“Tiểu thư Julia, xin hãy cưới tôi”
“Cài đó, là sao, tại sao chứ! Ngài Zack! Tôi đã nói là tôi chấp nhận lời xin lỗi của ngài rồi mà! Đừng dùng một cuộc hôn nhân để sửa chữa mọi việc! Ngài thật quả là một kẻ cứng đầu!”
Có vẻ như, nỗi ám ảnh đã khiến anh ta không kiểm soát được bản thân.
“Không, chính tôi đã gây ra vết sẹo trên trán tiểu thư”
“Ngài Zack, tôi đã nói rồi, đó là do cậu em trai Chris của tôi, nó đã đá tôi ra khỏi nhà, việc này chẳng hề liên quan đến ngài !”
“Nhưng vào ngày hôm đó, tôi và những người khác đã gán cho tiểu thư những tội lỗi vô căn cứ và đã khiến cho tiểu thư bị đuổi học. Chưa hết ! Chính tôi ! Tiểu thư Julia, trong lúc ép tiểu thư quỳ xuống, tôi đã gây ra một vết thương nghiêm trọng trên đầu tiểu thư ! Cha tôi luôn dạy tôi phải luôn bảo vệ kẻ yếu và còn………...Tôi đã làm tiểu thư bị thương , tôi không hề xứng đáng làm một hiệp sĩ. Xin hãy để tôi đem hạnh phúc đến cho tiểu thư, tôi xin tiểu thư”
Cứng đầu ! Cứng đầu ! Quá cứng đầu ! Thêm nữa, cực đoan ! Cực đoan ! Quá cực đoan ! Một gã cao 185 cm. Một gã cơ bắp vô cùng hăng hái với một bộ giáp hiệp đắt giá ư. Anh ta chả phát triển được tý nào từ hồi có được bộ giáp à.
Anh được thừa hưởng gen từ mẹ nên có một khuôn mặt vô cùng đẹp đẽ, ngay cả thân hình cũng quá ư là đẹp! Hơn hết anh cũng không phải là mấy con cún trong dàn harem.
(Nguyên văn: You are not a dog-type harem personnel at all.)
“Thế là đủ rồi. Bên cạnh đó tôi chỉ là một dân thường, vậy nên ngài nói chuyện với tôi bằng kiểu bình thường được không.”
“Đư, được! Tôi và Julia! Nói chuyện với nhau bằng cách bình thường! Tôi sẽ rất vui nếu em gọi tên tôi mà bỏ qua mấy từ lễ nghĩa”
“Hả?”
Có vẻ ai đó đã đá bay não của anh chàng này đi đâu đó.
“Bây giờ tôi sẽ đi xin sự chấp thuận của Công tước Lediz về hôn ước này! Tôi sẽ quay trở lại và đón em sau”
“Gì cơ? Hey, tại sao lại xin phép cha tôi? Ông ta đã trở về từ chuyến ngoại giao à ? Hey, anh ta biến đâu rồi……”
Gã cơ bắp đã biến mất, khách hàng mới dần trở lại cửa hàng.
Đương nhiên rồi một gã cận vệ hoàng gia xuất hiện trong khu ổ chuột, chả ai điên mà lại gần hắn.
Cách đây một năm trước, tôi là con gái cả của Công tước Lediz và là hôn thê của nhị hoàng tử Gilbert.
Là nhị Hoàng tử nhưng lại là người con đầu lòng của nữ hoàng. Sự việc này là do nhà vua có đại hoàng tử từ một mối tình không chính thức.
Mẹ của đại hoàng tử xuất thân từ gia đình Bá tức, đang trên bờ vực sụp đổ, và họ chẳng có bè phái nào cả.
Mặt khác nữ hoàng là con gái của một Hầu tước đang làm đang làm việc cho Bộ trưởng. Do đó người thừa kế người thừa kế ngai vàng nghiễm nhiên là nhị hoàng tử, nó càng chắc chắn hơn khi anh ta đính hôn với tôi, anh củng cố vị thế của mình nhờ sức mạnh mà sự giúp đỡ của Công tước Lediz.
Còn đại hoàng tử thì được cho đi du học từ nhỏ, nên không ai gặp mặt cả.
Nhị hoàng tử có một mái tóc vàng và đôi mắt xanh dương. Tôi nghĩ rằng tôi sẽ yêu người chồng tương lai này, nhưng nó chẳng phải là thứ tình yêu gia đình với người bạn thơ ấu……
Nhưng sau khi tôi bị đánh chảy máu đầu và hôn mê ba ngày. Sau đó tôi nhận ra. Nhận ra mình vĩ đại như thế nào. Nếu không như vậy, có lẽ tôi đã không được sống như một người dân thường.