A boy who was falsely accused and hurt by the people he cares about, even if they apologize after finding out he’s innocent, he’ll never forgive them.

chương 20 nhà báo

Truyện Chữ Hay
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ Hay

Trans: zzz

***

Ryosuke Yamamoto có hẹn với một người đàn ông.

Địa điểm là một quán cà phê nơi cậu cùng Mai thường tạt qua cho bữa trưa.

Nó cũng tương tự quán cà phê cậu từng đến với Usui trước đó, và Ryosuke khá thích không khí ở đây.

Sau khi đợi 10 phút nhâm nhi cốc cà phê, một người đàn ông trung niên tầm 40 tuổi bước vào cửa tiệm.

Ngay khi nhìn thấy Ryosuke, ông vẫy tay chào và tiến tới chỗ cậu.

“Yo! Ryosuke! Lâu lắm rồi không gặp!”

“Vâng, cũng lâu lắm rồi!”

Đây là người đàn ông mà Ryosuke đã đợi, một người mảnh khảnh, có râu, mang trên mình một vest nâu...

Tên ông là Kotaro Nakagishi. Ông là chú của cậu và là một nhà báo chuyên nghiệp.

Ông đồng thời là anh trai của mẹ cậu và Ryosuke nghĩ ông rất đẹp trai, nhưng... ông vẫn độc thân chưa trải qua hôn nhân dù đã có tuổi.

Ông không trực tiếp giúp đỡ Ryosuke, nhưng ông cũng không hề làm tổn thương cậu.

Trong khi tất cả họ hàng đều coi thường cậu, Kotaro lại là một trong số ít vẫn đối xử với Ryosuke như cũ,.... và chưa từng khinh thường cậu.

Hơn nữa, với tính chuyên nghiệp của mình, không lạ gì nếu ông đưa trường hợp của Ryosuke lên thành một câu chuyện, nhưng ông chưa từng viết bất cứ bài báo nào về nó cả.

Do đó, Ryosuke tin tưởng ông.

Tuy nhiên, giữa cả hai không có bất cứ quan hệ cụ thể nào, nên họ không thân nhau lắm.

Đã lâu lắm rồi họ mới gặp mặ trực tiếp thế này, và mãi tới khi Rinka nói cho ông biết về chuyện đó sáu tháng trước, ông còn chẳng biết thông tin liên lạc của cậu.

Ryosuke ngồi xuống đối diện Kotaro đang mở menu và gọi một phần sandwich và mỳ ý.

“Chú….

ăn nhiều thật đấy nhỉ?”

“Hửm? Sandwich là của cháu mà nhỉ?”

“À, cảm ơn chú.”

“Cháu có thể lấy thêm món tráng miệng nếu muốn!”

“Vâng, cảm ơn vì đồ ăn!”

Đó là một cuộc trao đổi rất thân thiện.

Họ dường như là những người thân xa cách lâu ngày không gặp.

Những đáng buồn thay, đây mới là Ryosuke thật. Trước vụ cáo buộc sai, cậu luôn vui vẻ với mọi người, lễ phép với người lớn, và đối xử sòng phẳng với mọi người trong trường cậu.

Vụ cáo buộc sai đã thay đổi tất cả.

Và, vì không biết Ryosuke ở nhà hay ở trường, Kotaro đã lầm tưởng rằng cậu có một tinh thần thép.

Ông không biết rằng Ryosuke chỉ đối tốt với bất cứ ai chưa làm tổn thương cậu.

“Vậy? Cháu gọi chú đến có phải.... [về vụ việc]?”

“Không, lần này khác ạ.... Có ba nữ sinh cháu muốn chú xem qua.”

Ryosuke đưa ra thông tin về ba cô gái.

Thông tin mà cậu tự kiếm được,…., nhưng nhà báo, Kotaro không bị lay chuyển tí nào.

Đây là một việc không hiếm gặp hàng ngày.

Nó không khác gì khi phải đối đầu với cháu mình.

Kotaro im lặng nhận tập tài liệu và xem qua nội dung.

“......Ummm... Cô gái tên Chiaki Sunagawa này khá là khó đối phó.”

“Hmm? Cô ta làm sao ạ?”

“Cháu không biết bố cô ta là uỷ viên quốc hội à?”

“Vâng, cháu có biết qua.... nhưng có tệ không nếu bên kia là con gái của nghị sĩ?”

“Không không phải vậy. Nhưng đằng nào chú cũng sắp kiện Thượng nghị sĩ Sunagawa vì tội tham nhũng trong tương lai gần,...., nên chú không muốn bị để lộ hành tung quá nhiều.”

“..Cái quái gì vậy....., thế đằng nào nó cũng tự sập.”

Ryosuke vui vẻ nhìn xuống.

“Hai cô gái kia thì không là vấn đề... nhưng có kết quả gì từ việc điều tra hai nữ sinh này không?”

“... Uống rượu, hút thuốc, lái xe không có bằng, không đội mũ bảo hiểm, ăn cắp vặt, lừa đảo,... và nhiều việc nữa.”

“...Chú hiểu rồi.”

Sự thật rằng cậu chuẩn bị tới ngần này thông tin sau 3 ngày kể từ khi vụ việc xảy ra.... thể hiện niềm tin mạnh mẽ rằng cậu không cho phép ai động một ngón tay lên Mai bằng mọi giá.

“.... Cháu có muốn thử việc như một nhà báo không?”

“Không cảm ơn ạ --cháu không biết tận dụng triệt để bằng chứng nên cháu mới nhờ chú.”

“Phải rồi.”

Một thực trạng xảy ra phổ biến ở những tay mơ, nó khó đến bất ngờ để lấy bằng chứng khi theo dõi ai đó. Rất khó để ghi âm với một cái máy ghi âm tốt, và nó cũng cần kỹ năng nhất định để chụp ảnh mà không bị bắt gặp.

Trên thực tế, Ryosuke cũng đã thất bại khoản chụp ảnh.

Đó là lý do cậu quyết định tìm đến nhiếp ảnh gia chuyên nghiệp, Kotaro, vào việc.

“ Sẽ là lãng phí thời gian bởi chụp những bức ảnh vụ việc này chẳng mang lại lợi nhuận gì cả, nhưng từ giờ chú cần cháu cung cấp một ‘mánh lớn’ từ giờ trở đi, thì việc còn lại cứ để chú hết!”

“Cảm ơn chú ạ.”

“Có gì đâu! Cho đi và nhận lại ấy mà!... Vậy câu hỏi của chú là ...bao giờ cháu định bắt tay vào việc?”

“... Cứ đợi thêm chút nữa. Cháu vẫn chưa đảm bảo được an toàn cho Mai –nhưng nếu cô ấy nhất quyết không theo, xin hãy huỷ hết được chứ ạ?”

“Chú hiểu rồi... Được rồi, chú sẽ kiên nhẫn vậy –À, phải rồi! Thực ra chú mới nghe được chuyện này khá hay!”

Kotaro vỗ tay lớn khi vừa nhớ ra điều gì đó.

“Nhớ những kẻ đã gài bẫy Ryosuke và khiến cháu thành tội phạm không? Cháu biết tên và cả địa chỉ của chúng đều xuất hiện trên internet chứ?”

“... Thật ạ?”

Những kẻ đã buộc tội tôi ... Tôi hiện đang trong qua trình thảo luận về khoản tiền cấp dưỡng với gia đình đối phương, và tôi chỉ thấy nó thật nực cười.

“Phải, cả bốn bọ họ đều là học sinh, và chắc chắc họ sẽ có một khoảng thời gian khó khăn –chà, cả những người lớn cũng khó khăn không kém cạnh đâu!”

“Vâng cảm ơn chú.”

“....hhmm? Đang đâu tự dưng chi vậy?”

“Chú? Đó là chú phải không?”

“....Aah”

Đó là một câu nói mang hàm ý ẩn. Chính Kotaro là người đã làm rò rỉ thông tin.

Nếu như ông may mắn thì cách này sẽ có tác dụng, nhưng thông thường những thông tin như vậy thường sẽ bị xoá ngay lập tức trước khi nó kịp lan rộng.

Sử dụng các mối quan hệ của mình để ngăn điều này xảy ra, Kotaro đã thành công lan truyền thông tin về bọn họ.

Tuy nhiên, ngay cả điều này cũng không thể qua mắt được Ryosuke, và nó khiến Kotaro rùng mình.

“... Cháu chắc là không muốn trở thành nhà báo đấy chứ?”

“Nghe có vẻ hấp dẫn, nhưng cháu xin phép từ chối.”

“Oi, oi chú chỉ đùa thôi đấy... Đừng lún quá sâu vào mảng nhà báo... hmm?”

Sau cuộc trò chuyện thông thường, Kotaro nhận ra có gì đó khác lạ.

“Cháu,..., dạo gần đây bị mất ngủ à?”

“Eh?”

“Cháu trông có vẻ mơ màng?”

Chú đưa cho tôi một chiếc gương cầm tay để kiểm trả. Quả thực, đồng tử của tôi trống rỗng và tôi trông ngái ngủ.... Tôi không buồn ngủ đến độ như vậy, tại sao nhỉ?

“Rinka không nói gì về việc này sao?”

“Không,.... có lẽ, cháu cẩn thận hơn ở cạnh mẹ và những người khác,... nên cháu không để ý lắm.”

“Chú hiểu rồi.”

Nói rồi, Kotaro rút ra danh thiếp của mình.

“Cháu có thể tin vào vị bác sĩ này.”

“Cháu ổn, chỉ là gần đây không ngủ đủ giấc thôi.”

“Ổn mà, ổn mà! Ông ấy không lấy tiền khám và cũng ở cần đây thôi. Để chú chở cháu đi nếu muốn.”

“...., nếu chú muốn vậy.”

Chú, chú thật sự lo lắng phải không?

Đã lâu lắm rồi tôi mới được ai khác ngoài mẹ tôi lo lắng nhiều đến nhường lắm.... Tôi vui lắm, kể cả chú ấy có hơi tự cao chút.

“Bánh sandwiches đến rồi kìa.”

“Sandwiches thì luôn ra nhanh thật.... ăn thôi, ăn thôi!”

“Chú, chú cũng lấy một cái đi.”

“À cảm ơn cháu!”

Chúng tôi cùng thưởng thức bữa trưa và trò chuyện vui vẻ, rồi chú tôi chở tôi tới bệnh viện.

........

........

“---Có phải bệnh tâm thần phân liệt...?”

[Trans: Tâm thần phân liệt là một loại rối loạn tâm thần nghiêm trọng thường khiến người mắc nhìn nhận thực tế một cách bất thường. Bệnh tâm thần phân liệt được đặc trưng bởi loạn thần, hoang tưởng, ảo tưởng, ngôn ngữ và hành vi thiếu tổ chức, cảm xúc thờ ơ vô cảm, thiếu hụt về nhận thức, và rối loạn chức năng nghề nghiệp và xã hội. Nếu muốn tìm hiểu sâu hơn có thể tìm video giải thích của Samurice trên Youtube.]

Vị bác sĩ chuẩn đoán cho cậu một căn bệnh hoàn toàn xa lạ với Ryosuke.

(Có phải nó tương tự suy dinh dưỡng không?)

Trong khi tôi chưa nắm rõ được tình hình lắm, chú tôi, người vẫn luôn đứng sau lưng tôi, lại đang sửng sốt tới nỗi há hốc miệng.

Truyện Chữ Hay