Vô lý thật! Tại sao nhân vật phản diện như vậy lại muốn xuất hiện trong khu ổ chuột cơ chứ???
Cơ thể Ifia cứng lại, đôi mắt hạnh nhân của cô mở rộng ra, làn da hồng hào từ khi nào đã trở nên nhợt nhạt[note60035]. Đối mặt việc lựa chọn giữa một đồng xu vàng và mạng sống của mình thì tất nhiên cô ngay lập tức chọn cái sau rồi!
Chạy nhanh còn kịp!
Nhưng trước khi nhấc được chân lên thì cổ áo của cô đã bị giữ lại, cả cơ thể Ifia bị xách lên. Giờ cô như một con mèo bị xách lên ở gáy vậy. Bất lực, đáng thương và vô hại
Bị tước đi khả năng chạy thoát, Ifia tuyệt vọng ngước lên nhưng rồi nhanh chóng đứng hình trước một đôi mắt tím tràn đầy sự tò mò.
Như cái danh Bông hồng của đế chế, Amelia thật hấp dẫn.
Một mái tóc bạc bồng bềnh rủ xuống phía sau, lấp lánh dưới ánh mặt trời. Gương mặt tuyệt mỹ như là một tuyệt tác của thần linh toát ra sự hấp dẫn như một nàng tiên quyến rũ mị hoặc bất cứ ai
Đôi mắt màu tím của cô trong veo như những viên pha lê và quyến rũ như đá quý.
Chiếc váy cô được tạo nên với nhiều lớp ren, dài che hết cả đôi chân thon gọn. Với thiết kế viền cổ vuông và vòng eo hẹp, bộ váy trực tiếp phô ra bộ ngực đầy đặn cùng tôn lên dáng người thon thả của cô. Không chỉ vậy, những đường viền của chiếc váy được may bằng vàng, và được trang trí bằng những viên ngọc trai, ăn khớp với thiết kế của chiếc mũ ren và túi xách của cô ấy. Nhìn vào nó, Ifia chỉ thấy được sự sang trọng.
Nếu trộm được một viên ngọc trai, cô có thể mua được bao nhiêu ổ bánh mì đen cơ chứ?
Đợi đã, giờ đâu phải lúc nghĩ mấy cái đấy? Quan trọng là làm cách nào để thoát khỏi Amelia đây!
“Thưa quý cô, liệu ngài có thể buông tha cho tôi ra được không? Tôi chỉ là kẻ qua đường thôi.”
Nhận ra dùng sức lực cũng chẳng làm được gì. Ifia ngừng kháng cự, cô nhìn Amelia với một ánh mắt mong chờ.
Đôi mắt của mọng nước dễ thương làm coi như một chú cún đáng yêu, cố gắng khoe cái bụng mềm mại để chứng tỏ mình vô hại. Tuy nhiên, làm thế lại càng làm người khác muốn trêu chọc cô hơn.
Amelia không buông ra, với bàn tay còn lại, cô dùng ngón tay được bao bọc bởi găng tay đen gõ nhẹ vào mũi của Ifia rồi véo nhẹ cặp má phúng phính.
Mềm thật.
Có lẽ do Amilia dùng lực hơi quá hoặc do má Ifia quá mềm mà lúc bỏ tay ra, má cô đã đỏ tấy cả lên rồi.
Bị lườm bởi ánh mắt buộc tội, Amelia tiếp tục giữ nụ cười của mình rồi cô nghiêng người, nói nhỏ với Ifia.
“Chú chim nhỏ đáng yêu này, ta bị lạc mất rồi. Liệu em có thể đưa ta ra khỏi đây không?”
‘Lạc ư?’
Bỏ qua cảm giác nhồn nhột do lời thì thầm gây ra, Ifia nhìn Amelia đầy nghi hoặc. Dù cô ấy có bị lạc thì đây vẫn là khu ổ chuột đấy[note60036]!
‘Tôi không ngốc đến độ dễ bị lừa đến vậy đâu!’
Tuy nhiên, tình hình của Ifia đã đặt cô vào vị trí bất lợi. Cô phải nuốt lấy danh dự mình lại[note60037].
“Xin hãy để tôi chỉ đường cho ngài!”
Ifia nhanh nhảu trả lời, giả vờ bị lừa. Cô đưa tay chỉ vào cổ áo ra hiệu một cách đáng thương tỏ ý muốn Amelia bỏ tay ra, cô không muốn bị xách đi như một món hàng như thế này.
Sự vụng về của cô không hề khiến Amelia tức giận, trái lại cô còn thấy dễ thương ấy chứ. Như ý Ifia, Amelia đặt cô xuống đất.
Cảm nhận mặt đất dưới chân, Ifia liếc nhìn đôi chân thon dài của Amelia rồi đôi chân ngắn cũn của mình. Thở dài trong lòng, cô từ bỏ kế hoạch chạy trốn, nở một nụ cười giả tạo rồi ngoan ngoãn dẫn đường.
[Hệ thống, chỉ ta con đường ngắn nhất để rời khu ổ chuột.]
[Tuyến đường tối ưu đã được tìm thấy. Đi thẳng 500 mét rồi rẽ trái. Sau đó rẽ phải, tiến vào con hẻm và…]
Theo hướng dẫn của hệ thống, Ifia dẫn đầu. Tuy nhiên khi cô chuẩn bị bước qua cái cây lớn chắn tầm nhìn, cô đã thấy những cái xác. Chúng biến dạng một cách thật khủng khiếp như thể bị xoắn lại, máu vương vãi khắp nơi, nụ cười giả tạo trên gương mặt cô dần biến mất.
‘Cái quái gì thế?’
‘Sao lại có xác người chết ở đây?!’
‘Nhân vật phản diện có liên quan gì đến chúng không???’
Ifia kinh hoàng nhìn chằm chằm vào những cái xác rồi đến Amelia, cô ấy vẫn cười. Trong khoảnh khắc, Ifia thấy từng cọng lông trên cơ thể như dựng đứng cả lên, cô điên cuồng gọi hệ thống.
[Hệ thống! Có phải cô ta giết những người này không!]
[Cô ta sắp giết tôi à?!]
[Hệ thống! Ngươi sắp mất ký chủ rồi đấy! Làm gì đó đi!]
Dù Ifia có cầu xin thế nào thì hệ thống vẫn im lặng.
Ifia tưởng tượng đến một viễn cảnh, khi mà cô bị giết một cách tàn nhẫn bởi nhân vật phản diện và phơi xác nơi khỉ hò cò gáy này. Mắt cô đã hơi ướt, tại sao cuộc sống của cô lại cơ cực với bất hạnh như vậy chứ - kiếp trước không hiểu sao lại bị bắn kiếp này thì sống cũng chỉ để chết thêm một lần.
Quá đỗi sợ hãi, đôi chân cô mềm nhũn như một sợi mì, cô sụp đổ, nhưng đúng lúc ấy có một bàn tay liền ôm lấy eo cô từ phía sau.
Cảm giác ấm áp và dễ chịu
tựa như cô đang ở trong một đám mây, hơi thở ấm áp nhẹ nhàng phả vào tai cô.
Cơ thể Ifia run rẩy, cô chỉ muốn thoát khỏi Amelia nhanh chóng nhưng lại chẳng có chút sức nào, lặng lẽ dựa vào người Amelia, cô chỉ biết đếm ngược từng giây cuối đời này.
Tất cả cô muốn chỉ là làm một thiếu gia giàu có, sống một cuộc sống vô tư hưởng lạc cho đến khi qua đời, cớ gì cô phải chịu đựng những việc này cơ chứ?
“Chú chim nhỏ dễ thương ơi? Em sợ à? Không sao đâu. Người này chết vì nghiện ma tuý thôi, nhìn xem, hốc mắt thì hơi trũng, cơ thể hốc hác, khắp nơi đầy vết kim tiêm, tay bọn chúng đang cầm vũ khí để tự sát nữa kìa. Nhưng nhìn cảnh này cũng khó chịu lắm đấy, tốt hơn là em đừng nhìn nó kẻo gặp ác mộng.”
Khi Ifia gần khóc tới nay, Amelia giải thích.
Ifia choáng váng, cô nhìn kĩ theo lời của Amelia và đúng là thế thật! Đặc biệt là có vô số vết kim tiêm trên cổ mấy cái xác.
Trong khu ổ chuột thì hút chích hay gái mại dâm không bao giờ thiếu nhưng Ifia chưa bao giờ thấy thứ gì kinh khủng đến mức này.
‘Tự nhiên mình lại cho rằng xác chết ấy là do nhân vật phản diện gây ra.’
Nhưng cô ấy đã giúp Ifia không bị ngã, ngay lập tức, cơn tội lỗi tràn vào Ifia. Quá xấu hổ, cô định gạt cánh tay của Amelia ra, chuẩn bị xin lỗi một cách chân thành, nhưng Amelia liền nắm lấy bàn tay ấy.
“Nếu em sợ thì cứ nắm lấy tay ta, biết đâu em sẽ cảm thấy tốt hơn.”
Amelia mỉm cười, càng làm tăng thêm cảm giác tội lỗi của Ifia. Không còn sự thù địch, cô ngoan ngoãn nắm lấy tay Amelia.
Gặp cảnh tượng ấy, cô chắc chắn rất sợ hãi rồi. May thay, cô đã gặp Amelia.
‘Hệ thống này lỗi thật rồi! Amelia dịu dàng và ân cần như thế này cơ mà! Sao lại có thể là nhân vật phản diện được!”
“Cảm ơn ngài, chúng ta nhanh chóng rời khỏi đây thôi.”
Thấy Ifia biết ơn và cảm động đến vậy, Amelia nhướng mày ngạc nhiên, cô cảm thấy bàn tay cô đang nắm thật mềm mại.
‘Đáng yêu quá.’
Amelia gật đầu, đi qua cái xác, cô liếc về phía nó rồi nở một nụ cười mỉa mai.
Thứ đồ chơi kia thật nhàm chán, cô đã hơi lãng phí thời gian với nó rồi. Nhưng đổi lại cô đã tìm thấy món đồ mới cực kì dễ thương!