Chương 14 Thầy đồng thứ thiệt
Tôi ở lại bệnh viện đến chín giờ tối. Cho tới khi hết chịu đựng nỗi những ánh nhìn kì lạ từ các y tá, tôi quyết định rời khỏi đấy. Dù sao cũng đã tới giờ phải đi rồi.
Với tất cả số tiền mang theo, tôi được một tài xế tốt bụng đưa tới đường Cao Sơn mặc dù thiếu mất một tệ. Tôi gượng cười chào ông ấy, sau đó quay lại và nhìn thấy Vũ Giang đang hút thuốc trên vỉa hè. Có một người nữa bên cạnh anh ấy. Cậu ta trông khá trẻ, dường như cao dưới 1m8, có một khuôn mặt tròn và trông có vẻ khỏe mạnh. Cậu ta cũng đang hút thuốc.
Đây chắc hẳn là đồng nghiệp của Vũ Giang. Quả là tin tốt, tôi cảm thấy an toàn hơn nhiều so với khi chỉ có một cảnh sát đi cùng. Điều này làm tôi thắc mắc, còn thầy đồng đâu? Tôi nhìn quanh. Trời đã tối. Không có quá nhiều người qua lại và ai cũng đang vội vã. Trông họ có vẻ như không liên quan gì đến Vũ Giang.
Tôi bước tới để gây chú ý với Vũ Giang. Anh ta liền vứt điếu thuốc xuống đường. "Anh đây rồi. Muốn ăn chút gì không? Vẫn còn sớm đấy."
Tôi thật sự rất đói và chắc chắn là tôi không có ý định ăn tối ở ngôi nhà ma đó.
Cậu thanh niên đứng bên cạnh Vũ Giang cắt lời trước khi tôi kịp đáp, "Được đấy. Tôi đói rồi. Sau đấy, chúng ta có thể đi uống tí gì đi.Đã mấy ngày tôi không động đến bia rồi."
Mấy ngày? Tôi hoàn toàn hóa đá, chỉ nhìn Vũ Giang thắc mắc. Vũ Giang rút ra một điếu thuốc khác từ bao và cuối cùng nhớ ra điều gì đó. "À, đây là Huỳnh Hiểu Long." Sau đó chỉ vào tôi, "Đây là Vũ Thụy."
Tôi bắt tay với Huỳnh Hiểu Long. Cậu ta thả tay tôi ra và nói, “Được rồi người anh em, chúng ta đi uống thôi.” Cậu ta khoác vai tôi và kéo vào quán đồ nướng gần nhất. Vũ Giang châm điếu thuốc và đi theo phía sau.
Huỳnh Hiểu Long ấn tôi xuống chiếc ghế đối diện họ, hét lên với chủ quán, "Ông chủ, cho đĩa thịt nướng! Một ly bia lạnh nữa! ”Sau đó quay đầu lại hỏi tôi và Vũ Giang,“ Hai người uống luôn chứ? ”Chúng tôi gật đầu. Nhận thấy chủ quán đang bận, chúng tôi tự tìm lấy cho mình vài chai bia.
Sau đấy tôi hỏi nhỏ Vũ Giang, "Đây là đồng nghiệp của anh à? Thế còn thầy đồng ?"
Vũ Giang nhìn tôi thắc mắc, "Ý anh là sao? Kia là thầy đồng đó."
"Ý anh là Huỳnh Hiểu Long?" Tôi gần như hét lớn.
Thấy Vũ Giang gật đầu, gì chứ đùa tôi à!? Tôi gượng cười, "Ừm, hay chúng ta tới đó vào ngày khác nhỉ?"
"Có vẻ như cậu không tin tưởng tôi nhỉ." Tôi vừa nhận ra là Huỳnh Hiểu Long đã đứng phía sau mình, với bia trên tay.
Tôi có chút xấu hổ. Tôi vừa nói xấu Huỳnh Hiểu Long. Cậu ta đang cầm bia trong tay và tôi sợ rằng cậu ta sẽ dùng nó đập vào đầu tôi theo một cách thô lỗ nào đó.
Tôi gượng cười, "À...ờm ..."
Huỳnh Hiểu Long vẫy tay, đặt một chai bia trước mặt tôi. “Những người bình thường luôn luôn sẽ bị gạt bởi những kẻ tự xưng là thầy đồng. Vì thế mà những người thật sự có khả năng thì luôn bị coi thường chỉ vì những kẻ đó. ”
Tôi cảm thấy như cậu ta đang cố gắng tìm lý do nào đó để tạo một chút lòng tin từ tôi.Cậu ta nói cậu ta là người "có khả năng", tôi chọn để bỏ qua vấn đề này cho đến khi tôi tận mắt chứng kiến.
Tuy nhiên, Huỳnh Hiểu Long dường như không quan tâm người khác nghĩ gì về mình. Có thể nói rằng, cậu ta thực sự tự tin về khả năng của mình.
Việc trò chuyên của chúng tôi dễ dàng hơn sau khi đã uống vài ly bia. Mặc dù chủ đề của cuộc trò chuyện có hơi nhạt nhẽo. Họ nói về sức mạnh của họ và những người đã bị họ đánh bại.
Tôi cảm thấy như hai người đó đã chọn sai nghề. Lẽ ra họ phải là côn đồ hay đại loại thế, thì nghe có vẻ đầy hứa hẹn hơn.
Kết thức cuộc trò chuyện nhạt nhẽo đó bằng việc nói về kế hoạch cho đêm nay, đợt bia thứ hai đã được mang lên. Hai gã đàn ông được kích thích bằng rượu. Và rất may là tửu lượng của bọn họ khá tốt. Họ vẫn còn giữ được lý trí, mặc dù họ đã nói to hơn một chút so với khi chúng tôi mới đến.
Huỳnh Hiểu Long nâng ly của mình lên và cụng vào ly của tôi, sau đó uống hết cả ly chỉ trong một ngụm. Tôi vội vã uống theo cậu ta. “Nó có vẻ dễ dàng với cậu nhỉ,” Huỳnh Hiểu Long nói. "Chả có gì to tát đâu. Tôi đã kể với cậu về cha và mẹ của tôi chưa ấy nhỉ? ”
Tôi lắc đầu. Huỳnh Hiểu Long hỏi một câu hỏi khác, "Cậu nghe về Mã ở bắc Trung và Mão ở nam Trung chưa?"
Tôi lắc đầu. Dường như tôi đã nghe ở đâu đó rồi, hai cái tên nghe rất quen thuộc.
Ký ức chợt ùa về
khi anh ta nhắc đến con rồng trừ tà - tôi đã nghe thấy cái tên đó trong một bộ phim nhiều năm trước. Với tiêu đề là Hẹn Hò Với Ma Cà Rồng. Tôi không biết gì về họ Mão cả,
nhưng có một vị pháp sư rồng họ Mã.
Tôi trầm giọng nói :" Họ của vị pháp sư rồng là Mã, đó là lí do tại sao mọi người gọi nó là Mã Bắc Trung . Tôi nhớ không nhầm thì tên cô ấy là Mã Hiểu Linh.
Huỳnh Hiểu Long nhìn tôi bằng anh mắt khinh thường đầy giễu cợt. Anh ta khịt khịt cái mũi: " Họ của vị pháp sư rồng thực ra là Long mang ý nghĩa tượng trưng cho "rồng" . Còn Mã nghĩa là ngựa". Cái tên đó có nguồn gốc từ đồng cỏ rộng lớn ở miền Bắc. Hầu hết mọi người ở đó đều cưỡi ngựa nên Mã là một họ phổ biến ở đó
Tôi khẽ gật đầu, và tỏ ra đồng ý với sự giải thích rõ ràng của Hiểu Long. Tôi quay đầu lại chỗ Vũ Giang đang ăn: "Vũ Giang, sao chúng ta không đi vào một ngày khác? ”
Vũ Giang quay ra nhìn đồng hồ và liếc nhìn két bia: "Còn ba chai nữa, uống xong chúng ta sẽ lập tức lên đường"
Huỳnh Hiểu Long bật nút ba chai bia ra cùng một lúc, trái tim của tôi bắt đầu đập nhanh hơn một chút . Mỗi người cầm lấy một chai " Uống đi, uống đi nào. Sau vụ này chúng ta sẽ làm bữa nữa".
Chúng tôi nhấc chai lên và uống
" Uống đi nào các bạn, hãy cho nỗi buồn cuốn theo cơn say nào.”
Tôi đã lấy hết dũng khí của mình để uống hết chai bia.
"Cạch". Huỳnh Hiểu Long đặt chai bia trống rỗng chẳng còn lấy một giọt xuống chiếc bàn và đặt bàn tay của cậu ta lên vai tôi, nắm vai tôi một cách chắc nịch rồi kéo tôi đi.Cậu ta nói đủ lớn để Vũ Giang có thể nghe thấy bằng cái giọng lèm bèm của mình "Người anh em, hãy nói cho tôi về căn nhà ma đó đi" .
Tôi không kịp từ chối sự lôi kéo của cậu ta và nhanh chóng bị cậu ta kéo sang đường.
Sau khi chúng tôi băng qua đường, cậu ta không hỏi thêm bất kỳ câu hỏi nào . Cùng lúc đó, phía bên kia đường Vũ Giang đang loay hoay với đống hóa đơn, cậu ta thở dài và nói sự thật phũ phàng:"Hmm? Nhìn thế kia đúng là không hề rẻ mà...Thực ra tôi quên mang ví rồi..."
Cuối cùng tôi đã hiểu tại sao cậu ta lại kéo tôi đi một cách vội vã như thế, nhìn về phía Vũ Giang tôi thở dài ngao ngán. Vũ Giang đã bị Hiểu Long lừa "tình" một cách trắng trợn. Trước sự lo lắng khi vào ngôi nhà ma mà tôi đã phải đi vào đó với một tên thầy đồng giả mạo. Thực sự tôi rất tức giận về điều đó. Nó khiến tôi tò mò không hiểu tại sao Vũ Giang lại đưa tôi đến đây. Anh ta có ý định gì?
Trả xong đống hóa đơn, Vũ Giang châm điếu thuốc lên, mùi khói thuốc nồng nặc bay xung quanh anh ta khiến tôi khó chịu. "Chúng ta đi thôi. Đã gần 12 giờ rồi. Đã đến lúc" Rồi anh ấy vượt lên trước chúng tôi, dẫn đường.
Huỳnh Hiểu Long nắm lấy vai tôi một lần nữa và tiến về phía trước . Nhận ra đã quá muộn để suy nghĩ lại, tôi cất tiếng trong đêm tĩnh mịch hỏi: " Thầy Hiểu Long, thầy có chắc chắn sẽ bắt được ma không ?".
Cậu ta có vẻ khó chịu vì cái danh mà tôi gọi anh ta:"Cứ gọi tôi bằng tên, người anh em. Tôi coi cậu là anh em của tôi, thế nên đừng gọi tôi là "thầy đồng", được chứ". Tốt thôi, có vẻ cậu ta không quan tâm lắm đến cái danh xưng đó và cũng không thèm để ý đến câu hỏi của tôi. Tôi nhìn cậu ta và hỏi lại một lần nữa
Cậu ta trả lời rành mạch " Không. Tôi chỉ muốn xem những con ma trông như thế nào thôi" Huỳnh Hiểu Long nói với một cái nhìn về phía xa xăm.
Đột nhiên, tôi có cảm giác run sợ trước cậu ta, hai chân tôi run rẩy.Không lẽ, cậu ta thực sự là một người có thể nhìn thấy và bắt ma sao?