Trans: Có lẽ trong hôm nay sẽ xong p1 bộ này.
***
--Tôi đang chơi xích đu trong công viên.
Tôi đã đu trên thứ này bao nhiêu tiếng rồi nhỉ...?
Ngoài trời đã tối sầm lại, và đồng hồ trên điện thoại tôi cũng báo đã 21:00. Nhưng tôi không đủ năng lượng để về nhà nữa. Tôi kiệt sức và cơ thể dường như không cử động nổi... Thực sự đấy, tôi sẽ làm gì tiếp theo?
May thay mẹ tôi không có ở nhà vì làm ca đêm.
Tôi không phải lo cho bà ấy.
Cũng thật may vì bố tôi cũng không có nhà vì tăng ca.... Giờ có lẽ ông ta sẽ báo cáo tôi mất tích dù là việc cỏn con nhất. Nhưng tôi không muốn ông ta lo lắng cho tôi, ông không còn xứng đáng nữa.
“...Kể cả giờ mình về, họ vẫn ở đó.”
Phải, khi tôi về nhà, ở đó vẫm sẽ có những người chị em gái mà tôi căm phẫn. Một địa ngục không lối thoát luôn trực chờ nuốt trọn lấy tôi. Không có nơi nào dành cho tôi mang tên bình yên cả.
“Ngày xưa chúng ta cũng chơi ở công viên này rất nhiều phải không?”
Tôi nhớ về những ngày xưa.
Những ngày vui vẻ bất kể... ở trường hay nhà.
Ngày ấy không có chút căng thẳng, tôi không thực sự oán trách ai cả, những ngày bình yên và hạnh phúc.
Tôi thực sự nhớ những ngày đó.
... Tôi nhớ nhưng tôi không muốn quay lại đó.
Tôi không muốn trở thành kẻ không yêu Mai. Kẻ cảm thấy khó chịu trước tình yêu của mẹ. Và kẻ không tin tưởng vào Usui-kun.
Tôi không sao thoát khỏi ảo mộng làm lại từ đầu. Phần nào cũng bởi quá khứ sai lầm của tôi tới Mai và những người khác. Đó là lý do tôi phải chịu đựng những khó khăntừng ngày.
Chịu đựng, chịu đựng, chịu đựng, chịu đựng cho tới cùng –Nhưng cũng có những lúc tôi cảm thấy như mình sắp gục ngã.
Giống như cách mọi người quanh tôi nhìn xuống đầy khinh thường, nhưng giờ tôi phải tiếp quản công ty của bố tôi để có thể trả thù. Tôi phải giở vờ tha thứ để đánh gục chị gái. Trả thù hai kẻ đó là cả một chặng đường dài và tôi gặp rất nhiều khó khăn từng ngày trôi qua.
Nhìn vào tương lai vô vọng trước mắt tôi không khỏi nghĩ đến cảnh tự sát.
Vào những lúc như vậy, tôi phải cố chịu bằng cách nhớ về từng ngày bên Mai, nhớ tình yêu của mẹ, và nhớ về tình bạn với Usui-kun.
Nhưng tôi đang chạm dần đến tận cùng của kiên nhẫn rồi.
Sẽ thật khó để trường nếu thiếu Mai, thật khó ở nhà mỗi khi mẹ tôi có ca đêm, và thật cô đơn khi không được chơi cùng Usui-kun. Kể cả khi đang ngủ, nếu không nghĩ đến những người khác, tôi sẽ thức dậy trong ác mộng.
Thật sự không có chút thời gian nghỉ ngơi.
Tôi đã từng có thể chịu được... bởi sẽ chẳng có ai gọi tôi lại, nhưng giờ tôi thậm chí còn mất cả lối thoát từ sự thờ ơ của những người xung quanh. Tôi thậm chí còn ước mình chưa từng được minh oan khỏi vụ cáo buộc sai... bởi kể cả tôi không muốn đi chăng nữa, mẹ và Mai sẽ luôn lo lắng cho tôi, hoặc không có họ lúc này.
Tôi nên nói chuyện với mẹ về việc đó,.... nghỉ ca đêm,.... nhưng tôi không muốn làm ảnh hưởng công việc của bà ấy.
......
Tôi tự hỏi nếu mình chết đi.... thì sẽ chẳng phải lo nghĩ về điều gì nữa?
Nhưng mẹ và bố sẽ rất buồn... nên tôi phải cố hết sức sống trong địa ngục. Không có lựa chọn dễ dàng nào khác.
Tôi không bất cứ tia hi vọng nào bởi tầm nhìn hạnh phúc của tôi quá mơ hồ, nên tôi có thể thoát khỏi thực tại trong khi đu xích đu trong công viên.
Không, chắc chắn là không thể .... như mọi khi.
Nó khiến tôi nhận ra rằng chỉ riêng sự tồn tại của tôi thôi đã gây ra rắc rối cho bao người.
“Lần đầu tiên trong đời, mình thật sự tấn công một người phụ nữ.”
Rồi tôi nghĩ lại việc xảy ra hôm nay.
Tôi đã đá hết sức thẳng vào bụng một đứa con gái và thậm chí còn chà đạp lên lưng cô ta. Trở thành người làm những điều kinh khủng như vậy... tôi hẳn phải chạm đáy rồi.
Thứ rắc rồi nhất là trái tim tôi, không một chút hối hận nào khi tấn công Kirishima.
Nếu có, tôi hối hận vì không đánh cô ta nhiều hơn. Tôi không tượng tượng nổi điều gì sẽ xảy ra nếu tôi không gặp Yuka-chan.
--Bây giờ nghĩ lại, bước ngoặt xảy ra sau khi bố và chị gái tôi xin lỗi... Kể từ thời điểm đó tôi chỉ nghĩ mãi về những điều không cần thiết.
Nhưng những điều xảy ra hôm nay là cú chốt hạ.
Tôi đã thực hiện hành vi bạo lực với một đứa con gái không có khả năng chống trả.
Mọi thứ sẽ thật kinh khủng nếu tôi bị cảnh sát bắt đi.
Vào khoảng 10 p.m đó cũng là lúc tôi rời khỏi công viên sau khi dành hơn ba tiếng đồng hồ ở đó.
Tôi biết rằng nếu như bị cảnh sát bắt đi, mọi thứ sẽ thêm phần phức tạp. Mẹ tôi sẽ gặp rắc rối.
Trên đường về nhà tôi dừng lại nhiều lần.
Khó hiểu thật.
Kỳ lạ.
Tôi không muốn về nhà.
Tôi dừng lại và kháng cự.
Khó hiểu.
Tôi thực sự không muốn trở về.
Khó hiểu.
Tôi Không Muốn Về Nhà. Tôi Không Muốn Về Nhà.
Địa Ngục. Nó ngày một gần hơn... phải kháng cự lại.
Không.
Càng chống cự quyết liệt tôi càng đến gần hơn tới địa ngục.
Tôi đoán mình không còn lựa chọn nào khác ngoài việc về nhà.
...
Tôi mở cửa trước.
“Ryosuke! Em về trễ! Bọn chị lo lắng cho em lắm đó!”
“......”
Chị gái đã đứng đợi tôi sẵn ở lối vào.
Nagisa thì đứng đằng sau chị ta, nhưng khi đã nhìn thấy tôi, con bé liền trở về phòng với vẻ nhẹ nhõm trên gương mặt.
Đáng ra tôi nên ở lại công viên.
“Ryosuke em có bị thương không?”
“Không, em ổn.”
Tôi trả lời bình tĩnh... bởi tôi không thể trả thù chị gái nếu chị ta nhận ra sự hỗn loạn trong tôi. Giả vờ như không có gì xảy ra.
Và giờ cuộc chiến với chị gái tôi đã bắt đầu.
Thời gian đấu là 10 phút.... tôi phải cố gắng
hết sức không bị K.O
Ngay khi mới về nhà đã khó thế này. Tôi biết ngay là nên ở lại công viên... nhưng nếu vậy cảnh sát sẽ....
Tôi mệt rồi, có lẽ tôi nên từ chối.
Không, sai sót như vậy là không thể chấp nhận được.
Nhưng tôi đã mệt...
Không đây là một lời hứa, đã hứa thì phải giữ lấy lời.
Đây là bước đi quan trọng để khiến con người này rơi vào hố sâu của tuyệt vọng. Tôi đã chịu đựng suốt một năm qua, nên một hai ngày tệ hơn sẽ không thành vấn đề.
--Tôi vào phòng với chị gái mình.
Chị ta theo sau tôi, cười tủm tỉm.
Dù là để trả thù, nhưng nghĩ đến việc phải làm bạn với chị ta dù chỉ là trong khoảnh khắc thôi... cũng đủ làm tôi trầm cảm rồi.
Ngay khi chúng tôi vào phòng tôi, chị ta quỳ xuống bên giường và kể lể toàn bộ mọi việc xảy ra trong ngày.
“Hôm nay, chị vướn phải một anh chàng lạ trong hoạt động uỷ ban. Có vẻ cậu ta là một học sinh trong câu lạc bộ bóng rổ đến từ trường khác. Vì lý do gì đó, cậu ta lại tặng chị một chiếc móc khoá như một món quà. Chị chẳng biết nói gì—“
Tôi giả vờ nghe không nói lời nào.
Tôi nhìn chằm chằm vào chị gái đang quỳ dưới đất với nụ cười đáng ngại. Nó hoàn toàn trái ngược với hình ảnh của chị ta trong đầu tôi... thậm chí còn không có chút phẩm giá nào.
Tuy nhiên hôm nay lại có gì đó khang khác... Giữa cuộc trò chuyện, chị ta liền chuyển chủ đề.
“Ryosuke... em làm lành với Ruiko rồi à?”
Thông thường đây là cuộc nói chuyện một chiều, diễn ra nhanh gọn. Nhưng bất ngờ thay chị ta hỏi tôi như vậy, chậm rãi và lịch sự.
“Bọn em chưa từng làm lành. Tại sao em lại phải tha thứ cho chủ tịch hội học sinh?”
Chị ta khó chịu ra mặt khi nghe câu trả lời thẳng thừng từ tôi.
Tôi đã vô thức hành động, nhưng đó là lỗi của chị tôi khi hỏi chuyện kỳ lạ... Không đời nào tôi có thể tha thứ cho cái người đó.
“C-Chị hiểu rồi,…. Chị đã rất lo lắng khi nghe bảo em và cậu ấy
nói chuyện trong phòng y tế.”
Vậy ra có tọc mạch hử?.... Có phải cô gái ở trong phòng y tế khi đó? –Chà, ổn thôi, nhưng ý chị là sao khi nói lo lắng?
“Tại sao chị lại lo lắng khi em ở cạnh chủ tịch hội học sinh?”
“Hmm? –Oh, cô ta luôn đứng đằng sau tất cả theo nhiều cách. Có lẽ cô ta cũng sẽ tìm cách hãm hại Mai.... Tốt hơn hết em không nên tha thứ cho cô ta và giữ khoảng hơn sau hôm nay nhé?”
“Hội trưởng hội học sinh hãm hại Mai?”
“Thật đấy,..., chẳng phải điều đó rất kinh khủng sao?”
Ryosuke nghe những điều chị ta vừa nói và che lấy miệng mình.
Nếu cậu không làm vậy, cậu sẽ phá lên vì cười mất.
--- Ah, một kẻ nói dối và phỉ báng.
Một lời nói dối nực cười.
Nếu tôi nghe điều này trước khi chủ tịch hội học sinh giúp Mai, kể cả có là lời của chị gái, thì tôi đã tin để đề phòng rồi.
Tôi nghĩ chị ta chỉ đang cố hạ thấp chủ tịch hội học sinh và nâng cao địa vị của bản thân trong lòng tôi.
Tôi công nhận tinh thần bán đứng bạn bè của cô ta. Tôi thậm chí còn không bắt chước nổi. Đó là lý do tôi ghét chị đấy, đồ rác rưởi!
“Chủ tịch hội học sinh là bạn chị phải không? Có ổn không nếu kể em những điều đó?”
“....Ah.... Mai cũng quan trọng với chị. Chị sẽ bảo vệ con bé hơn Ruiko.”
“.............. Em hiểu rồi.”
Nếu tất cả chị ta muốn là bêu xấu chủ tịch hội học sinh, tôi đã có thể im lặng mà nghe.... Nhưng tôi sẽ không tha thứ cho chị ta vì dám nhắc đến tên Mai.
Tôi mới trừng phạt Kirishima ban nãy thôi,....., không đời nào tôi bỏ qua được.
“Không đời nào. Chị chưa bao giờ nghĩ đến việc lo lắng cho cô ấy.”
Tôi chưa từng nghe chị ta gọi tên [Mai] ngay cả những lúc tất cả còn chơi với nhau.
Vì vậy, càng thêm khả năng chị ta vốn chẳng quý gì Mai. Chị ta có thể tấn công Mai giống Kirishima, nên hãy để mắt tới những bước đi tiếp theo của chị gái tôi.
“Thật đấy! Đó là những gì chị --!”
“... Này chị, ... Chị có thể nói chuyện gì thực sự đang xảy ra không? Chẳng phải chị đang muốn làm lành với em sao?”
“..... Ưư.”
Chị ta thật yếu đuối khi nhắc đến từ “làm lành”.
Đó là lý do tôi mở miệng.
“Chủ tịch hội học sinh không làm gì cả ....., chị đã nói dối để bẫy Ruiko nởi chị không muốn cậu ấy làm lành với Ryosuke!”
Tôi đoán tôi đã đúng ..... Chị chưa từng làm tôi thất vọng, thật sự đấy.
Chỉ với ngần ấy thông tin đã đủ để khiến chị cảnh giác với hội trưởng hội học sinh và nói dối tôi.
“Chị quả thực là một kẻ nói dối trắng trợn ... Tôi chưa từng nghĩ chị gái mình là loại người như vậy”
--Nói dối đấy, tôi nghĩ nó hoàn toàn bình thường.
“Aah,..... Ryosuke,.... đừng ghét chị mà,..... Chị sẽ từ bỏ hết gia đình và bạn bè,..... Nên chị chỉ muốn có em ở bên thôi.”
Cái cách chị tha khóc và tuyệt vọng tìm cách minh oan cho bản thân thật sự rất đáng thương, giống cái lần chị ta tự bẻ ngón tay mình.
Chị ta tiếp tục xin lỗi trong khi bám chặt lấy tôi hơn.
Tôi thấy không thoải mái, nhưng tôi không cố rũ đi –Bởi nó khiến trái tim tôi nhẹ nhõm.
Mọi thứ có thật sự ổn không nếu để một người chị gái cố bấu víu lấy em trai mình với vẻ thảm thiết trên gương mặt? Chị ta đã từng rất thanh lịch và ngầu, nhưng giờ chẳng còn lại chút nào nữa.
Tôi biết mình đã xuống rất sâu, nhưng có chị ở đây, tôi sẽ ổn thôi. Bởi chị ta mới đứng đáy xã hội, tôi không phải nhận lấy vị trí tệ nhất.
Nhờ chị ta, Chúa đã cho tôi quyền để sống. Tôi nên biết ơn vì hôm nay.... nhưng tôi không muốn cái quyền đó lắm.
Phải rồi,.... Tôi phải sống trong cái thế giới bị mục ruỗng này –vì mẹ và Mai.
--Ryosuke nhìn chị gái mình, người trông như đã bị tan nát ra thành từng mảnh.
Rồi cậu bình tĩnh lại và nghĩ về điều gì đó.
(Chị gái tôi và tôi quả thực là có quan hệ huyết thống. Tôi cũng chỉ là hạnh rác rưởi như chị ta thôi.)
--Vào lần trước tại đồn cảnh sát, bố Ryosuke, Kazuhiko, đã nghĩ như vậy.
[Ryosuke có một tinh thần rất mạnh mẽ.]
Nhưng ông đã lầm. Ryosuke không phải người mạnh mẽ gì. Cậu chỉ là người đã khép kín trái tim lại như một cơ chế phòng thủ đã tự kích hoạt trong cuộc sống khó khăn hàng ngày của cậu.
Nếu như không có mẹ hay Mai bở bên,... ai tưởng tượng nổi điều gì có thể xảy đến với cậu giờ. Cậu đã bị ném vào một cuộc sống luôn bị đau khổ đeo bám hàng ngày.
Không nghi ngờ gì nữa, cậu mang trong mình một vết sẹo không thể bị xoá nhờ trong tim. Đó là một vết sẹo ghim sâu trong tim cậu. Vết sẹo mà không thể bị xoá đi chẳng bằng nỗ lực nửa vời.... Ít nhất, Kazuhiko, người vẫn hiểu lầm và cố trao công ty cho cậu, sẽ không đời nào có thể cứu Ryosuke.
Suy nghĩ của Kazuhiko đã quá ngây thơ.
“Vậy thì... ngủ ngon nhé Ryosuke.”
Nói xong Kaede mở cửa bằng tay phải và rời khỏi phòng.