Khi Qualia tỉnh dậy, thị trấn đã rất nhộn nhịp. Nhìn ra cửa sổ, nó thấy đường phố đầy ắp người dân.
“Phát hiện con người. Phát hiện con người. Phát hiện nhiều cá thể con người chưa rõ.”
“Cậu chủ Qualia, chào buổi sáng! Hình như hôm nay công chúa Lobelia sẽ ghé qua đấy ạ!”
Ina phi vào căn phòng và giải thích lý do với vẻ thiếu kiên nhẫn.
“Nhưng người là nhị công chúa của Vương Quốc Acacia mà! Tại sao chúng ta lại chẳng được thông báo gì nhỉ…?!”
Qualia biết rằng vị nhị công chúa này nằm trên đỉnh bậc thang phân chia giai cấp của xã hội con người.
Tuy việc này thuộc về phạm trù “kính trọng” mà Qualia chưa nắm rõ, nhưng Qualia vốn cũng là một quý tộc nên nó vẫn biết nghĩa vụ của nó là phải ăn mặc chỉnh tề để chào đón Lobelia khi cô tới.
“Yêu cầu giải thích. Tại sao thông tin này lại không được chuyển tới cô và Qualia?”
“… Có lẽ cậu chủ Arrows và cha cậu đã cố ý giấu cậu. Có lời đồn rằng cậu chủ Arrows đang kết thân với công chúa Lobelia nên… có lẽ hai người họ xem cậu là vật cản trên con đường gia nhập hoàng tộc.”
“Yêu cầu giải thích. “Cha” là gì?”
“Cha cậu, ngài Wannacry ạ. Ngài đang trở về cùng công chúa Lobelia sau cuộc viễn chinh!”
Arrows đã cố tình giấu thông tin này với Qualia. Nhưng không chỉ có cậu ta, mà ngay cả chủ nhân của căn nhà này, hầu tước Wannacry Sandbox cũng là đồng phạm.
Qualia vẫn chưa được gặp ông ta do chuyến viễn chinh này, nhưng nó ý thức được thái độ thù ghét của ông ta cũng giống cái cách mà Arrows đối xử với nó.
Và Arrows sẽ không từ mọi thủ đoạn để được làm chồng của nhị công chúa.
Họ muốn che giấu Qualia, vết nhơ của gia tộc này, và rõ ràng do đối xử thân thiện với nó mà Ina cũng bị vạ lây.
“Ô kìa? Tưởng tao nói cho mày rồi chứ nhỉ? Thôi chết? Hóa ra là chưa à?”
Một giọng nói mỉa mai vang lên từ phía cửa. Đó chính là Arrows, người đã bị ngất trước cổng vào hôm trước.
Tất nhiên, cậu ta vẫn chưa hề quên chuyện này, bởi ánh mắt nhìn vào Qualia ánh lên vẻ thù địch.
“Nhưng đừng lo, tao nói với cha rồi. Mày cũng sẽ có lượt.”
“Yêu cầu giải thích. Anh nói có lượt là sao?”
“Thị trấn đang tổ chức lễ hội để chào đón công chúa Lobelia. Để chào mừng người, chúng ta dự định sẽ sắp xếp một trận đấu.”
“Đấu… Ý cậu là…!”
Ina đảo mắt hết qua Arrows rồi lại về Qualia.
Và cứ như để xác nhận suy nghĩ của cô, Arrows đáp lại với vẻ hân hoan.
“Qualia, tao thách đấu mày trong một trận đấu tay đôi. Mọi thủ tục đã được chuẩn bị xong xuôi hết rồi.”
“Yêu cầu giải thích. Trận đấu là gì?”
“Về cơ bản thì đó là một cuộc đấu giữa hai người, được tổ chức tại một thời điểm được định trước và bắt đầu sau khi có tín hiệu. Đừng lo, tao không muốn công chúa Lobelia phải chứng kiến cảnh dã man nên sẽ cố hết sức để nương tay với mày, tuy nhiên…”
Vẻ tươi sáng trên khuôn mặt Arrows biến mất hoàn toàn, nhường chỗ cho một biểu cảm tăm tối vô cùng. Duy chỉ có đôi mắt cậu ta là vẫn còn ánh lên vẻ ngạo mạn. Giọng nói của cậu ta cũng trầm đục hơn, chất chứa đầy nỗi thù hận.
“Tao làm cho cả cơ thể mày hiểu rằng kết quả của trận đánh ngày hôm qua chỉ là một sự trùng hợp.”
“Phủ nhận. Đó là diễn biến theo lộ trình tối ưu nhất. Kết quả đó là bất biến.”
Tiếng nghiến răng vang lên rõ mồn một, khiến cho hai tai Ina run rẩy không ngừng.
“Đến lúc đấu sẽ có người thông báo cho mày nên đừng có mà chạy. Mày mà bỏ chạy thì cả mày lẫn con thú nhân đi cùng mày sẽ mãi mãi bị khinh thường vì đã bỏ chạy khỏi một trận đấu.”
Arrows nói rồi bỏ đi.
Qualia đang nhìn theo thì nghe thấy tiếng thở run rẩy của cô gái kế bên nó.
“C-chạy đi thôi…!”
Ina xoay sở mãi mới nói ra được thành tiếng. Cô nắm lấy tay Qualia bằng hai bàn tay lạnh ngắt như băng của mình.
Cô kéo tay Qualia lại gần, dường như đang tuyệt vọng cầu xin cậu hãy bỏ chạy khỏi căn nhà này.
“Tôi tin rằng cậu sẽ không bại trận trước cậu chủ Arrows, nhưng… tôi vẫn lo lắm. Những cái chết do tai nạn là thứ đi liền với những trận đấu… Cậu mà chết… Cậu mà chết… là sẽ không thể làm được gì nữa đâu...”
“…”
“Chỉ cần cậu còn sống thì chúng ta vẫn có thể xoay sở được… Tôi sẽ dạy cậu cách để tồn tại ở ngoài đường phố…”
Nếu là nó hồi chỉ là một A.I, nó sẽ dễ dàng gạt đi mọi điều Ina đã nói.
Nó sẽ thắc mắc một cách logic về rủi ro của việc bị coi là một đứa hèn.
Trong tâm trí của Qualia, việc sống ngoài đường hay ở trong căn biệt thự cũng chẳng có gì khác biệt.
Nó sẽ chối bỏ một cách mạnh mẽ ý tưởng về cái chết, hay nói cách khác là không còn hoạt động, và coi đó chỉ là một điều vô nghĩa.
Nhưng nó lại không thể gạt đi ánh mắt khẩn nài của Ina, hay làm ngơ những giọt nước mắt của cô.
“Đừng… chết nữa mà.”
Ina đã phải chứng kiến Qualia tự sát nên cô đặc biệt nhạy cảm với những nguy hiểm xung quanh nó.
Kết luận này không đến từ chức năng tính toán của Qualia.
Nhưng nó vẫn phải làm gì đó với những giọt nước mắt của cô. Nó quyết định rằng đây chính là bổn phận của mình.
Nó chỉ không muốn nhìn cô phải khóc mà thôi.
“Yêu cầu thấu hiểu. Qualia sẽ không chết trong trận đấu.”
Và bằng chính cánh tay đã gạt đi nước mắt của cô, nó dùng máy in 5D tạo ra một vũ khí photon.
Sau đó, nó giải thích về máy in 5D với Ina để trấn an cô và chứng minh rằng nó sẽ không bỏ mạng trong trận đấu này.
“Đây chính là bằng chứng.”