[Nakamura Hiyori, ngày 19 tháng 6]
Sau hôm đi khách sạn tình yêu với Shun-kun, hiện tôi đang ngồi uống frappuccino chờ Saki ở quán nước.
Saki không tới sớm, nhưng cũng chẳng đến muộn. Chỉ tại không chịu nổi cảnh ở nhà một mình nhớ lại chuyện hôm qua nên tôi tới sớm quá thôi.
“Hiyori, lần đầu của cậu thế nào? Có đau lắm không?”
Đúng 11 giờ, tôi nghe giọng nói quen thuộc, quay sang thì thấy Saki cười gian ngồi kế bên. Quá nhiều xúc cảm trào dâng khiến tôi không thể nói nên lời, chỉ biết đánh liên tục vào cánh tay cậu ấy.
“Cậu còn hỏi nữa ư!? Nếu biết lo lắng cho mình, tại sao cậu lại bỏ mặc mình trong khách sạn tình yêu chứ!? Mình suýt chết vì nổ tim đấy!”
“Bình tĩnh nào~ Hôm qua tớ cũng giải thích rồi mà. Shun-kun được quá nhiều cô theo đuổi, nên cậu cần tranh thủ làm chuyện đó với cậu ấy càng sớm càng tốt. Cậu thích cậu ấy từ lâu rồi mà phải không?”
Saki nói một cách vô tư, tôi khẽ lườm cậu ấy mang ý phản đối. Tuy cách làm của cậu ấy quá cưỡng ép, nhưng chung quy cũng xuất phát từ thiện chí thúc đẩy tôi.
Nên thôi, không trách Saki nữa.
Tôi thở dài rồi thành thật chia sẻ cảm xúc với người bạn thân luôn ủng hộ mình:
“...Ừ thì thích. Sau ngày hôm qua, mình càng thích hơn...”
Dù tôi đã hành xử ích kỷ, nhưng Shun-kun vẫn ân cần với tôi. Cậu ấy không bị dục vọng chi phối, trái lại còn thể hiện lòng trân trọng tôi.
Hơn nữa, việc tiếp xúc nhiều với Shun-kun cũng khiến tình cảm của tôi trở nên mãnh liệt hơn. Sau khi cảm nhận được hơi ấm và niềm hạnh phúc lúc chạm vào nhau, bây giờ tôi không thể kiềm chế ham muốn sờ soạng cậu ấy mỗi khi có cơ hội, thật gay go.
“Chà, đúng là Kaburagi-kun có khác! Chỉ sau một ngày đã khiến Hiyori mê đắm rồi!”
Ánh mắt của Shun-kun – bình thường vui vẻ, tươi tỉnh chinh phục trái tim mọi người – bỗng trở nên nam tính làm tim tôi loạn nhịp.
Ý nghĩ chỉ có mình, bạn gái Shun-kun, mới nhìn thấy được khía cạnh đó của cậu ấy khiến tôi vô cùng hạnh phúc... Nhưng đồng thời cũng khiến tôi ghen tị với bạn gái cũ của cậu ấy, thật phiền phức.
“Mê đắm hay không thì mình cũng không rõ... nhưng mình cứ suy nghĩ về Shun-kun mãi thôi...”
Saki có vẻ hí hửng trong lúc lắng nghe tâm sự của tôi.
“Con gái sau khi làm chuyện ấy sẽ càng yêu sâu đậm nhỉ, tớ hiểu mà. Thế nào, Kaburagi-kun làm giỏi lắm hả?”
“M... mình không biết...”
“Lần đầu mà bảo nhận xét giỏi hay không cũng khó nhỉ... Nhưng nếu Hiyori càng thích cậu ấy hơn thì chắc là giỏi rồi.”
“Kh... không phải vậy. Mình và cậu ấy... chưa làm gì cả...”
Saki trố mắt, như thể không tin nổi điều mình vừa nghe.
“...Đùa đấy à? Trong hoàn cảnh đó mà hai cậu không làm gì sao!? ...Không thể tin được! Thậm chí không làm màn dạo đầu? À, hay là cậu đang có kinh?”
“Kh... không phải do kinh nguyệt... T-tụi này có ôm và hôn nhau mà. Nh-nhưng... khi nghĩ rằng sắp mình làm chuyện ấy, mình lại cảm thấy hơi sợ...”
Tôi vội vàng tóm tắt diễn biến ở khách sạn.
Lúc đó tôi thực sự đã quyết tâm. Hôn nhau rất thích, cơ thể cũng không ghét bị Shun-kun chạm vào. Bởi vì tôi rất yêu cậu ấy mà. Được người mình thương yêu đòi hỏi, tôi vui lắm chứ.
Nhưng khi sắp làm thì tôi lại sợ.
Sợ Shun-kun sẽ biết tôi còn trinh, nên không dám tiếp tục nữa.
“...Rồi hai đứa ra khỏi khách sạn, Shun-kun đưa mình về nhà, và thế là kết thúc hôm qua...”
Ngay lúc tôi kể xong, Saki thở dài rồi đấm nhẹ vào người tôi.
“Tự mời rồi từ chối ngay trước giây phút quyết định... Hoàn toàn không thể chấp nhận được. Kaburagi-kun không có lý do gì để xin lỗi cả, nên tớ đứng về phía cậu ấy.”
“S-sợ bị lộ còn trinh thì là lỗi của mình, nhưng nghe nhiều người kể là đau lắm thì mình cũng lo ngại cứ bộ!”
“À~ đã là trinh nữ mà lại còn bị dọa kiểu đó nữa, bất hạnh thật đấy... Ngược lại, nếu cậu không biết gì, có khi đã bặc bặc hết mình rồi nhỉ...”
Cô bạn thân thiết - luôn chia sẻ cởi mở về “chuyện ấy” với bạn trai của mình - gãi đầu tỏ vẻ hối lỗi.
“Không, lỗi không phải do Saki hay những người khác đâu... Giờ mình đang hối hận vì lúc đó đã không chấp nhận. Nếu có cơ hội tương tự nữa, mình nhất định sẽ làm!”
Thực ra không cần phải thề thốt như vậy. Vì tôi đã sẵn sàng rồi.
Lúc đó tôi đã bị nỗi sợ áp đảo, nhưng giờ thử nhớ lại, những gì còn lưu trong ký ức tôi chỉ là sự dịu dàng, ấm áp và thoải mái khi ở bên Shun-kun.
Việc bị lộ còn trinh tuy vẫn đáng sợ, nhưng được “làm chuyện ấy” với Shun-kun chắc hạnh phúc lắm.
“Về phần mình, tớ rất bất ngờ khi Kaburagi-kun không cưỡng bức cậu... Những gã lăng nhăng thực thụ thường khó có thể kiềm chế được ham muốn như thế. À mà, cậu mới nói là sợ bị lộ còn trinh... Biết đâu Kaburagi-kun đã đoán ra sau phản ứng đó của cậu thì sao?”
Nghe bạn thân chỉ ra manh mối quan trọng, tôi ôm đầu.
“Cậu cũng nghĩ vậy sao...? Ôiii! Lỡ cậu ấy ghét mình thì tính sao đây...?”
“Hay cứ hy vọng là Shun-kun sẽ thích gái trinh đi. Dù sao cậu cũng sẽ bị lộ ngay lúc làm thôi, vấn đề chỉ là thời gian. Nhân tiện, Hiyori nè...”
Saki nhếch môi lên, nở nụ cười quỷ quyệt.
“Hôn và ôm ấp Kaburagi-kun cảm giác thế nào?”
Chắc Saki đã đoán được trước câu trả lời rồi, nhưng tôi vẫn thành thật:
“Dễ chịu lắm... Hơn nữa còn rất hạnh phúc... Nhờ Shun-kun mà mỗi ngày mình lại khám phá được thêm cảm xúc mới... Thật vui biết bao!”
Nghe câu trả lời, Saki nhướn mày rồi nhấp một ngụm cà phê latte.
“Ngọt đến mức bỏng lồng ngực toai rồi. Chẹp, tớ cũng muốn có một tình yêu đẹp như cậu... Liệu có anh chàng đẹp trai nào đáp ứng không nhỉ? Không biết Kaburagi-kun có hứng bắt cá hai tay không ta?”
“Ơ kìa!? Shun-kun thì tuyệt đối không được! ...À, còn Mori-kun thì sao? Hai người đã nói chuyện khi mình và Shun-kun đến khách sạn mà hả?”
“Thôi, xin kiếu. Hào nhoáng đến mức không đáng tin tưởng. Nói chung là không hợp nhau.”
Tội Mori-kun ghê. Bị từ chối thẳng thừng ngay khi còn chưa tỏ tình.
“V-vậy à? Nhưng, cậu ấy có vẻ khác so với những bạn trai mà Saki từng quen mà.”
“Ừ... Công tâm mà nói thì... cậu ta cũng không tệ lắm...”
Ủa...? Phản ứng này có vẻ khá tích cực nhỉ?
Mặc dù Mori-kun cũng bị đồn là lăng nhăng, nhưng có lẽ cậu ấy sẽ đối xử tốt với bạn gái giống như Shun-kun... Nhận xét xong tự dưng mắc cỡ ghê. Với lại, Mori-kun tốt bụng và đáng tin cậy, theo tôi thấy thì hai người họ rất hợp nhau.
“Gác chuyện đó lại đi. Hiyori à, sau khi làm chuyện ấy với Shun-kun, chắc cậu sẽ mất một thời gian mới có thể quay lại thực tại đấy. Lần đầu chỉ có một lần trong đời thôi, nên hãy tận hưởng khoảnh khắc ấy nhé.”
Nhớ lại hơi ấm và ánh mắt nghiêm túc của Shun-kun, cơ thể tôi nóng ran lên.
“...Ưm, mình biết rồi. Cảm ơn Saki nhé.”
Không phải ảo tưởng của trinh nữ, mà chính cảm giác hạnh phúc lúc ấy đã cho tôi dự cảm.
Rằng lần đầu làm chuyện ấy với Shun-kun có thể sẽ có những rắc rối hay điều bất ngờ xảy ra.
Nhưng, nó chắc chắn sẽ ngọt ngào và hạnh phúc hơn ly frappuccino này.
--------------------------------------
[Kaburagi Shun, ngày 19 tháng 6]
Chủ Nhật phải đi làm thêm. Nhưng hôm nay là ngày đầu tiên tôi rất muốn được nghỉ.
Thỉnh thoảng tôi lại nhớ đến đôi môi mềm mại, hương thơm ngọt ngào của Hiyori-chan rồi chìm đắm trong dư vị ấy. Sự thôi thúc muốn gặp cô ấy càng sớm càng tốt khiến đầu óc tôi lơ đễnh đến mức cảm thấy áy náy với khách hàng và đồng nghiệp.
Dẫu sao đi nữa, có một điều tôi vẫn không thể hiểu nổi.
Mặc dù chúng tôi đã có không khí thích hợp trong khách sạn tình yêu, nhưng cuối cùng vẫn không làm chuyện ấy.
Tuy chỉ là phỏng đoán, nhưng có lẽ Hiyori-chan muốn thử thách tôi. Thực lòng tôi thấy hơi phiền, nhưng không hề giận hay ghét cô ấy.
Tôi thông cảm cho cô ấy mà, chỉ không hiểu phản ứng của cô ấy thôi.
Hiyori-chan dễ thương, phong cách thời thượng, vui vẻ, tốt bụng. Những điểm hơi ngây thơ hay đôi khi nói năng khó nghe ở cô ấy, tôi đều yêu tất cả.
Vậy nên, không có lý do gì để con trai không theo đuổi một cô gái quyến rũ như cô ấy. Cũng vì thế mà cô ấy được đồn là gái giàu kinh nghiệm.
Vậy mà, chỉ với một nụ hôn của thằng trai tân như tôi, gương mặt Hiyori-chan lại đỏ bừng lên như thế kia sao?
Cô ấy có vẻ gượng gạo, hay là do quá căng thẳng?
Tôi không hiểu nổi. Có phải quan niệm của tôi, “số đối tác càng nhiều thì kỹ năng và phản ứng tình dục càng tốt”, là sai lầm? Hoặc do tôi là thằng trai tân nên mới có những ảo tưởng như thế về Hiyori-chan cũng không chừng.
À khoan... Có khi nào những tin đồn lẳng lơ là sai sự thật? Tuy có thể Gakuto sẽ chê tôi nghĩ lung tung, nhưng lần sau tôi phải thử hỏi Hiyori-chan mới được.
Cứ suy nghĩ vẩn vơ như thế, hôm nay tôi đã không thể tập trung làm việc.
☆
“Shun-kun, tới giờ nghỉ rồi đấy!”
Thường thì tôi sẽ không nghỉ muộn, nhưng hôm nay tôi muộn khoảng hai phút.
“A, xin lỗi! Em nghỉ ngay đây!”
Tôi cảm ơn chị Chiharu đã nhắc nhở, vừa bước vào phòng nghỉ của nhân viên thì...
“Hôm nay cưng cứ cười tủm tỉm đấy, có chuyện gì vui à? Kể chị nghe nào!”
... chị Chiharu ngồi xuống kế bên, mắt sáng rực và tò mò muốn tôi chia sẻ.
“Em mong tới giờ nghỉ ấy mà! Nhân tiện, hai vị khách ngồi bàn 11 quấy rầy chị, từ lần sau để em phục vụ nhé.”
Tôi sợ sẽ tiết lộ điều gì đó nếu bị hỏi sâu về Hiyori-chan, nên quyết định đổi đề tài. Và mặc dù hay ngẩn ngơ trong quá trình làm việc, nhưng tôi vẫn chú ý đến những anh chàng quấy rối chị Chiharu.
...Cơ mà, cảm xúc của tôi lộ liễu đến thế à? Tôi cố làm vẻ mặt nghiêm túc trở lại, nhưng vẫn bị đàn chị nhìn chăm chú.
“Chắc Shun-kun đã nhìn thấy bộ đồ lót mà chị tặng Hiyori-chan rồi nhỉ? Lúc đó cưng đã làm gì?”
Câu hỏi của tôi bị phớt lờ hoàn toàn. Chỉ tập trung vào những điều quan tâm, chị Chiharu trông rất mong chờ câu trả lời. Thay vì luôn bị chọc ghẹo, tôi cũng muốn trả đũa chị ấy một lần.
“...Bí mật. Mời chị tự tưởng tượng.”
Thực ra chỉ hôn nhau, nhưng câu trả lời của tôi cũng chưa phải là dối trá.
Chị Chiharu bật cười giống ông già rồi thở nhẹ:
“Đúng là tuổi trẻ~ Chị gạ cỡ nào cưng cũng chẳng thèm ra tay, nhưng với Hiyori-chan thì cưng tới bến... Chị hơi sốc đấy.”
“Chị rất đẹp và dễ thương, em cũng thích chị mà. Nhưng chị không phải bạn gái của em nên...”
“Phát ngôn chẳng giống lăng nhăng chút nào.”
Chị Chiharu tiến đến gần tôi hơn.
“Hay là thế này nhé, chị không cần tước vị 'bạn gái', cho cưng ôm thoải mái luôn. Khi cưng buồn bã, chị sẽ an ủi cưng, rồi bỗng nhiên công tắc trong người cưng bật, bảo 'Vậy thì chị làm tình với em đi', rồi không biết tự lúc nào, chúng ta trở thành bạn tình của nhau...”
“Sao chuyện lại đi xa thế này!? Cho dù có buồn, em cũng không ra tay với chị đâu! Em chỉ một lòng với Hiyori-chan thôi!”
Hoàn toàn quên mất vai gã lăng nhăng, tôi lỡ miệng thốt ra điều thật lòng.
Chị Chiharu trông có vẻ vui nhưng cũng hơi buồn, đôi mày nhướn lên:
“Biết ngay là cưng rất tốt mà... Nếu cưng chia tay Hiyori-chan, chị sẽ đăng ký làm bạn gái kế tiếp đấy. Làm bạn tình cũng được.”
“Chị làm ơn đừng nói xui ạ! Em đang cố hết sức không để bị cô ấy đá đây!”
“Ủa~? Tại sao chàng trai được con gái mê tít như cưng lại phải cố gắng vì bạn gái vậy? Nói chị nghe coi~”
Tôi nghĩ chị ấy chỉ đùa dai, nhưng giọng điệu lại nửa đùa nửa nghiêm túc, làm tôi hơi bối rối.
Chị ấy tuy cười tươi nhưng toát lên sức ép vô hình, không cho phép tôi trốn tránh hay thoái thác. Tôi cảm giác nếu mình né tránh thì sự tin tưởng mà chúng tôi đã xây dựng bấy lâu sẽ đổ vỡ.
“Em nghĩ... cho dù bao nhiêu cô gái khác thổ lộ tình cảm, trái tim em cũng không rung động đâu. Vì quá thích Hiyori nên em mong muốn trân trọng cô ấy hết lòng...”
Câu trả lời có đủ thuyết phục không nhỉ? Có thể với phụ nữ trưởng thành như chị Chiharu thì những suy nghĩ đó rất bình thường, thậm chí còn hạ đẳng. Nhưng đó là cảm xúc chân thành của tôi dành cho Hiyori-chan.
Sự thật đáng sợ quá.
Vốn sống giả tạo ngoài mặt, giờ tôi mới cảm nhận rõ điều đó.
“Ưm, nói hay lắm! Không chỉ ngoại hình, cưng còn đẹp cả tâm hồn nữa cơ đấy~! Đúng là chàng trai tội lỗi~!”
Dường như thỏa mãn với câu trả lời của tôi, chị Chiharu tươi cười, chọt vào cánh tay và hông tôi. Bề ngoài vẫn là chị ấy thường ngày, nhưng tôi cảm thấy có gì đó không ổn.
“...Chị có chuyện gì à? Hôm nay em thấy chị khác với mọi khi...”
Chị ấy giật mình khi nghe câu hỏi thẳng thừng của tôi, rồi lặng lẽ nhìn đi chỗ khác.
“...Chị còn non nớt lắm... Chị luôn ủng hộ hết mình mối quan hệ của Shun-kun và Hiyori-chan. Hai đứa thật dễ thương và hoàn hảo làm sao... Nhưng mà, khi nhìn cả hai hạnh phúc, chị cũng muốn quen được một người đàn ông tử tế hơn, muốn có lần đầu giàu tình yêu hơn... Tóm lại là chị đang hối hận... Ahaha, một mình tủi thân như thế thật ngớ ngẩn phải không?”
Mặc dù vẫn tươi cười, nhưng giọng điệu của chị ấy thoang thoảng nỗi cô đơn, buồn phiền và những cảm xúc tiêu cực.
“Ôi, ước gì có ai đó an ủi, xoa dịu nỗi đau này... Có ai xoa đầu an ủi mình hông ta~?”
Chị Chiharu vừa õng ẹo vừa quay sang nhìn phản ứng của tôi. Tôi vuốt nhẹ đầu chị ấy, thật dịu dàng, giống như cách một người cha chăm sóc con gái.
“Em nghĩ là... không ai trên đời này lại không hối hận về chuyện tình cảm cả.”
Dù đang hạnh phúc bên Hiyori-chan, tôi cũng có nỗi hối hận.
Tình cảm đơn phương được hồi đáp nghe có vẻ tuyệt vời, nhưng sự thật là tôi đã chẳng làm gì với Hiyori-chan suốt cả năm trời. Nghĩ đến một năm hạnh phúc đã bỏ lỡ, tôi cảm thấy lãng phí vô cùng.
Và đó là cảm nhận của thằng trai tân sau hai tháng bồ bịch. Thật khó có thể yêu mà không mắc sai lầm hay hối hận.
Dẫu vậy...
“Nếu cuối cùng, chuyện tình đó vẫn khiến mình cười được, thì dù có thất bại đôi lúc cũng không sao. Chị rất xinh đẹp và dễ thương, cho nên nhất định sẽ ổn thôi. Rồi chị sẽ có được một tình yêu tuyệt vời.”
Tôi không tự ti bản thân chưa trải sự đời mà dám ra vẻ hiểu biết.
Lúc này tôi chỉ muốn động viên chị gái buồn rầu kia bằng lời nói chân thành của mình.
“...Cảm ơn Shun-kun... Lần sau, chị sẽ yêu một chàng trai giống cưng...”
Giọng nói và biểu cảm của chị Chiharu dường như dịu đi. Tôi thở phào. Dù chỉ là vài lời nói tầm thường, nhưng hi vọng chị ấy đã cảm nhận được tấm lòng của tôi.
“Xin lỗi nhé, chỉ một chút thôi... được không?”
Chị Chiharu nhìn tôi chăm chú rồi tựa đầu lên vai tôi.
Cho chị ấy mượn vai trong lúc yếu đuối như thế này cũng không tính là ngoại tình đâu nhỉ?
Tiếng máy lạnh và hơi thở của hai đứa là âm thanh duy nhất vang lên trong căn phòng nghỉ nhỏ bé.
Tôi muốn biết thời gian nghỉ còn bao lâu nữa, nhưng không dám cử động dù chỉ một tí để nhìn đồng hồ.
Tôi chẳng hề có ý đồ gì cả, chỉ mong chị Chiharu, người vẫn luôn tươi cười trước mọi người, có thể quên đi thực tại và nghỉ ngơi thêm chút nữa.
“Nè... Shun-kun...”
Chị Chiharu lại nhìn tôi rồi nhắm mắt... Lẽ nào chị ấy muốn tôi hôn sao...?
Nếu thật vậy thì tôi không thể đáp ứng được.
“Chị Chiharu, em...”
Ngay khi tôi định nói không thể thì chị ấy đã tỉnh táo trở lại.
“Đ-đùa ấy mà! Chị chỉ muốn thử cưng chút thôi! Cưng không chỉ nói suông, mà thực sự rất trân trọng Hiyori-chan nhỉ.”
Đùa kiểu gì khó hiểu thế... Vậy là đôi mắt ướt át, gò má hồng hào kia cũng chỉ là diễn xuất à?
Toàn thân tôi mệt mỏi như không còn sức lực. Không thể mới trải nghiệm nụ hôn đầu được một ngày mà đã hí hửng được... Thằng trai tân như tôi chưa thể nhìn thấu hành vi của phụ nữ.
“Tất nhiên rồi. Cho nên chị cũng đừng chọc ghẹo em quá đáng như thế này nữa, mà hãy chăm sóc bản thân mình nhiều hơn nhé.”
“Hì hì, biết đâu được~ ...À này, Shun-kun, chị biết hai cưng sẽ gặp nhiều rắc rối do thể diện hay hình tượng gây ra, nhưng... hãy cứ phát triển mối quan hệ với Hiyori-chan theo cách riêng của mình nhé.”
Lời thì thầm đó làm lông, tóc tôi dựng đứng hết cả lên.
Tôi không biết quá khứ của chị ấy và cũng chẳng hề muốn tìm hiểu. Nhưng nếu đó là lời khuyên từ những bài học kinh nghiệm tình trường, thì tôi nên ngoan ngoãn tiếp nhận.
Bởi vì tôi biết những lời của chị ấy không hề áp đặt, mà luôn tràn đầy tình thương.
“Vâng, em hiểu rồi.”
“Ưm ưm, ngoan lắm. À, nếu chị buồn quá mà không chịu nổi nữa thì nhớ ôm chị nhé. Có câu ‘dọn sẵn mà không xơi, không đáng mặt nam nhi’ mà.”
“Chị làm ơn đừng điềm nhiên chèn phát ngôn có vấn đề như vậy vào nữa! Em sẽ không ôm đâu!”
Đùa cợt khi không khí trở nên quá nghiêm túc là thói quen xấu của chị Chiharu. Nhưng riêng hôm nay, tôi biết ơn thói quen đó. Bây giờ, cho dù giờ nghỉ có kết thúc, tôi và chị Chiharu vẫn có thể giáp mặt nhau bình thường.
“Giờ nghỉ sắp kết thúc rồi. Chúng ta quay lại làm việc thôi. Chị đi trước nhé.”
Đợi đến khi chị ấy rời khỏi phòng chờ như chưa có chuyện gì xảy ra, tôi mới thở phào.
Vai của tôi, nơi chị ấy vừa tựa đầu vào, vẫn còn ấm. Và mặc dù tôi không thể phân biệt được đó là mùi của dầu gội đầu, nước hoa hay kem dưỡng thể, nhưng mùi hương ngọt ngào đặc trưng của chị ấy vẫn cứ vương vất không tan.
---------------------------------
[Kaburagi Shun, ngày 27 tháng 6]
Vào ngày cách kỳ thi học kỳ còn một tuần, sau giờ học, tôi đang có một buổi học nhóm cho có lệ cùng hai thằng bạn trong quán ăn nhanh.
“Chán ghê, sao không ai phát minh ra cái máy đi xuyên thời gian đến tuần sau nhỉ?”
Atsushi xoay cây bút trong tay, nãy giờ cứ nói hay vọc điện thoại, hoàn toàn không tập trung vào việc học.
“Tụi mình chẳng tiến bộ gì ráo. Như tao đã nói, nếu không có người dạy thì vô ích thôi.”
Trước mặt Kengo là quyển bài tập tiếng Anh vẫn chưa làm xong.
Chúng tôi cứ tán gẫu huyên thuyên thế này thì còn lâu việc học mới có tiến triển. Hiyori-chan nói là hôm nay cũng học nhóm cùng bạn bè, không biết tình hình bên đó ra sao rồi.
“Thôi, hay là tui mình đi chơi lần cuối trước kỳ thi đi. Tao mới quen vài chị sinh viên đại học nè, để rủ thử xem sao.”
“Tao không đi đâu. Tao muốn học, với lại tao có bạn gái rồi mà.”
“Nào Shun, đừng cứng nhắc như thế chứ~ Mấy chị đó sexy lắm đấy~ Tụi tao sẽ giữ bí mật với Nakamura mà.”
Trong số bạn bè, Atsushi là đứa luôn đinh ninh tôi là thằng lăng nhăng đích thực. Dù tôi liên tục từ chối những lời rủ rê của nó, nhưng nó không bao giờ chịu lắng nghe.
“A, phát hiện bạn trai của Hiyori!”
Ba nữ sinh trung học đang đi ngang qua bàn của chúng tôi thì đột nhiên dừng lại.
Phản ứng trước giọng nói, tôi quay sang, thấy Aika-san, Ran-san, và... cô bạn gái dễ thương của tôi.
“Shun-kun!? Ơ, trùng hợp thế! Cậu đang học nhóm ở đây à?”
Thấy vẻ mừng rỡ hiện rõ trên gương mặt Hiyori-chan, tâm trạng của tôi cũng hưng phấn lên.
“Nhưng chẳng có tiến triển gì hết trơn. Nhìn cảnh tượng thảm hại của tụi tớ xem.”
Trong lúc các cô gái nhìn đống đồ ăn trên bàn và những quyển vở bài tập gần như còn nguyên mà cười, tôi nhận thấy đôi mắt của Atsushi sáng lên.
“Hay là chúng ta học chung đi!”
Mới cách đây ba phút, nó còn định mời nữ sinh đại học đi chơi, nhưng giờ có vẻ đã chuyển sang kế hoạch học nhóm với nhóm mỹ nữ này.
“È~ không học đâu. Đâu có lợi gì cho tụi này.”
Aika vừa cười và liếc sách bài tập của Atsushi.
“Có chứ! Cậu Kengo này xếp hạng 3 cả khối trong môn xã hội hiện đại đấy!”
“Tớ tự tin vào tài dự đoán của mình lắm đó.”
Kengo có vẻ cũng hứng thú. Về phần tôi, dĩ nhiên là rất mong có cơ hội được ở bên Hiyori-chan nhiều hơn, nhưng cũng không muốn ép buộc, nên để các cô gái tự quyết định thì hơn.
“Vậy, làm phiền các cậu nhé. Có chỗ nào để cặp không?”
Sau khi nhìn nhau, các cô gái quyết định sẽ học nhóm cùng chúng tôi.
Hiyori-chan mỉm cười với tôi. Tôi vờ tỏ ra ngầu, nhưng bên trong thì cảm ơn thần may mắn.
☆
Mặc dù Hiyori-chan, Aika-san và Ran-san đã nhập bọn, nhưng sau 15 phút thì không ai còn học nữa.
“Kaburagi-kun và Hiyori thường làm gì khi hẹn hò vậy?”
“Chỉ là những hoạt động bình thường mà bất kỳ học sinh trung học nào cũng làm trong buổi hẹn hò thôi.”
“Ái chà, Hiyori cũng nói y chang~ Cách nói lảng của hai người đáng ngờ quá à nha~”
Trong khi trả lời nhẹ nhàng các câu hỏi của Aika-san và Ran-san, nội tâm tôi khá căng thẳng.
Không biết thường ngày Hiyori-chan kể về tôi với bạn bè như thế nào. Nếu có mâu thuẫn, người gặp rắc rối sau này sẽ là Hiyori-chan. Vì vậy, tôi buộc phải cân nhắc cẩn thận lời nói của mình.
“Cả hai đừng hỏi Shun-kun những câu kì cục nhé. Mình đi vệ sinh chút.”
“Đi thong thả nhé~”
Đợi cho đến khi không còn nhìn thấy bóng dáng Hiyori-chan, Aika-san mới cười gian:
“Nè, hai người hợp nhau chứ? Kaburagi-kun có hài lòng với Hiyori không?”
“Ưm, rất hài lòng. Tớ thấy mình thật may mắn khi có bạn gái tuyệt vời như vậy.”
“Chà~ Thế thì tốt rồi! Không chỉ hợp nhau về ngoại hình mà cả chuyện ấy nữa, nhất hai người rồi!”
...Ơ? Câu hỏi vừa rồi là hỏi về sự hợp nhau trong chuyện làm tình à? Tôi cứ nghĩ đó là câu hỏi về tình cảm trong sáng của tôi dành cho Hiyori nên mới thẳng thắn trả lời.
“Cậu ấy dễ bị kích thích lắm, chỉ chạm vào tai thôi là đã phản ứng mạnh rồi. Kaburagi-kun thấy sao? Tai Hiyori rất nhạy cảm phải không?”
Aika-san nói với gương mặt dễ thương nhưng lời lẽ thì... khó xử quá.
“Aika-chan à, này là ý kiến cá nhân thôi, nhưng thông tin đó chẳng có ý nghĩa gì với Shun đâu. Cậu ta nắm rõ những điểm mẫn cảm của con gái, và có thể nhận ra ngay điểm yếu của đối phương để tấn công. Thằng bạo dâm chính hiệu đấy.”
Atsushi à, mày làm đừng tự tiện bịa chuyện dùm tao cái! Lại còn “ý kiến cá nhân” nữa chứ... Ăn nói lung tung kiểu đấy nữa là tao không tha đâu!
Cơ mà, quả nhiên Hiyori-chan nhạy cảm ở vùng tai.
Nhớ lại tiếng rên ngọt ngào, làn da nóng hổi, và biểu cảm ngất ngây của Hiyori-chan trong khách sạn tình yêu, tôi giật mình rồi vội đếm số nguyên tố trong đầu. Lúc này tôi không thể có phản ứng kì quặc được.
“Dù sao cũng cảm ơn thông tin quý giá ấy. A, Hiyori-chan quay lại rồi kìa.”
“Chào mừng trở lại, Hiyori. Phải chi cậu đi lâu hơn thì tốt biết mấy.”
“Cả Aika-chan và Ran-chan đều cười gian là sao? Chắc chắn hai cậu vừa nói xấu mình chứ gì?”
Tôi định đứng lên để Hiyori-chan bước vào chỗ ngồi phía trong, nhưng cô ấy lo nhìn hai người bạn nên vấp phải chân tôi. Kết quả là Hiyori-chan ngồi trên đùi tôi khi tôi vội đỡ cô ấy.
“Nào nào, ráng nhịn đi chứ, Shun~”
“Làm ơn đừng tình tứ trước mặt tụi này mà.”
Trong khi những lời châm chọc lọt vào tai, cơ thể tôi hưng phấn trước mùi hương ngọt ngào và làn da mềm mại của Hiyori-chan.
...Nhưng có người đang nhìn, mình phải giữ thể diện mới được.
“Bọn tớ hiểu rõ giới hạn chốn công cộng mà. Đây có phải tình tứ gì đâu.”
Mọi người cười với lời đùa của tôi. Khi Hiyori-chan đã yên vị cạnh tôi, Atsushi bắt đầu hào hứng kể chuyện về tôi và Kengo để chọc cười các cô gái.
Đang nghe và cười thì bất chợt bàn tay trái tôi bị một vật mềm mại bao bọc lấy. Tôi quay sang thì thấy Hiyori-chan cười tinh nghịch, khẽ nói “chỉ một chút thôi”.
Bàn tay được cô ấy nắm nhẹ không thể thấy từ chỗ mọi người ngồi, ấm áp và mềm mại quá đi.
Chắc do xung quanh có bạn bè nên tôi hồi hộp cực kỳ.
Khoảng thời gian ấy chỉ kéo dài vài giây. Khi Hiyori-chan rút tay về, tôi nhìn sang với vẻ luyến tiếc thì thấy cô ấy đỏ mặt.
“...Đợi kỳ thi kết thúc nhé?”
“Y-ý cậu là...”
Rất mong chờ điều Hiyori-chan định nói, tôi tính thúc giục cô ấy tiếp tục thì...
“Xì! Vừa mới nói là hiểu rõ giới hạn chốn công cộng mà lại tình tứ rồi kìa!”
... bị Aika-san phát hiện.
Trong khi bị mọi người chọc ghẹo, tôi cứ cầu nguyện trái tim đang đập thình thịch mau trở lại trạng thái bình thường.
☆
Về nhà, tôi và Hiyori-chan nhắn tin qua lại.
[Hôm nay vất vả rồi. Tuy hoàn toàn không có tiến triển gì.]
[Đúng như dự đoán ha. Hay là ngày mai hai ta học riêng với nhau nhé?]
[Ở thư viện gần nhà tớ?]
[Nếu được thì mình muốn học ở nhà Shun-kun.]
Có vẻ chúng tôi đều nghĩ đến điều tương tự.
Trước đợt thi giữa kỳ, Hiyori-chan từng nói hai đứa học trong phòng riêng thì không thể tập trung.
Lúc đó tôi nghĩ có khi Hiyori-chan muốn thử phản ứng của tôi, nhưng ý nghĩa tin nhắn bây giờ thì khác.
Đợi đến khi kỳ thi kết thúc thì lâu quá. Ý Hiyori-chan ắt là muốn trước kỳ thi có cơ hội ở bên nhau, ôm ấp và thỏa mãn nhau một hoặc hai lần.
Đã yêu nhau được hơn hai tháng, tình cảm ngày càng sâu đậm nên tôi hiểu được điều đó. Cảm thấy vui sướng, tôi hăng hái vùi đầu vào học tập.
------------------------
[Nakamura Hiyori, ngày 1 tháng 7]
Vào thứ Sáu, lúc đợt thi cuối kỳ đã cận kề.
Sau khi tan học, hai đứa chúng tôi đến thư viện để học rồi đi dạo phố một chút.
Trên đường được Shun-kun đưa về nhà, tôi có chút đấu tranh tư tưởng, nửa muốn về nửa không. Vui vẻ nhìn những học sinh cấp hai đang về sau hoạt động ngoại khóa, Shun-kun nói:
“Tớ thích mùa hè lắm. Chỉ cần đi đến cửa hàng tiện lợi với bộ đồ mỏng vào ban đêm cũng khiến tớ cảm thấy lãng mạn rồi.”
“À, mình hiểu.”
“Nhưng có một điểm khó chịu đó là nếu không cẩn thận, ra ngoài mà không bôi thuốc chống muỗi thì sẽ bị muỗi đốt đầy người thôi. Đây, xem nè.”
Trên cánh tay Shun-kun quả thật có rất nhiều vết muỗi đốt, nhưng ngoài ra thì làn da đẹp không thấy lỗ chân lông. Không biết cậu ấy chăm sóc da như thế nào nữa, ghen tị ghê.
“Trời, chắc ngứa lắm nhỉ? Mình chẳng bao giờ bị muỗi đốt cả, nên chắc chuyện loại máu nào dễ bị muỗi đốt là sai rồi.”
“Vì cả hai chúng ta đều là máu O nhỉ.”
“A... Biết rồi! Chỉ muỗi cái mới hút máu phải không? Vì vậy chúng nhắm vào những anh chàng đẹp trai chăng? Shun-kun à, cậu cũng được côn trùng thừa nhận là hot boy đấy!”
“Thôi, tớ chẳng ham đâu...”
Trong khi trò chuyện vui vẻ, cậu ấy nắm lấy tay tôi.
“Nóng không?”
“Nóng! Nhưng hạnh phúc!”
Tôi nắm lại tay Shun-kun. Cậu ấy mỉm cười đáng yêu.
Một cơn gió mát nhẹ nhàng mơn man gò má. Tôi có thể nghe thấy tiếng cười đùa của những sinh viên đại học hòa lẫn tiếng trò chuyện của các bậc phụ huynh đi mua sắm về. Không gian không thể xác định là im lặng hay ồn ào, thật là một buổi chiều tuyệt vời. Ước gì thời gian cứ thế này mà dừng lại.
Có lý do để hôm nay tôi không muốn rời xa Shun-kun.
“Mặc dù chỉ hai ngày thôi, nhưng không nhìn thấy mặt nhau, cũng không nhắn tin, chắc chắn mình sẽ rất cô đơn...”
“Tớ cũng thế. Nhưng sau khi vượt qua kỳ thi, chúng ta sẽ được nghỉ hè ngay mà. Chỉ hai ngày thôi, hãy tập trung học bài nhé.”
Thứ Hai tuần tới, đợt thi cuối kỳ sẽ bắt đầu.
Kể từ ngày hôn và ôm ấp nhau trong phòng khách sạn tình yêu hôm trước, tôi và Shun-kun đã tiếp xúc da thịt nhiều hơn. Tôi thích chạm vào Shun-kun, cũng như được cậu ấy chạm vào, nên khi ở bên nhau, tôi luôn muốn dính vào cậu ấy.
Như vậy, ngay cả khi cùng học, tôi cũng khó tập trung. Chúng tôi đi đến kết luận rằng nếu cứ tiếp tục như thế này, kết quả thi cử sẽ bị ảnh hưởng. Không muốn học bù suốt một tuần nghỉ hè vì điểm kém là một phần, phần còn lại là chúng tôi không muốn người khác nghĩ rằng hai đứa học dốt đi vì yêu đương.
Do đó, chúng tôi quyết định sẽ nhịn gặp nhau, cũng như nhắn tin vào cuối tuần này, để tập trung học hành.
Kỳ thi cuối kỳ có chút buồn tẻ, nhưng nó cũng là sự kiện nhắc nhở rằng kỳ nghỉ hè đã gần kề.
Mùa hè năm nay chắc chắn sẽ rất vui. Chỉ cần nghĩ vậy, tôi có thể học tập hăng say hơn.
Dù đi chậm rãi, nhưng chúng tôi đã đến trước cổng chung cư rồi. Tuy không muốn rời xa, tôi vẫn phải buông tay cậu ấy.
“Cảm ơn Shun-kun đã đưa mình về.”
“Ừ, hẹn gặp lại vào Thứ Hai.”
Shun-kun vẫy tay rồi định quay lưng đi về. Tôi nhìn cậu ấy bằng ánh mắt kỳ vọng. Chắc chắn cậu ấy hiểu ý tôi muốn nói, và đang cố gắng kiềm chế vì tôi. Bởi giờ mà làm thì chắc cuối tuần tôi sẽ không chịu nổi.
Nhưng, xin lỗi nhé. Mình không thể chịu đựng được.
“...Hôn mình được không?”
Dù đã cố kiềm chế, tôi vẫn van nài. Shun-kun lập tức đến cạnh tôi, ngó xung quanh để chắc rằng không có ai rồi hôn nhẹ lên môi tôi. Tôi cảm thấy chưa đủ, nhưng vẫn cảm nhận được tấm lòng của Shun-kun.
“Học thật chăm chỉ nhé.”
Shun-kun dịu dàng động viên rồi quay lưng bước đi. Trong lúc nhìn theo tấm lưng xa dần, tôi nghĩ:
Quả nhiên thêm một nụ hôn nữa vẫn hơn!
--------------------------------
[Kaburagi Shun, ngày 3 tháng 7]
Chủ Nhật, ngày trước kỳ thi. Tôi đang cố gắng học một mình trong phòng riêng, dù có cố gắng thế nào thì cũng có những lúc khó tập trung. Giống như bây giờ, tôi liên tục gặp phải câu hỏi khó và cảm thấy muốn chùn bước.
Tôi xem đi xem lại ngữ pháp trong sách hướng dẫn, bất giác cau mày.
Không được rồi. Chẳng hiểu gì cả.
“Shun! Shino-chan đến này!”
Nghe tiếng mẹ thông báo từ dưới nhà, tôi vội vàng mở cửa phòng.
“Sao lại đúng lúc như thế chứ! Xin Shino đại nhân cứu kẻ đần độn này với!”
Mặc dù cô ấy nhỏ hơn tôi một tuổi, nhưng liêm sỉ của tôi đã bị chó gặm mất rồi. Shino đang xếp giày dép ngăn nắp ở lối vào, bật cười khúc khích.
“Đừng có mừng rỡ thế chứ...”
Sau khi đưa đồ gì đó cho mẹ tôi, Shino bước lên lầu và vào phòng tôi.
“Hôm nay cậu đến có chuyện gì vậy? Bác gái đâu?”
“Không, chỉ có mình thôi. Mình đem đồ ăn đến chia sẻ... và cũng hơi lo về Shun-chan.”
“À... do hôm trước học chung, cậu đã biết trình độ của tớ kém nhỉ.”
Tôi chỉ vào cuốn sách bài tập mà mình đang vật lộn.
“Hiện tại tớ cũng đang gặp khó khăn. Câu này... à không, cả vùng câu hỏi này, tớ không hiểu gì cả, sắp khóc luôn rồi. Làm ơn chỉ tớ với.”
Với vẻ mặt như nói “Ôi dào”, Shino đổ ánh mắt vào quyển sách bài tập của tôi.
“Không phải lo theo ý đó đâu... Mình mượn bút chì nha.”
Nói rồi cô ấy nhanh nhẹn giải hết các câu hỏi và bắt đầu giải thích. Hình như đây là nội dung mà trường Sakurazaka đã học, nhưng giải được dễ dàng và giải thích rõ ràng đến thế này thì thật ấn tượng.
Tôi cảm nhận được sự chênh lệch giữa Shino hay làm nũng và khóc nhè của ngày xưa với Shino bây giờ. Mặc dù nhỏ nhắn, nhưng cô ấy cũng đã là học sinh cấp ba rồi mà.
“...Shun-chan có nghe không vậy?”
Nhìn Shino vén tóc lên tai, cử chỉ trông khá trưởng thành, khiến tôi vô tình cảm thấy quyến rũ dù đang ở vị thế người được dạy, rồi sinh ra cảm giác tội lỗi.
“C-có chứ! Được rồi, tớ sẽ thử! Cảm ơn!”
Để trừng phạt bản thân vì suy nghĩ lung tung, tôi nhiệt tình giải các câu hỏi mà cô ấy đã hướng dẫn.
Nhờ lời giải thích của Shino mà tôi đã nắm được bí quyết, giải được những câu hỏi mà trước đó hoàn toàn bó tay. Cảm giác giống như đã bước vào “zone”[note55073] trong thế giới thể thao vậy. Với phong độ ấy, tôi sẽ cứ thế mà giải tiếp.
Trong khi tôi đang chú tâm, Shino im lặng ngồi trên giường. Nghĩ rằng cô ấy đang lướt điện thoại, tôi mặc kệ, tập trung làm bài, mặc dù cô ấy là khách.
Khác hẳn so với hôm học cùng nhóm Atsushi, tiến độ hôm nay nhanh gấp bội. Cơ mà, tính ra hôm đó đâu thể gọi là học. Khoảng thời gian này mới chính xác là giờ học.
☆
Thời gian lặng lẽ trôi...
“Shun-chan, gần xong chưa?”
Tôi giật mình khi nghe Shino lên tiếng. Nhìn đồng hồ thì thấy đã 50 phút trôi qua kể từ khi cô ấy đến.
Ngoái đầu lại, tôi thấy Shino đang nhìn mình trong tư thế như 50 phút trước.
“Trời, xin lỗi! Tớ tập trung quá nên quên béng mất. Cậu muốn uống gì không? Hay là đến giờ cậu phải về rồi?”
“Không phải, chỉ là... mình nghĩ con gái không nên đến nhà của con trai đã có bạn gái.”
“Hể? Shino là bạn thuở nhỏ, giống như em gái của tớ mà, không sao đâu. Đợi chút nha. Tớ xuống lấy đồ uống.”
Khi tôi đi ngang qua Shino để ra khỏi phòng, cô ấy nắm lấy cổ tay tôi.
“...Chính điều đó làm mình tức đấy. Ngồi xuống đây.”
Vì lý do nào đó mà cô ấy có vẻ bực mình. Tôi ngồi xuống bên cạnh theo lời cô ấy.
Khi ngồi cạnh nhau trên giường, tôi bỗng nhớ lại những gì đã xảy ra với Hiyori trong khách sạn tình yêu hôm trước. Nhưng người đang ngồi cạnh tôi lúc này là cô bạn thuở nhỏ, không phải bạn gái tôi.
“Gần đây, mối quan hệ giữa Shun-chan và chị Nakamura thế nào rồi?”
“Rất tốt. Cô ấy dễ thương đến thế kia mà lại là bạn gái của tớ, còn gì hạnh phúc hơn cơ chứ.”
Sau cả ngày không gặp, tôi vô tình tỏ ra hạnh phúc hơn bình thường.
“Hừm... Nhân tiện, thành ngữ bốn chữ mà mình thích nhất là ‘nằm gai nếm mật’, còn phương châm sống là 'nhẫn nại' đấy.”
“Cái đó liên quan gì đến cuộc trò chuyện hiện tại!? Tớ đang học Anh Văn chứ đâu phải Ngữ Văn!?”
Tôi hoàn toàn không hiểu Shino muốn nói gì. Có phải đây là cách trả đũa vì để cô ấy chờ đợi suốt 50 phút không? Kiểu như “Mặc dù đang là kỳ thi nhưng cậu vẫn phải chi tiêu năng lượng não cho mình” chẳng hạn.
“Anh Văn à... Nhắc mới nhớ, bạn của mình gần đây có đi nước ngoài và ở một khách sạn rất tốt. Có thể nhìn ra biển đẹp và phòng có giường đủ rộng cho ba người nằm ngủ. Ghen tị ghê.”
“Ba người? Hừm, tớ tưởng những nơi đó thường chỉ dành cho hai người chứ nhỉ? Vậy trào lưu hội con gái thuê phòng là thật sao?”
“...Bạn ấy đi cùng gia đình ở khách sạn nghỉ dưỡng đấy? Cái ý nghĩ phòng chỉ dành cho hai người đến từ đâu vậy? ...Shun-chan, không lẽ cậu nhầm với loại khách sạn khác sao?”
Thôi chết! Tự đào huyệt chôn mình rồi! Do vừa rồi nhớ lại chuyện khách sạn tình yêu nên khi nghe từ “khách sạn”, tôi đã vô thức nghĩ ngay đến loại đó. Giờ chỉ biết cười trừ trước ánh mắt dò xét của Shino.
“Shun-chan có bạn gái rồi mà ha... Nên chắc đã làm chuyện ấy rồi nhỉ?”
“Hở!? Không, à... Đó là bí mật! Shino còn nhỏ lắm, không cần biết đâu.”
Shino hoàn toàn nhận ra tôi đã liên tưởng đến khách sạn tình yêu.
Cô ấy lặng thinh nhìn tôi chằm chằm. Vì quen biết lâu năm nên tôi nhanh chóng nhận ra cô ấy đang muốn nói điều gì đó khó chịu, nhưng vì mới tự bắn vào chân mình xong, tôi quyết định không tự dưng khơi lại chủ đề.
“Sh-Shun-chan nè... Có chuyện này... mình muốn nhờ cậu chỉ...”
Shino chủ động thay đổi đề tài, khiến tôi thở phào nhẹ nhõm.
“Không cần ngại ngùng như vậy đâu. Mà chắc tớ cũng chẳng giúp được gì. Môn nào vậy?”
Mặc dù tôi chỉ hỏi một cách bình thường, nhưng cô ấy vẫn do dự một lúc.
Tôi kiên nhẫn chờ đợi câu trả lời. Shino vươn tay ra, đặt lên mu bàn tay tôi, có vẻ muốn nói điều gì đó nhưng rồi lại quay mặt đi, thở dài:
“...À không, không có gì. Nếu mình thẳng thắn nói ra tại đây thì mối quan hệ giữa Shun-chan và mình sẽ khác đi mất.”
“Hở? Ý cậu là sao?”
“...Không nói.”
Cách nói của Shino quá khó hiểu với tôi, và dù có hỏi cũng không nhận được câu trả lời, nên chắc tôi mãi mãi không biết ý cô ấy là gì.
Nhưng điều khiến tôi bận tâm hơn đó là tâm trạng Shino dường như không ổn. Tự dưng cô ấy trông có vẻ mệt mỏi, làm tôi lo quá.
“Shino không khỏe à? Cứ dùng giường của tớ nằm nghỉ chút đi.”
“...Mình không sao. Thật mà, đừng lo. Nhưng, mình sẽ nghe lời cậu, nằm nghỉ một chút...”
Nhìn Shino nằm xuống và đắp chăn, tôi vừa lo lắng vừa quay lại bàn học. Cô ấy nói không sao, nhưng chắc hẳn việc học hành hằng ngày cũng khiến cô ấy mệt mỏi. Mong là cô ấy có thể nghỉ ngơi được chút.
“Shun-chan...”
Một lúc sau, Shino gọi tôi.
“Hửm? Sao vậy?”
“...Mình chỉ gọi thôi.”
“...Chắc là sốt rồi chứ gì. Cậu lại trở thành cô bé hay làm nũng rồi như ngày xưa rồi nhỉ?”
“Có sao đâu? Chỉ lúc này thôi, khi chỉ có hai đứa. Nè... Shun-chan...”
“Sao nào?”
“Lại đây chút được không?”
Tôi coi Shino như cô em gái đáng yêu và muốn trân trọng, chăm sóc cô ấy theo cách khác với tình yêu lãng mạn. Cho nên dù biết Shino đã trưởng thành, nhưng nếu cô ấy muốn làm nũng gì đó, tôi sẽ hết sức chiều theo.
Nghe lời cô ấy, tôi đến cạnh giường. Shino nhẹ nhàng đưa bàn tay trái ra khỏi tấm chăn.
“Nắm tay mình đi. Như thế giúp mình thư thái hơn đấy.”
“Được thôi.”
Tôi ngồi xuống mép giường và nắm lấy bàn tay nhỏ nhắn ấy.
Không biết đã bao lâu rồi chúng tôi không nắm tay như thế này. Lúc hai bàn tay đã đan vào nhau, Shino nhìn tôi bằng đôi mắt hơi ướt át rồi nói:
“...Xin lỗi nhé, Shun-chan.”
“Hả? Xin lỗi gì cơ?”
Nhìn tôi nghiêng đầu, Shino chậm rãi chớp mắt rồi thở nhẹ.
“Mình về đây. Cố gắng trong kỳ thi nhé.”
“À, ừ. Cảm ơn cậu đã dạy.”
Dường như Shino muốn nói thêm điều gì đó, nhưng rồi chỉ cất tiếng chào tạm biệt rồi rời khỏi phòng.
Hôm nay cô ấy có vẻ khác thường, nhưng do gần thi rồi nên tôi không thể để ý nhiều.
Vì mùa hè được ở bên Hiyori-chan, tôi phải cố gắng thôi.
Tôi lấy lại tinh thần và tiếp tục giải các câu hỏi tiếp theo, tập trung cao độ vào việc học.
—— Còn 20 ngày cho đến lần đầu làm chuyện ấy ——