như là một tác phẩm điêu khắc từ ngọc bích.
‘Cảm giác nắm tay cô ấy thật dễ chịu!’.
‘Con gái tuyệt thật, họ có thể nắm tay nhau tình tứ một cách thoải mái. Nhưng đấy mà là hai thằng con trai thì kiểu gì mọi người cũng nghĩ họ là gay cho xem.’
Có vẻ Ifia không giỏi che giấu biểu cảm cho lắm bởi những gì cô suy nghĩ đều viết hết lên trên mặt cô rồi!!! Ánh mắt trong sáng của cô ấy gợi lên một sự ngây thơ quyến rũ.
Mặc dù Amelia đã chán chơi đùa với cảm xúc của người khác nhưng ai lại có thể cưỡng lại sự dễ thương này cơ chứ!
Người đẹp luôn nhận được sự ưu đãi đặc biệt mà.
“Chú chim nhỏ đáng yêu à, ta rất mong ngày chúng ta tái ngộ đó.”
Giữa con phố nhộn nhịp, Amelia nhìn thẳng vào mắt của Ifia. Khoé môi của cô nâng lên, toát ra một hào quang đặc trưng của quý tộc. Gần như ngay lập tức, khí chất của cô ấy từ ân cần, dịu dàng biến thành lạnh lùng và kiêu ngạo.
Mang lại một cảm giác xa cách đến kì lạ giữa hai người.
Tuy nhiên đôi mắt tím của cô vẫn lấp lánh nụ cười, tựa như một ly rượu vang hảo hạng đang đung đưa, hương thơm của nó khiến người ta say sưa, choáng váng.
Vậy nên, lúc Amelia hôn lên mu bàn tay của Ifia, cô không hề cảm thấy khó chịu.
Nhìn hàng mi dài của Amelia hạ dần với cảm giác ấm áp còn đọng lại trên tay Ifia đang làm đầu cô như xoay mòng mòng vậy.
Đến lúc cô định thần lại, Amelia đã bước lên xe ngựa rồi khuất dần về phía chân trời từ lúc nào rồi.
Amelia đến rồi đi đột ngột như vậy đấy.
Nếu trong tay không có thứ gì đó cứng cứng thì cô còn tin là mình đang gặp ảo giác vì đói rồi.
Ifia giơ tay lên, nắm chặt lại rồi từ từ mở ra, trong đó là hai đồng xu vàng và một viên ngọc trai sáng bóng, lấp lánh dưới ánh mặt trời.
Đây là quà chia tay của Amelia.
Chắc do cô đã quá chú ý vào mấy viên ngọc trai trên váy của Amelia đây mà…
Mặt Ifia hơi ửng đỏ, cô đưa tay gãi đầu. Cẩn thận cất viên ngọc trai đi, cô mỉm cười nhìn vào hai đồng xu vàng rồi quyết định sẽ dùng chúng để cải thiện chất lượng cuộc sống.
(Đã từng) Là một phú nhị đại[note60094] giàu có, cô chưa bao giờ phải lo lắng về vấn đề tiền bạc nên nhận thức của cô về vấn đề này cũng hẹp không kém. Với một phương châm sống là để tận hưởng, cô bước dọc theo con phố chợ.
Đầu tiên là phải thay chiếc váy và đôi giày cũ nát này đã.
Qua lời gợi ý của nhân viên, cô đã chọn được một bộ váy cotton với hoạ tiết hoa làm cô thoải mái hơn rất nhiều. Tiếp đến là một đôi giày vải với những đường họa tiết nhỏ, chỉ với những thay đổi này đã khiến cô lột xác từ vẻ ngoài tẻ nhạt thành một người tươi sáng và rạng rỡ.
Hơn nữa nhân viên cửa hàng cũng hào phóng tặng cô thêm một chiếc băng đô hoa phù hợp với chiếc váy để cô buộc tóc gọn gàng cũng như sành điệu hơn.
Vui vẻ, Ifia bước ra khỏi cửa hàng rồi nhìn vào nhà hàng gần đó, mắt cô lập tức sáng lên.
‘Có tiền thật là vui quá đi mà~”
Tuy nhiên, khi cô đang thưởng thức chiếc bánh sandwich ngon lành, Ifia đột nhiên cảm thấy tiếc vì không nhặt được đồng tiền dưới gốc cây. Khu ổ chuột đó chắc chắn không chỉ có mình cô đến đó uống nước rồi, hẳn ai đó đã nhặt được đồng xu ấy rồi.
Cô tự hỏi liệu những người khác có bị dọa bởi những cái xác chết đó không.
Mà Ifia cũng chả tiếc lắm đâu, mất một đồng vàng nhận hai đồng vàng cơ mà.
‘Nhân đôi niềm vui luôn!’
Thưởng thức ẩm thực phong phú trên đường đi, đến lực nhận phòng của khách sạn, cô vẫn còn đến 1 xu vàng, 4 xu bạc và một nắm xu đồng. Nhiêu đây là đủ để cô sống thoải mái một thời gian khá dài rồi.
Từ chối đồ ăn nhẹ cũng như đồ uống của nhân viên nhà trọ, Ifia về phòng và nằm dài trên giường, dang rộng cả hai tay hai chân rồi lăn lộn trong hạnh phúc.
So với chiếc ‘giường’ làm từ những tờ báo của cô thì chiếc giường mềm mại của nhà trọ này cứ như thiên đường vậy.
‘Chà, giá như mình có thể mãi như thế này nhỉ.’
Ifia thở dài đầy bất lực, miễn cưỡng ngồi dậy khỏi ‘thiên đường’ rồi cố gọi hệ thống.
[Hệ thống, làm sao để ta có thể nhập học vào Học viện Pulis?]
Mặc dù ban đầu Ifia muốn từ bỏ nhiệm vụ luôn rồi cơ nhưng sau cuộc gặp gỡ với Amelia, Ifia thấy cô ấy hoàn toàn khác những nhân vật phản diện độc ác kia. Amelia thật dịu dàng và chu đáo, Ifia thấy nhiệm vụ làm bạn với cô ấy chẳng có hại gì.
Nhiệm vụ của hệ thống có thể chấp nhận được.
Và tất nhiên rồi còn là vì khu ổ chuột đó quá nguy hiểm nữa.
Xác chết của những tên nghiện kia không phải là cảnh hiếm gặp trong khu ổ chuột. Chỉ cần cô còn ở đó, gặp cảnh tượng như vậy đơn giản là không thể tránh khỏi… hơn nữa là một người phụ nữ với ngoại hình hấp dẫn, có khi cô còn gặp mấy tình huống tồi tệ hơn ấy chứ.
Vậy nên cô đã rời đi khu ổ chuột ngay khi vừa có tiền.
Ở trong đó vẻ ngoài hấp dẫn của Ifia chỉ như một bữa tiệc thịnh soạn thu hút những kẻ đói khát đến để ngoạm một miếng mà thôi.
Nên là, nếu chấp nhận nhiệm vụ của hệ thống nhập học vào Học viện Pulis sẽ bảo vệ cô không bị tấn công trong khu ổ chuột.
Dù dây vào nhân vật chính cũng có nhiều rủi ro. Nhưng cô đã quyết định - mình sẽ ôm thật chặt vào đùi Amelia!
[Nếu không đến Học viện Pulis trong ba ngày tới, tư cách học viên của ký chủ sẽ bị hủy. Ifia đã được nhận vào Học viện Pulis một tháng trước và do là dân thường nên cô ấy được miễn học phí. Tuy nhiên, vì lý do tài chính, cô ấy đã không báo danh kịp thời.]
[……]
Ifia không hề đặt kỳ vọng vào cái hệ thống rác rưởi này nhưng việc nó còn không thèm nhắc đến việc cô sắp bị đuổi học đúng là khốn nạn thật.
Bất mãn, cô tiếp tục hỏi.
[Giờ ta đã chấp nhận nhiệm vụ nhập học rồi. Chẳng phải đến lúc ngươi kể cho ta nghe một chút về cốt truyện rồi sao?]
[...]
[Đừng có mà giả chết! Nếu ngươi không nói là ta bỏ nhiệm vụ thật đấy.]
[...]
[Thay vì chết mà chẳng hiểu tại sao mình chết, ta thà thể chết đói trong xó nào đấy còn hơn.]
Ifia thừa biết phản ứng của hệ thống nên cô đưa ra một lời đe doạ và nó khá hiệu quả đấy chứ.
Tôi không thể tiết lộ bất cứ chi tiết nào về nhân vật chính hay phản diện nhưng cái kết của Ifia thì khác. Tuy nhiên tôi cảnh báo, ký chủ, xin hãy chuẩn bị tâm lí.]
‘Ngon!’
Ít nhất thì việc này sẽ cho cô thêm nhiều thông tin.
Hài lòng, Ifia nằm ngửa trên giường. Cô nhắm mắt lại và thả lỏng, rồi một lượng lớn thông tin trực tiếp tràn vào đầu cô.
Những hình ảnh cứ loé lên trước mặt cô, cứ như chiếc đèn lồng xoay quanh người cô vậy.
Tuy nhiên, chỉ một lúc sau, nụ cười trên khuôn mặt cô chợt tắt.
Lúc cô mở mắt ra, ánh mắt của cô chỉ ẩn chứa nỗi kinh hoàng. Cô bật dậy, hơi thở cô nặng nề, mồ hôi lạnh chảy đầy trên vầng trán.
Mặc kệ cái lưng đã ướt đẫm mồ hôi, Ifia ngay lập tức chửi bới hệ thống.
[Cái hệ thống chó chết này! Chết tiệt! Cái kết của Ifia là mang thai trước khi kết hôn rồi bị hiếp dâm tập thể và chết do mất quá nhiều máu á???]