Chapter 15: Kĩ Viện
Đứng trước ngôi nhà ma, Huỳnh Hiểu Long cuối cùng cũng bỏ tay ra khỏi vai tôi và chuyển sang vuốt vuốt cái cằm nhẵn thín của mình.
Một lúc lâu sau, cậu ta khẽ nói, "Có rất nhiều oán khí ở đây." Có lẽ nó sẽ ngầu hơn nếu không có tiếng "ợ" ngay sau đó.
Tôi do dự một lúc. Cố gắng lần nữa, tôi nói với Vũ Giang, "Giang ca, chúng ta có thể đến đây vào lần khác không."
Vũ Giang liếc nhìn tôi nhưng không nói gì cả, anh ta tiến đến phía cổng ngôi nhà ma. Huỳnh Hiểu Long vỗ nhẹ lưng tôi như một lời an ủi, tôi cũng làm vậy với cậu ta.
Ngôi nhà vẫn đổ nát và phủ đầy rác rưởi như mọi khi. Vũ Giang đứng trước cổng nhưng không bước vào. "Tôi đã khóa cổng khi chúng ta rời đi vào lần trước, nhưng có vẻ như dây xích và ổ khóa đã biến mất."
Giọng của Vũ Giang thật bình thản, như thể anh ta đang nói đến điều gì đó hiển nhiên lắm, nhưng tôi lại cảm thấy một cơn ớn lạnh chạy dọc sống lưng.
Huỳnh Hiểu Long lấy ra một thanh kiếm dài chừng một lòng bàn tay từ trong túi của cậu ta. Với một cái lắc, thanh kiếm đột nhiên kéo dài bằng khoảng một cánh tay. Trông rất ấn tượng, nhưng tôi biết nó chỉ là một thanh kiếm có thể gập lại được. Tuy nhiên, nó vẫn tốt hơn là không có gì. Bây giờ chúng ta chỉ có thể trông cậy vào vị thầy đồng này, mặc dù tôi đã thực sự từ bỏ hi vọng.
Vũ Giang nhìn vào thanh kiếm trong tay Huỳnh Hiểu Long, không nói gì cả, chỉ lấy ra một chiếc đèn pin và đi thẳng về phía ngôi nhà ma. Huỳnh Hiểu Long và tôi theo sát phía sau.
Vào khoảnh khắc mà chúng tôi bước vào ngôi nhà ma, mọi thứ xung quanh đột nhiên bừng sáng lên. Sảnh chính đổ nát ban đầu đã trở nên lộng lẫy, và một chiếc đèn chùm pha lê lớn lấp lánh đang tỏa sáng trên trần nhà. Bàn ghế mới toanh được xếp gọn thành từng hàng.
Tôi nuốt nước bọt, và cầu nguyện thầm trong tâm trí, “Đây là ảo giác, đây là ảo giác, tất cả mọi thứ đều là ảo giác thôi.” Vũ Giang và Huỳnh Hiểu Long cũng rùng mình, nhìn xung quanh một cách cảnh giác.
"Ôi chà, khách đến rồi, đây là niềm vinh hạnh của Hứa tỉ tôi!” một giọng nói quyến rũ cất lên. Tôi thấy một người phụ nữ trạc ba mươi tuổi mặc xường xám, đang tiến về phía chúng tôi với vẻ mặt rạng rỡ. Cô ta nói to, "Nào các cô gái, chúng ta có khách." Có rất nhiều giọng nói ngọt ngào, quyến rũ vang lên xung quanh.
Có cảm giác như đây là nơi tôi không nên đến.Tất nhiên rồi, không có lý nào nơi này là bên trong ngôi nhà ma được.
Vũ Giang thì thầm, "Cứ bình tĩnh chờ xem có biến gì.” Anh ta mỉm cười và gật đầu với chị Hứa.
Cô ta đến gần hơn, chạm tay vào ngực Vũ Giang và nói "Ngồi xuống đây này,". Sau đó cô ta kéo Vũ Giang đến chiếc bàn gần đó.
Tôi cảm bủn rủn hai đầu gối, người như bị đông cứng lại một chỗ. Huỳnh Hiểu Long thấy vậy liền kéo tôi về phía chỗ Vũ Giang đang ngồi.
Chị Hứa đã gọi nhiều mỹ nhân tới tiếp và ngồi bên cạnh chúng tôi. Tôi cúi người ôm lấy đầu mình và không dám nhìn trực tiếp vào họ. Mặc dù tôi nhận thấy có ai đó đang ngồi cạnh mình, tôi vẫn không hề nhúc nhích.
"Anh, anh đã hứa sẽ giúp." Một giọng nói quen thuộc cất lên ngay cạnh tôi.
"Gì cơ?" Tôi run rẩy hỏi.
"Giúp em tìm da mình."
Con quái vật đẫm máu đột nhiên hiện lên trong tâm trí tôi. Tôi khóc thét lên và ngã xuống sàn. Ngoảnh lại, tôi thấy một cô gái khoảng tầm 15-16 tuổi với dáng người nhỏ nhắn, làn da trắng trẻo và vô cùng xinh đẹp đang đứng ngay cạnh mình.
Huỳnh Hiểu Long giật mình vì tiếng hét của tôi, định đứng dậy thì bị một cô gái xinh đẹp trong bộ xường xám ngăn lại. Chị Hứa đứng cạnh tôi, lạnh lùng nói, "Quý khách có gì không hài lòng với Xảo Linh Đăng sao?"
Khuôn mặt xinh đẹp của Xảo Linh Đăng tỏ ra thảm thương.Tôi phải làm gì trong hoàn cảnh này đây? Tôi vội thốt lên, "Hài lòng,hài lòng, tôi cực kì hài lòng."
Giọng chị Hứa trở lại bình thường, "Sự hài lòng của quý khách là niềm vui của chúng tôi. Xảo Linh Đăng, mau đỡ khách dậy."
Xảo Linh Đăng nhanh chóng đưa cánh tay mảnh mai của mình ra như muốn đỡ tôi dậy, nhưng tôi đã từ chối, "Tôi có thể tự đứng lên."
Vội vàng bò dậy và ngồi lại vào ghế, tôi hoảng sợ, nhìn về phía Vũ Giang và Huỳnh Hiểu Long để cầu cứu.
Vũ Giang ra hiệu với Huỳnh Hiểu Long bằng mắt, nhưng cậu ta chẳng làm gì, chỉ tiếp tục nói chuyện với những mỹ nhân quanh mình. Dù vậy, bàn tay cậu ta đặt trên bàn đang run rẩy; có vẻ cậu ta cũng không hề bình tĩnh như vẻ bề ngoài.
Tôi không thể làm gì khác ngoài lén thở dài. Tất cả những gì Hiểu Long có thể làm là nói chuyện. Tôi chỉ có thể đặt tất cả niềm tin vào Vũ Giang.
May mắn thay, Vũ Giang đã không làm tôi thất vọng. Anh ấy đẩy chai rượu người phụ nữ đưa cho ra và nói với tiếng ho nhẹ: "Ừm, Chị Hứa, gần đây chị có thấy cô gái nào tên Hà Hiểu Như không?"
Chị Hứa mỉm cười khúc khích, nhưng giọng nói chị ta lạnh lẽo như gió thổi từ địa ngục, "Anh tới tìm cô ta hả?"
Anh ta gật đầu, nhưng không dám lên tiếng.
Tôi quay sang phía Xảo Linh Đăng và bắt gặp ánh mắt đầy hi vọng của cô, tôi cúi đầu và nói với chị Hứa, "Tôi đã hóa vàng mã cho chị rồi. Chị có thể trả tự do cho Hà Hiểu Như không? Cô ấy không liên quan đến chuyện này."
Nghe xong, chị ta cười phá lên như thể gặp một chuyện gì đó rất thú vị, nói bằng một giọng quyến rũ nhưng đầy giễu cợt: " Không liên quan?!!, thật nực cười. Đó là số tiền chúng tôi chờ đợi từ anh. Còn về việc của cô gái đó, đâu thể dễ dàng như vậy."
Tôi hơi bối rối bởi những gì chị ta nói, nhưng tôi vẫn tiếp tục:"Chị muốn gì mới để cho cô ấy đi?"
Chị Hứa nói:"Tôi sẽ phải suy nghĩ điều này thật cẩn thận, nhưng một đêm quả thực quá ngắn.Tại sao anh phải lãng phí thời gian của mình để giúp một cô gái trẻ nhỏ bé ấy chứ"
Trẻ tuổi... Tôi liếc nhìn Xảo Linh Đăng, cô bé có dáng dấp của một thiếu nữ vị thành niên.
Bỗng nhiên Huỳnh Hiểu Long hét lên một tiếng thét kinh khủng, tôi vội vã nhìn về phía cậu ta và trông thấy Hiểu Long đang cố lấy tay che miệng để kiềm chế bản thân phát ra tiếng kêu. Người phụ nữ xinh đẹp cậu ta đang trò chuyện cùng khi nãy đang thò tay lấy ra một cái gì đó khỏi chiếc cốc của Huỳnh Hiểu Long. Mặt tôi tái mét khi thấy bàn tay trắng bệch với những ngón tay mảnh khảnh đang cố gắng lấy con sâu trắng béo tròn ra khỏi chiếc cốc với nụ cười ngượng ngùng. Cô ta đưa nó lên tóc mình, con sâu nhanh chóng len lỏi qua các sợi tóc và biến mất như không có việc gì xảy ra.
Chị Hứa lớn tiếng, "Yến Như, cô đừng có để cái thứ ghê tởm đó bò loạn xạ có được không, cô vừa làm vị khách của chúng ta hoảng sợ đấy."
Yến Như phản ứng lại bằng một chất giọng đầy phiền muộn:" Tiểu Phương đã ở cùng tôi trong gần 100 năm nay. Cơ thể của tôi thường bị ngứa ngáy và chính Tiểu Phương đã giúp tôi khi ăn đi những mảng thịt thối rữa đó". Khuôn mặt xinh đẹp cau có và có phần không cam chịu. Cô ấy nhẹ nhàng quay đầu về phía Huỳnh Hiểu Long :"Anh thấy Tiểu Phương phiền phức sao, anh thấy nó có tội phải không?" Đôi mắt cô rơm rớm nước mắt như chực trào chỉ cần Huỳnh Hiểu Long nói "có"
là nó sẽ tuôn rơi.
Huỳnh Hiểu Long nhìn cô ,cố nén lại những gì mình vừa thể hiện ra ngoài,
anh liếc nhìn mái tóc màu đen và mượt mà dưới mũi anh, ngẩng đầu lên,
nhìn tôi với khuôn mặt buồn bã , cố gắng nở một nụ cười mà nói:" Không, không,không. Nó rất dễ thương."
Sau khi chứng kiến cảnh đó, trong lòng tôi có chút thất vọng về Huỳnh Hiểu Long. Vẫn chưa có tin tức gì về Hiểu Như, và Hiểu Long chẳng mạnh mẽ và cứng rắn như cái cách cậu ta cố tỏ ra chút nào, Tôi bỏ mặc cậu ta và quay sang Chị Hứa, tiếp tục thuyết phục chị ta lần nữa, "Chị Hứa, tôi và Hiểu Như là bạn. Hãy để cô ấy đi, tôi sẽ đốt tất cả số tiền giấy mà chị muốn"
Chị Hứa giả vờ suy nghĩ một hồi rồi nói, "Tôi có thể giúp cậu. Nhưng cậu phải hoàn thành hai nhiệm vụ, và phải hứa với tôi thêm một việc nữa."