86 -eightysix-

chương 1: vó ngựa valkyrie

Truyện Chữ Hay
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ Hay

Bầu trời chiến trường bị đám mây do phiên bản quấy nhiễu điện từ bao trùm, nhuộm lên màu bạc u ám.

[Có một nhóm phiên bản tăng qui mô đại đội đang tiếp cận!... Bên này cũng có một trung đội đang tới!]

Tiếng nói vô vọng thông qua vô tuyến gọi tới trung đội. Hiện tại, chiến lực của trung đội chỉ còn lại ba phần mười, tin tức quân địch có tiếp viện đối với họ--- những binh sĩ còn lại của trung đội 18 liên đoàn 141 sư đoàn tăng thiết giáp 177 quân đội liên bang Geade, không khác gì tiếng tuyên bố của thần chết.

[Khoảng cách tiếp cận còn 45 mét! Hỡi thần linh…!]

“…Lại tới tiếp nữa ư…!”

Eugene ngồi bên trong [Vanargand], gào lên khi khoang điều khiển dành cho hai người trong người máy chiến đấu lắc lư dữ dội. Người này là tộc trắng thuần chủng, mái tóc và đôi mắt đều có màu bạc, khuôn mặt thon dài trông trẻ con hơn cái tuổi 17, trên mắt đeo kính.

Chiến thuật đối phó với [Legion] của liên bang là cách thức tiêu chuẩn trong chiến tranh, lấy nhiều địch ít. Bên phía họ, dù là phiên bản vũ khí nhiều chân thế hệ III [Fulldress] đời mới nhất, muốn chiến đấu với phiên bản tăng là vua của chiến đấu trên cạn thì ít nhất cũng cần quân số gấp hai. Nếu quân số ít hơn liền không còn khả năng thắng được.

[Khốn nạn, bên pháo binh rốt cuộc đang làm cái gì thế chứ! Nhanh nhanh bắn pháo đi!]

Tiếng mắng chửi giận dữ của vị trung đội trưởng ngồi trên ghế sau--- đảm nhiệm vị trí pháo thủ và chỉ huy người máy--- vang lên qua vô tuyến. Tiếng ồn khi tám cái chân chuyển động, tiếng pháo tăng nổ vang, tiếng gầm rống của powerpack, tất cả cùng nhau hòa lẫn, cho dù hai người đang ở bên trong khoang điều khiển [Vanargand] thì cũng chỉ có thể liên lạc thông qua vô tuyến điện.

Trung đội trưởng đương nhiên cũng hiểu do đám người máy phiên bản quấy nhiễu điện từ kia, rada và thiết bị cảm ứng không thể hoạt động bình thường được, cho dù là nhìn tận mắt thì cũng khó mà nhìn rõ được xung quanh do cảnh vật rất mơ hồ. Chiến đấu với [Legion] vẫn luôn bắt đầu một cách đột ngột như thế.

Nhóm bộ binh mặc giáp được trang bị lớp giáp xương cường hóa hiện đã đầy vết sứt sẹo, mang trên mình súng máy hạng nặng 12,7 mm khi đối mặt với phiên bản thợ săn cận chiến cũng bị chúng dày xéo một cách không thương sót cùng với chiến hào. Còn người máy [Vanargand] trang bị lớp giáp đa lớp và khẩu pháo vô địch 120 mm, do thua kém kẻ địch một chút về tính cơ động cũng bị đánh bại một cách đơn giản. Đối diện với thứ vũ khí giết chóc thuần túy [Legion], khả năng phản xạ của con người thua kém quá xa, cả khả năng tăng tốc cũng thế. Mặc dù tốc độ vận hành cao nhất không chênh lệch nhiều, nhưng gia tốc, hãm tốc, chuyển hướng, những thứ tổng hợp thành khả năng cơ động của người máy xét ra kém quân địch rất nhiều.

[Không được sợ! Có chạy cũng không chạy được nữa rồi!]

[Thứ sắt vụn, đến chỗ tao đây này! Tao nguyện làm lá chăn cho đồng bào tổ quốc!]

[Khốn nạn, làm sao lại chết ở đây chứ, làm sao lại bị chúng nó lôi đi…!]Trong máy truyền âm vang lên tiếng mắng chửi và tiếng súng của nhóm bộ binh liều chết đối đầu với đám quái vật sắt thép, và cả tiếng gào thét thê thảm lúc lâm chung.

Nghe được quyết tâm rắn chắc bên trong các tiếng kêu gào, Eugene chỉ có thể cắn chặt răng.

Pip. Ngay lúc đó, có người trả lời yêu cầu tiếp viện họ đưa ra nãy giờ.

Như thể cắt đứt ánh trăng và màn đêm đang chồng lên nhau, hàng loạt phát đạn pháo từ trên trời lao xuống, chính xác một cách khó tin mà nổ ngay bên trên đầu đội quân [Legion], khiến cho các đầu đạn trong đó ồ ạt đổ xuống như mưa.

Lần tấn công này quả thực như thần, nó không dính dáng gì tới đội hình cánh quạt của nhóm bộ binh mặc giáp, lại còn khiến cho số lượng [Legion] nằm trong phạm vi tấn công đạt đến mức tối đa.

Phiên bản trinh sát có lớp giáp yếu kém rơi vào im lặng. Khẩu súng tiểu liên trên lưng phiên bản thợ săn cận chiến đã hư hỏng, không thể sử dụng. Các phiên bản [Legion] hạng nhẹ đều không còn khả năng chiến đấu, chỉ còn đám phiên bản tăng không có hư hại gì nhiều thì ngay sau đó đã bị đạn xuyên giáp bắn vào lớp giáp hai bên, cũng không còn nhúc nhích.

Khi khói bụi tan mất, phiên bản tăng kịch liệt đổ gục, lúc này tiếng pháo nổ ẩm vang như sấm sét mới mơ hồ truyền tới từ phương xa.

Tốc độ rời nòng 1600 m/s--- Tiếng pháo của loại pháo tăng vượt qua vài lần tốc độ âm thanh, sau khi thấy được phát đạn rồi mới nghe được tiếng pháo. Chưa kể, tiếng động đó vừa nặng nề vừa chói tai, hết sức đặc thù, như thể có hai tấm thép đập mạnh vào nhau.

“88 mm (Latch Bam)…!?”

[Ư, chẳng lẽ là…!]

Như một con nhện nhảy vồ tới tấn công con côn trùng đang nằm khổ sở trên đất, nó bất chợt xuất hiện từ trên bầu trời đen u ám, tấn công về phía [Legion].

Ngay lúc hạ xuống chính giữa bên trên một phiên bản tăng, nó đem các cọc điện từ bên trên máy đóng cọc chống giáp gắn ở bốn chân đâm vào trong người máy địch, khiến nó lung lay dữ dội.

Bốn chiếc chân dài mảnh bắt chước chân côn trùng, lớp giáp trắng thuần bọc bên ngoài trông y như xương trắng được mài giũa đến phản quang. Trên hai chi chiến đấu được trang bị hai chiếc đao cao tần và móc câu, hiện tại đang vểnh lên như thể sừng của con nhện, trên lưng nó được bố trí mô đun pháo nòng trơn 88 mm.

Máy đóng cọc 57 mm màu bạc sắn bén trên bốn chân phát ra vẻ lạnh lùng tàn nhẫn như tên gọi của valkyria, cũng giống một bộ xương trắng dị dạng đang tìm kiếm chiếc đầu bị mất trên chiến trường.

[Reginleif…!]

Từ trong vô tuyến phát ra tiếng rên, thay vì nói đó là tiếng hoan hô khi trông thấy cứu viện, nó lại giống như nỗi sợ khi đối mặt quân thù.

XM2 [Reginleif]. Khác với [Vanargand] được thiết kế cân đối cả về tấn công lẫn phòng thủ nên trang bị lớp giáp đa lớp và khẩu pháo nòng trơn 120 mm. Nó nhắm tới tính cơ động, được trang bị linear actuator có tính năng cao, cùng với trọng lượng bản thân có thể tạo ra động năng lớn, người máy không người tiếp theo của thế hệ III.

Để thiết kế được tính cơ động cao, thứ này phải bỏ đi lớp giáp và hỏa lực lớn, động lượng quá lớn thậm chí còn phá hủy cả cơ thể của người điều khiển. Cỗ người máy ba chiều chuyên dụng trong chiến đấu tốc độ cao này chính là chế tạo ra từ một ý tưởng điên rồ như vậy.

Lấy nguyên mẫu từ người máy [không người] có buồng lái do nước cộng hòa phía bên kia khu vực [Legion] khống chế tạo ra, người máy được chế tạo đặc biệt cho những người đến từ nước cộng hòa như [bọn họ].

Đám [Legion] không có sinh mệnh hay cảm xúc sẽ không sợ hãi hay tiếc thương gì đồng đội đã chết. Bọn chúng ngay lập tức thay đổi mục tiêu tấn công ưu tiên nhất, đạn pháo của phiên bản tăng không quan tâm gì đến chuyện có thể lây đến xác đồng đội, bắn thẳng tới [Reginleif].

[Reginleif] lùi về sau chỉ trong đường tơ kẽ tóc, đạn pháo bắn trúng phiên bản tăng trên mặt đất. Bên trong cơ thể nó nổ tung, phần pháo nặng đến hơn 10 tấn bắn tung lên trời, không ngừng xoay tròn. Nhằm đảm bảo tính bí mật, bên trong khoang pháo không có bố trí các tấm chống nổ, thế nên đến cuối nó biến thành một đóa hoa lửa.

Lao qua ngọn lửa đen tối và vô số mảnh vỡ sắc bén từ trên trời rơi xuống, [Reginleif] lại hành động tiếp trên chiến trường.

Chỉ trong khoảnh khắc nó lao qua khoảng cách 50 m giữa nó và phiên bản tăng, đi tới trước mặt một phiên bản tăng đang định nhắm pháo về phía nó, đồng thời dùng khẩu pháo 88 mm bắn phát đạn xuyên giáp cao tốc vào một bên cơ thể thứ đó. Thanh đao cao tần vừa chém ra đã tiêu diệt một cỗ thợ săn cận chiến không biết xông tới từ lúc nào, rồi lại một mình lao tới một phiên bản tăng khác.

Đúng vậy, một mình.

Chỉ là một mình. Một mình nó mà có thể khiến cho một trung đội [Legion] có lớp giáp cường hóa, từ nãy giờ gần như không có tổn thất gì, giờ lại bị giày xéo đến gần như chết sạch. Tiếng của thanh đao cao tần sắc bén không ngừng vang lên, máy đóng cọc liên tục lóe lên tia lửa, tiếng gầm rống của pháo 88 mm phát ra văng vẳng, biến từng người máy địch trở về sắt vụn.

Đây không phải do cơ năng của người máy mạnh mẽ. Đơn thuần là do khả năng của người điều khiển--- để mỉa mai thứ [người máy không người], không gọi là người điều khiển mà gọi là Processor--- trong đó vô cùng lợi hại.

Tỉ lệ phá hủy bình quân của [Vanargand] đối với phiên bản tăng và của [Reginleif] đối với phiên bản tăng rất gần nhau. Với lớp giáp yếu đuối không thể chịu nổi chỉ một phát đạn pháo, tỉ lệ hư hỏng của [Reginleif] rất cao. Cũng theo thực tế, một trung đội thí nghiệm điều khiển [Reginleif] ngay trong lần chiếu đấu đầu tiên đã gần như chết hết. Chỉ còn lại một người sống sót--- một trong số [bọn họ], một mình đã tiêu diệt toàn bộ binh đoàn quân địch trong trận chiến đó.

Những chiến binh điên cuồng đã được liên bang cứu khỏi địa ngục mang tên chiến trường, nhưng lại lần nữa lựa chọn quay về đó.

[Bọn họ] không sợ chiến đấu với [Legion], không sợ đối diện cái chết. [Bọn họ] bình thản ngồi vào cỗ [Reginleif] không lắp giáp--- cũng là bỏ qua tính mạng của mình, đi về phía [Legion], liều mạng quay lại trong trận chiến đơn độc.

Đó là, điên cuồng.

Bất chợt, một bóng người vực dạy, định kìm lại cái chân dài nhọn của [Reginleif]. [Reginleif] ngay lập tức nhấc chân lên tránh--- Sau đó, thô bạo hạ xuống, sử dụng máy đóng cọc trên chân xuyên thủng phần đầu của bóng người một cách ác liệt.

Mìn tự động chống tăng--- Eugene có biết điều đó. Nhưng, người này vẫn không ngăn được cảm giác sợ hãi trào dâng trong nội tâm. Trong khoảnh khắc đó, Processor liệu có thể chắc rằng bóng người đó là binh sĩ đồng đội cần cứu giúp không.

Hay chẳng lẽ người này chỉ ưu tiên bảo vệ người máy cá nhân, không quan tâm gì đến bạn hay là thù.

Các chiếc chân dài không để ý gì, cứ thế hất lên, đem thứ hình người quăng lên phiên bản tăng cuối cùng còn sót lại theo một cách hết sức thê thảm. Ngòi nổ đã kích hoạt ngay lập tức nổ tung vào lúc va chạm, dòng kim loại tốc độ cao hình thành trong vụ nổ băn xuyên qua lớp giáp bên trên phiên bản tăng chỉ trong khoảnh khắc.

Ngọn lửa đỏ rực bốc lên tận trời, rọi sáng [Reginleif] và biểu tượng cá nhân trên lớp giáp trắng như tuyết đằng trước.

Bộ xương không đầu vác xẻng--- Đúng là Processor đều bị điên, tượng trưng cho thần chết vừa nguy hiểm vừa xui xẻo, thứ không ai muốn nhất trên chiến trường nhưng cũng lại là gần gũi nhất.

Biểu tượng của Processor đó, trong lần chiến đấu đầu tiên, cho dù toàn bộ đồng đội đã chết nhưng vẫn một mình tiêu diệt hết binh đoàn địch, trong số [bọn họ] vẫn là người đứng đầu.

Tên--- hình như là.

Eugene nhớ lại, không khỏi trợn trừng mắt. Vị trung đội trưởng ngồi ở vị trí pháo thủ phía sau thì tức giận chửi lên.

Sinh ra từ cái ác của nước cộng hòa, trải qua quá trình rèn luyện tàn nhẫn vô tình, gần như không khác chút nào [Legion] đáng sợ, vẫn bị mọi người sợ hãi với danh hiệu vũ khí giết chóc hình người, cái tên đó là.

[86… Quái vật nước cộng hòa…!]

Cơ bản thì, đối với những vũ khí thiết giáp, cho dù là bùng bánh xích hay chân thì cũng hạn chế tối đa việc sử dụng khi không chiến đấu để giảm thiểu hư hỏng và trục trặc.

Đưa cỗ [Reginleif] mình điều khiển--- [Undertaker] vào trong xe tải chuyên dụng của binh đoàn thực chiến thí nghiệm [Nordlicht] số 1028 cục nghiên cứu kĩ thuật tiên tiến, sau đó Shin đi vào thân xe.

Cậu mặc bộ quân phục lính tăng màu sắt thép của quân đội liên bang, trên đó có biểu tượng quốc gia hình con chim ưng hai đầu và quân hàm thiếu úy. Chiếc khăn quàng xanh dương quấn trên cổ đúng ra là đã làm trái với quân luật, nhưng ngoại trừ những trường hợp ra công chúng ra thì làm sai ở trình độ đó không có ai để ý.

Cậu đang định tháo thiết bị RAID bên dưới chiếc khăn quàng ra thì nhận được đồng bộ giác quan của nhân viên bảo trì đang ở thùng hàng đằng sau.

[---Thiếu úy Nouzen.]

“Hạ sĩ, vô tuyến vẫn bật đấy.”

Từ đồng bộ giác quan lẫn vô tuyến đều vang lên tiếng chậc lưỡi.

[Ơi trời, tôi quên mất. Cũng tại thứ đồng bộ giác quan này khác vô tuyến quá, không quen dùng. Đã bắt chúng binh đoàn ta thí nghiệm con ngựa què này rồi lại còn cả thứ đồ chơi này nữa… Ô phải rồi, bổ sung đạn dược vẫn như lần trước, đạn xuyên giáp cao tốc và đạn nổ mỗi thứ một nửa là được đúng không.]

Các thành viên binh đoàn Nordlitch đa phần đều là binh lính của thuộc địa phụ thuộc đế quốc, không có quân tịch chính thức. Năm đó, lúc liên bang vẫn còn là đế quốc, bọn họ bị phái tới khu vực phòng thủ trên chiến trường diễn ra tại ranh giới đế quốc, sinh sống trên chiến trường thuộc địa, trở thành giai cấp lính đánh thuê. Bọn họ đã sinh sống nhiều đời trên chiến trường, tạo ra tính cách tự do phóng khoáng, hiện được chính quyền lúc này coi như lính đánh thuê, kỉ luật không nghiêm khắc mấy. Dù trong lời nói có vẻ ngang ngược nhưng như vậy đã tương đối là kính trọng cấp trên.

“Ừm.”

[Nhưng mà, không còn đao cao tần dự trữ nữa. Số lượng [Juggernaut] càng ngày càng ít đi, ở đây cũng chỉ còn một mình ngài là sử dụng cái thứ quái lạ đó thôi thiếu úy. Trong lần chiến đấu tiếp theo xin ngài đừng có dùng cách thức chiến đấu đau tim vừa rồi nữa.]

Không sử dụng tên chính thức của XM2 là [Reginleif] mà lại dùng cái tên [Juggernaut] nguyên gốc của [người máy không người] nước cộng hòa, đây là một trong những đặc điểm lớn của binh đoàn Nordlicht. Một tháng trước, trong trận chiến thử nghiệm người máy phiên bản mới, đội trưởng khi đó cùng một trung đội--- một nửa quân số của binh đoàn--- đã hi sinh, Shin là người có quân hàm cao nhất trong số các thành viên còn lại nên nhận chức đội trưởng. Vì Shin quen gọi nó là [Juggernaut], những người khác đại khái cũng bị cậu ảnh hưởng.

Mọi người cũng công nhận rằng cái tên này hợp hơn cái tên của nữ thần valkirie nhiều.

Trong quá trình thiết kế thì người điều khiển chết, đến khi phân phát cho binh đoàn cũng là một nửa thành viên. Lấy tên của vị thần tà dị nhân danh cứu thế mà giết chóc dân thường, quả là không còn gì hợp hơn để đặt cho con ngựa đồng kia.

Vì người máy có yêu cầu khắt khe đối với người điều khiển nên binh đoàn Nordlicht đáng ra không thể chiến đấu được theo quy tắc quân sự, nhưng lại không thể tổ hợp lại, cũng không có bất kì thành viên nào được bổ sung tới.

“Vấn đề không phải ở đó. Mà đám [Legion] cũng rút lui rồi chứ.”

[Hể?... Ô ô, đúng thế… Mặc dù không biết thiếu úy có chuyện ra sao, nhưng thế này đúng là tiện thật.]

Không quan tâm tới câu nói lẩm bẩm một mình mang theo vẻ khó xử cùng một chút sợ hãi của vị hạ sĩ, Shin tháo ra thiết bị RAID. RAID là một chiếc vòng làm từ kim loại, trông y hệt như micro gắn ở cổ, chỉ là trông gọn gàng hơn, chức năng cũng tiên tiến hơn.

Cuối cùng lại cảm thấy đeo nó thích hơn. Cậu đột nhiên nghĩ.

Phong cách cổ xưa càng khiến nó trở nên cường điệu hơn, rồi một giọng nói cao ngút vang lên từ chiếc ghế dài của xe, đối với một người chỉ biết tới chiến trường như Shin, cảm giác hai bên như khác nhau không chỉ một hai thời đại vậy.

“Vất vả cho anh rồi, Shinei.”

“…Frederica. Cô làm sao mà vào đây được.”

Người vừa quay đầu lại, thò đầu ra từ trên ghế là một cô bé tầm khoảng 10 tuổi.

Cơ thể mềm mại nhỏ nhắn, dưới chiếc mũ quân đội là một khuôn mặt trắng trẻo xinh xắn. Đôi mắt màu đỏ của tộc lửa đỏ ánh lên như thể đá quí, mái tóc đen của tộc đêm đen thì kéo dài đến tận đầu gối, đi cùng với bộ quân phục màu kim loại nghiêm nghị vậy mà trông rất hợp.

Shin và cô bé này đã quen nhau từ trước khi được bố trí đến binh đoàn thí nghiệm, tính ra đã được nửa năm. Cô bé dắc ý ưỡn lên bộ ngực nhỏ nhắn của mình.

“Vừa muốn bảo dưỡng đầy đủ vừa muốn bỏ tôi lại sao, đúng là quá ngây thơ. Những lúc xuất quân khẩn cấp thế này, tổ bảo trì đều phải tập trung kiểm tra nhưng công đoạn cuối, có quá nhiều cơ hội để đột nhập.”

“---Hạ sĩ. Khi nào về chúng ta có chuyện cần nói đấy.”

[Thiếu úy…!? Chuyện, chuyện đó, ngài nghe bọn tôi giải thích chút đã! Lần này bận đến mức không thể làm khác được nên mới…]

Phía bên kia chưa nói xong vô tuyến đã tắt, thở dài, cúi xuống nhìn đôi mắt có màu giống bản thân.

“Tôi đã nói bao nhiêu lần rồi, những lúc xuất quân đừng có đi theo. Xác định rõ công việc của mình đi, [linh vật].”

“Anh đừng có quên hành động của anh do tôi quản lí ấy nhé. Với cả anh cũng không có quyền gì mà lên ý kiến hết. Anh là đội trưởng binh đoàn này, cho dù binh đoàn này có nhỏ, anh cũng không được bỏ lại đồng đội mà đi hành động một mình như thế. Bernalt cũng tức lắm kia kìa.”

Một người đàn ông trung niên đã quay về trước đó--- cũng là người lớn tuổi nhất trong binh đoàn--- thì chỉ nhún vai, không lắm chuyện xen vào.

Bernalt biết, xét theo chiến thuật, cách làm của Shin là chính xác, ông có ý kiến thì cũng chỉ là bức xúc cá nhân, không cần nhắc tới. Shin cũng không có hỏi gì.

“Không theo kịp là do bọn họ. Nếu vì chờ đợi mà đánh mất cơ hội tấn công thì coi như đánh mất tính phòng thủ cơ động.”

Các Processor trong tiểu đội bị bỏ lại đều im lặng nở một nụ cười khôt.

Frederica cau mày lại.

“Phòng thủ cơ động ấy hả. Đây đúng là nhiệm vụ hợp với anh… Nhưng mà tôi không thích điều đấy. Điều kiện tiến hành chiến thuật này có khác gì đợi đến lúc quân ta bị xuyên thủng hàng tuyến đâu chứ.”Quân lực bố trí tại tiền tuyến đầu lấy bộ binh làm chủ lực, còn đội quân thiếp giáp có tính cơ động cao và hỏa lực mạnh thì đứng phía sau. Một khi tiền tuyến ngoài cùng bị xuyên thủng sẽ ngay lập tức phái ra đội quân thiết giáp. Một tháng nay, [Legion] tấn công càng lúc càng kịch liệt, toàn bộ binh đoàn của chiến trường phía tây đã phải tạm ngừng đẩy cao hàng tuyến, phòng thủ tại nguyên vị trí, cố hết sức giảm thiểu thương vong.

“Cho dù có sống qua được lúc này, nhưng chênh lệch quân số và khả năng tái sinh sản của hai bên vẫn còn thì chiến thuật này đến cuối cũng bó tay thôi.--- Tới lúc đó, mấy người ở tiền tuyến các anh làm sao đây.”

---Chuyện đã đến mức này, có nói cũng vô dụng, dù sao từ trước tới nay cũng chưa từng quan tâm. Shin không trả lời cô, ngồi xuống vị trí của bản thân.

Đối với bọn họ.

Khi quốc gia tàn lụi, binh lính ngoài tiền tuyến ra làm sao--- chuyện đó mà vẫn còn hỏi ư.

Frederica tức giận, thò người ra.

“Anh có nghe không thế hả Shinei? Với cả, anh vẫn còn không chịu tỉnh lại sao hả, anh còn định giữ khuyết điểm ấy đến bao giờ nữa. Anh đã không còn ở khu 86 nước cộng hòa nữa rồi, giờ anh đang ở trên chiến trường của liên bang, thế nên--- này!”

Giọng nói của cô bé tuy không lớn, nhưng vẻ sắc bén riêng biệt trong đó lại khiến cậu khó chịu. Cậu túm lấy chiếc mũ quân đội trên chiếc đầu của cô bé đang dướn người lên, kéo sụp qua mũi, khiến cô im miệng.

Cô bé liền trở nên cuống cuồng hết cả lên, còn Shin chỉ dựa người vào chiếc ghế cứng đơ, nhắm mắt lại. Số [Legion] đánh lén ban đêm thực sự rất nhiều, các yêu cầu cứu viện nhận được hôm nay liên tiếp không dứt. Dù đây không phải lần đầu tiên cậu chiến đấu xuyên đêm, nhưng vẫn cần cố hết sức đảm bảo thời gian ngủ.

Frederica bên cạnh vẫn đang múa máy chân tay.

“Ư ô, không cởi ra được, không cởi ra được nữa. Bernalt qua giúp tôi với.”

“Được rồi. Nhưng mà sau khi cởi mũ ra cô phải giữ im lặng đấy. Thiếu úy và mọi người đã chiến đấu liên tục mấy ngày nay, ai cũng mệt mỏi, muốn ngủ lắm rồi.”

“Ừm… Tôi xin lỗi.”

Dường như có ai đó liếc mắt nhìn qua phía cậu. Shin không quan tâm, dần dần chìm vào giấc ngủ chợt tới.

Trong giấc ngủ cậu vẫn có thể nghe được tiếng kêu gào của hồn ma, không chút nào yếu đi, lại còn lan khắp trên chiến trường, tận đến điểm cuối về phía tây.

Căn cứ tiến công số 15, chiến trường phía tây liên bang Geade, khu vực hậu phương thứ hai của chiến trường do sư đoàn thiết giáp 177 quản lí, căn cứ địa liên đội thiết giáp 141.

Vì quân số đông, còn phải chứa thêm một lượng người máy thiết giáp nhiều không kém, căn cứ được xây dựng rất rộng lớn. Bên trong nhà ăn quân binh vô cùng rộng rãi, Eugene dùng một tay đỡ khay thức ăn, hiện đang tìm kiếm ai đó trong đại sảnh. Căn cứ sẽ phải xây dựng lại khi hàng tuyến đầu dịch chuyển, thế nên phòng ăn được xây dựng tương đối đơn giản. Trên bức tường bên trong có treo một tấm bảng viết một câu khẩu hiệu của liên bang [Chúng ta, chính nghĩa mà thế giới tự hào]. Nếu là mười năm trước cuộc cách mạng nhân dân, lúc liên bang còn là đế quốc, trên bức tường này chắc hẳn chỉ có treo bức hình của những nhà độc tài.

“Ừm. Binh sĩ của binh đoàn Nordlicht ở bên kia kìa.”

“Cảm ơn ngài.”

“Cậu hiểu và chấp nhận người nước ngoài như vậy rất tốt, thiếu úy gầy còm. Dù sao 86 bọn họ cũng đáng được nhận sự cảm thông và quan tâm của chúng ta.”

Một đại úy có lẽ mang dòng máu thuần chủng tộc ngọc xanh khi trước là dòng dõi quý tộc mỉm cười thân thiện với cậu. Eugene mỉm cười đối đáp, sau đó đi về phía vị địa úy chỉ.

Đại úy nói rất đúng. Bản thân Eugene ngoại trừ người kia thì cũng không biết các [86] khác--- vốn dĩ chưa từng gặp mặt--- nhưng trong lòng vẫn thấy sợ hãi.

Nhưng không giống như đại úy đã nói. Chỉ cần trò chuyện với họ là có thể biết họ là người ra sao ngay--- Hay ít ra là cậu nghĩ thế, nhưng mà…

Liên bang là một hợp chủng quốc, trong căn cứ quân đội tất nhiên cũng có đủ loại dân tộc đủ hình dạng màu sắc, nhưng tuổi trung bình tương đối thấp, trong đó không ít những cô bé cậu bé chỉ mới hơn 10 tuổi. Giống như Eugene, bọn họ là quân binh tốt nghiệp đặc biệt. Đây là một chế độ đặc biệt, thực hiện huấn luyện trên hạn mức tối thiểu cho những ai đã hoàn thành trung học sau đó bổ nhiệm chức vụ thiếu úy, còn chương trình giáo dục cao cấp đáng ra phải được bồi dưỡng trước khi nhậm chức lại học dần sau khi đã nhập ngũ.

Trong trận chiến trường kì 10 năm nay với [Legion], liên bang đã mất đi quá nhiều binh sĩ, không thể không dùng cách này để bù đắp số lượng sĩ quan trong quân đội.

Nhưng cũng nhờ chế độ này, con cháu những gia đình bình thường cũng có cơ hội lên làm quan trong quân đội, và đây còn do tự nguyện nữa. Cho dù tình hình chiến trận có bất lợi đến mức nào cũng không mặc kệ ý muốn nhân dân, cưỡng chế nhập ngũ. Chính phủ liên bang chưa sa ngã đến mức đó. Chuyện bắt người khác đi chiến đấu chỉ có đám rác rưởi mới làm.

Liên bang không giống đế quốc--- tất nhiên cũng không giống một quốc gia ở phía tây.

Chiến tranh thời hiện đại yêu cầu quân nhân phải có đủ tri thức và kinh nghiệm để điều khiển thuần thục vũ khí, nếu tập hợp quân số qua cách mộ binh, cuối cùng cũng không hỗ trợ được gì. Bạn cùng phòng cũng là đồng đội của Eugene lúc còn học khóa quân sự đặc biệt đã từng giải thích như vậy.

“…Này, sao binh sĩ binh đoàn Nordlicht lại ở đây thế?”

“Hôm qua chúng ta đã phát ra yêu cầu cứu viện còn gì. Bộ xương không đầu bị thần chết bám theo, đúng là cảm giác bức bối thật.”

“Nghe nói trong một tháng sau khi họ tới đây, họ đã tiêu diệt rất nhiều. Cả quân địch lẫn quân ta.”

“Nghe này, không biết trong lòng họ có thật là mọc lên cái gì đó rồi không nữa. Suýt chút nữa tôi coi họ thành Processor gì đấy luôn cơ.”

“Đừng có nói nữa. Cậu thế này có khác gì đám rác rưởi nước cộng hòa chứ. Liên bang quang vinh của chúng ta làm sao có thể làm ra một chuyện như vậy được.”

“Nói đúng lắm.--- Vinh quang mãi rọi sáng chim ưng hai đầu.”

Nghe được cuộc nói chuyện của mấy sĩ quan to lớn như sĩ quan bộ binh mặc giáp, cậu nhận được hướng đi của mình.

Trông thấy người mình đang tìm ngồi cuối một chiếc bàn dài trong mọt góc nhà ăn, cậu bưng khay thức ăn đi qua đó.

Người đó đang ngồi đối diện một cô bé nhỏ xinh trên đầu đội mũ quân đội. Đó là một thiếu niên mặc một chiếc áo vest, im lặng đưa đồ ăn trên khay vào trong miệng mình.

Cả hai đều có mái tóc đen của tộc đêm đen và đôi mắt đỏ của tộc lửa đỏ, nhìn qua y hệt như hai anh em. Có lẽ vì khuôn mặt cao quí chỉ có dòng dõi quí tộc của đế quốc cũ mới có, khiến cho vẻ bề ngoài hai người trông khá là giống nhau, nhưng Eugene nghe được rằng cậu ta đã không còn người thân thích nào.

Bên trong phòng ăn sáng sớm tấp nập, chỉ riêng chỗ này là trống vắng, không biết là do tư tưởng ghét bỏ con lai của các quí tộc cũ tôn sùng dòng máu thuần, hay do sự thù ghét của dân chúng từng bị đàn áp trước màu sắc và vẻ bề ngoài đó--- tộc đêm đen và tộc lửa đỏ vốn là quí tộc đế quốc từ lúc ban đầu tới lúc kết thúc, con lai của hai tộc thì bị cả hai bên đều ghét--- cũng có thể là do tiếng xấu của bản thân và binh đoàn của họ.

Cô bé dùng thìa gõ vào một góc khay thức ăn, nói ra bằng giọng nói như thể chim hoàng yến hót.

“…Shinei, anh thích ăn nấm không thế.”

“Cũng không hẳn là thích. Cô nếu không muốn ăn thì đừng ăn là được.”

“Nhưng… đây là thành quả nỗ lực của đầu bếp, để thừa là bất lịch sự.”

“Thế thì cố mà ăn đi.”

“Ư ư.”

Cậu ta nói thì nói thế, nhưng vẫn chuyển món nấm xào từ khay của cô bé qua khay của mình, chỉ để lại một cây. Nhìn qua thì có vẻ lạnh lùng nhưng thực chất lại là một người anh trai tốt bụng.

“Lâu rồi không gặp, Shin.”

Đôi mắt màu đỏ liếc qua nhìn cậu, khoảnh khắc nhận ra được cậu rồi, nó chớp mắt một cái.

“Eugene, cậu được bố trí đến đây rồi hả.”

“Đến đây được một tháng rồi.”

Cậu nhìn về phía cô bé chào hỏi, sau đó ngồi xuống bên cạnh cô. Cô ngẩng đầu lên về phía cậu, đôi mắt màu đỏ to tròn long lanh.

“Hô qua cảm ơn cậu. Biểu tượng bộ xương đó là cậu đúng không.”

Shin nghĩ ngợi một lúc.

“A… Xin lỗi, cậu nói binh đoàn nào thế?”

Coi bộ hôm qua không chỉ có binh đoàn của cậu đưa ra yêu cầu cứu viện.

“Ha ha, cậu vẫn bá đạo thế ha.”

Frederica nhìn lại về phía hai người, hỏi.

“Mấy người quen nhau sao?”

“Cùng năm trong khóa quân sự đặc biệt.”

“Bọn tôi quen nhau từ trước khi nhập học cơ. Bọn tôi đều đăng kí vào khoa tăng thiết giáp, ở trong cùng một căn phòng kí túc, những lúc huấn luyện còn làm đồng đội của nhau, khi tập điều khiển [Vanargand] cũng là ngồi trên cùng một người máy.”

Ánh mắt Frederica ngay lập tức trở nên đồng cảm.

“A… Chắc là vất vả lắm nhỉ…”

Eugene như thể trêu đùa mà vui vẻ dướn người tới.

“Hả? Tên này vừa không có mồm vừa không có cảm xúc mà, không có ai biết cậu ta đang nghĩ cái gì nữa.”

“Ừm, tôi hiểu. Lúc có người hỏi chuyện vẫn cắm mặt vào sách, không ngẩng đầu lên lấy một cái, nếu cảm thấy không ý nghĩa thì còn không thèm trả lời hay quan tâm gì.”

“Từ sáng tới tối đều lạnh lùng, có những lúc còn nghi ngờ máu cậu ta có phải màu đỏ không nữa, lúc nào cũng thích cố gắng ở những chuyện quái lạ. Cô có biết con 0 của Shin trong truyền thuyết không?”

“Hả, đó là chuyện gì?”

“Vào lúc mô phỏng chiến đấu trong giáo trình kĩ năng chiến đấu, cậu ta điều khiển [Vanargand] nhảy lên. Giáo viên nhận định đó là hành động nguy hiểm, thế nên cho cậu ta trượt luôn.”

Đó là vào bốn tháng trước, khi khóa học quân sự cơ bản ba tháng đã gần kết thúc.

Mặc dù động tác đó đúng thực là nằm trong kĩ thuật điều khiển, nhưng khiển một người máy [Vanargand] có trọng lượng hơn 50 tấn thực hiện động tác nhảy thì không chỉ khiến cho người máy gư hỏng, còn có thể người điều khiển bên trong gặp nguy hiểm. Sự thực chứng minh, Eugene lúc đó đang ngồi phía sau làm pháo thủ đã bị đập mạnh và gáy, cảm giác trong mắt như muốn phun ra lửa, kết quả đã hiện ra ngay trước mắt.

Dù [Vanargand] có tính tương thích kém--- thế nhưng có người lại không thích cỗ người máy nặng nề trang bị lớp giáp chắc chắn và khẩu pháo mạnh mẽ đó, thực sự là không ai tin nổi--- chuyện đó biến thành cơ hội cho Shin, được bố trí tới binh đoàn thí nghiệm [Reginleif], hay còn gọi binh đoàn thí nghiệm 1028… Khi đó, Eugene đã cảm thấy rất cô đơn.

Nhưng Shin bị nói xấu thẳng thừng trước mặt nãy giờ thì lại không quan tâm gì, chỉ uống cà phê, khiến cho mọi người đều mất vui.

Cả Eugene lẫn Frederica đều tỏ vẻ mất hứng. Hai người nhìn nhau, chợt bật cười.

“Tôi là thiếu úy Eugene Ranshi thuộc trung đội 18.”

“Frederica Rosenfort. Chúng ta làm quen… được rồi..”

Sau khi uống hết món cà phê nhiều đường và sữa trong cốc (đến lúc cho vào đến thìa thứ tư thì Shin đem cất lọ đường ngay lập tức), Frederica đứng dậy.

“Bạn bè cũ khó lắm mới gặp được nhau, tôi không quấy rầy hai người nữa. Xin chào.”

Cô bé dùng hai tay nâng dậy khay thức ăn dành cho người lớn, so ra còn to hơn cả đầu cô, nhanh nhẹn đi qua đám đông, thoắt cái đã không còn trông thấy đâu.

Một cô bé nhỏ tuổi như vậy đúng là không thích hợp với chốn quân đội này. Nhìn theo bóng dáng nhỏ bé rời đi, Eugene hỏi.

“…Cô ấy là [nữ thần chiến thắng (mascot)] của binh đoàn các cậu hả?”

“Ừm.”

Đây là truyền thống quân đội đã có từ thời đế quốc lưu lại đến tận ngày nay.

Nghe đồn rằng đây là cách thức để ngăn ngừa binh lính đào ngũ. Bố trí một cô gái có tuổi tác gần bằng với con gái hoặc em gái của quân lính vào trong quân đoàn, cùng ăn cùng sinh hoạt với binh sĩ như người thân, tạo ra bầu không khí gia đình. Quân đội qua đó muốn binh sĩ chiến đấu không sợ chết để bảo vệ [con gái] đáng yêu.

“Nhưng trong binh đoàn bọn tôi, phần lớn đều là lính đánh thuê. Không khác gì con tin chính trị khi trước.”

Không phải phần lớn mà là toàn bộ mới đúng.

Lấy tối qua làm ví dụ, trong tiểu đội đi khi trước tới cứu viện, chỉ có một mình Shin là quân nhân chính qui, những người khác đều là lính đánh thuê. Các quân nhân khác tính cả cấp trên của Shin đều đã hi sinh trong lúc chiến đấu với [Legion].

“…Đúng là quá đáng. Đến lúc này mà vẫn còn chế độ đó, lại còn là bên trong binh đoàn lính đánh thuê nữa.”

“Đó là lựa chọn của cô ấy.”

Trông thấy Shin không ý kiế gì, mặt Eugene cau lại.

“Đừng có nói đùa. Một đứa bé nhỏ như vậy làm sao lại muốn tới chiến trường được.”

Đôi mắt màu đỏ máu của Shin chợt liếc nhìn cậu. Khoảnh khắc đó, trái tim Eugene đập thình thịch.

Đó là ánh mắt xa lánh--- Không, là ánh mắt hiểu rằng giữa hai bên có một bức tường.

Như thể đang chứng minh bọn họ không ở trong cùng một thế giới, cách nhau một vực thẳm không thể đi qua.

Eugene lắc đầu, nói tiếp.

“Một đứa bé nhỏ như vậy, làm sao mà có lí dó chiến đấu được, làm sao lại có thứ cần phải bảo vệ được. Dù là người thân, tổ quốc, chính nghĩa hay mạng sống bản thân cũng không phải do cô bé bảo vệ… Nhưng làm sao mà cô bé vẫn muốn chiến đấu chứ--- không phải sao?”

Shin nhắm mắt lại. Khoảnh khắc sau đó, cậu lại mở nó ra, trong đôi mắt đỏ rực đã không còn vẻ xa lánh khi nãy.

“…Có lẽ là thế.”

Shin đi lấy cốc cà phê thứ hai rồi quay lại, cũng đưa cho Eugene một cốc. Engene nói cảm ơn, nhận lấy chiếc cốc.

Mang tiếng là cà phê, thực chất chỉ là lúa mạch và rễ cây rau diếp trộn lẫn đem đi rang, thành một thứ giống cà phê. Lãnh thổ đang bị [Legion] bao vây hiện đnag vô cùng chật chội, lại thêm sự quấy nhiễu của phiên bản quấy nhiễu điện từ, liên bang không thể liên lạc hay buôn bán với các nước khác được, ngay cả quốc gia khác có còn tồn tại hay không cũng không biết. Món cà phê nguyên gốc mọc lên ở phía nam và đông nam đại lục đương nhiên là cũng không thể có.

“Phải rồi, cậu có em gái đúng không.”

“A, ừm. Nhưng mà con bé vẫn còn nhỏ lắm."

Eugene sờ lên chiếc vòng cổ đeo cùng vòng tên bên dưới chiếc cà vạt quân đội, thông qua lớp áo ngoài.

“…Bọn tôi không có cha cũng không mẹ. Tôi phải cố kiếm tiền mới cho con bé đi học ở một trường kha khá được.”

Sáu năm trước, khi chiến tranh với [Legion] nổ ra, cả nhà Eugene bắt buộc phải di tản khỏi quê hương.

Tàu hỏa đi tới thủ đô không còn đủ chỗ cho cả nhà họ. Cha mẹ họ đành phải đưa hai đứa con lên tàu hỏa, bản thân thì ở lại.

Từ đó tới nay, cậu không gặp lại được cha mẹ mình nữa.

Lúc di tản hỗn loạn và khủng khiếp không cho họ thời gian đủ để mang theo một bức hình chụp cả gia đình. Em gái cậu khi đó còn rất nhỏ, không thể nhớ được khuôn mặt cha mẹ nữa rồi.

“Giờ này tiểu học đang được nghỉ hè, lần nghỉ tiếp theo nếu như mà được trở về, tôi định đưa con bé đi chơi một chút. Mặc dù không thể đi tới chỗ nào xa quá được, nhưng vườn bách thú hay vườn trẻ thì chắc vẫn đi được. Mua cho con bé gì đó. Dù sao cũng là con gái, quần áo giày dép nên có nhiều một ít. Phải rồi, nghe nói cửa hàng bách hóa ở thủ đô liên bang (St.Yedder) mới mở một cửa tiệm cà phê ấy.”

Trông thấy Eugene hăng hái như vậy, Shin nhẹ nhếch miệng lên.

“Làm anh trai đúng là vất vả nhỉ.”

“Thấy thèm đúng không. Tôi không có cho cậu đâu.”

“Tiếc là tôi cũng có đủ chuyện phải lo rồi.”

Shin nở một nụ cười khổ, sau đó chợt trở nên nghiêm túc.

“Vậy đáng ra cậu không nên chọn làm lính chứ? Chiến trường hiện tại đã không tốt rồi, về sau có thế không cũng không ai biết được.”

---Cậu là người thân duy nhất của em ấy đấy.

Nghe được những lời ẩn ý, Eugene cũng không cười nữa.

“Đây là kinh nghiệm có được từ chiến trường trước kia sao?”

“---Ừm.”

Lúc hai người họ trở thành sĩ quan dự bị, Eugene từng nghe Shin kể.

Cũng nhờ đó mà cậu mới thoát chết một lần.

Trong khóa quân sự đặc biệt, các sĩ quan dự bị sẽ được đưa ra chiến trường thực sự để được huấn luyện thực chiến. Bọn họ được giao cho nhiệm vụ tuần tra ở chiến trường, trên người chỉ mặc một bộ quần áo dã chiến kiểu cũ và một khẩu súng trường. Đó vốn dĩ chỉ là một [nhiệm vụ] để họ tự mình cảm nhận bầu không khí chiến trường, có thêm dũng khí, nhưng lại đen đủi bị [Legion] tấn công. Giáo viên huấn luyện của bọn họ hi sinh trong lúc chống trả, Eugene nhờ phối hợp với Shin mà sống sót trở về được.

Khi đó cậu đã hỏi Shin làm sao mà biết được hướng đi của [Legion]… Làm sao lại quen với chiến đấu như vậy.

Shin chần chừ một lúc, nhưng sau đó vẫn trả lời. Sử dụng giọng nói điềm tĩnh mọi khi mà kể lại những gì cậu trải qua.

Quá khứ của cậu.

Đã bị tổ quốc bứt buộc phải chết nhưng vẫn sống đến tận đây.

Còn vết sẹo trên cỏ che đi bằng cổ áo quân phục--- một vết sẹo đáng sợ trông y như là bị chém đầu, rõ ràng là bị ai đó định giết chết--- cậu không dám hỏi đến.

Bơi vì Shin biết được sự khốc liệt của chiến trường, biết chiến đấu với [Legion] nguy hiểm sao, thế nên cậu mới lo lắng như vậy. Hiểu rõ chuyện đó, Eugene cảm thấy rất vui vẻ. Dù cậu có ít nói, không cảm xúc, nhưng không phải một kẻ ác độc.

Và, đã trải qua nhiều chuyện như vậy rồi, cậu vẫn đồng ý làm bạn một người có dòng máu tộc trắng thuần túy như mình.

“…Ừm, cũng đúng. Cậu nói phải.”

Eugene uống một hớp cà phê đã nguội, lông mày chợt cau lại. Đắng quá. Cậu ta không có cho đường.

“Binh đoàn bọn tôi chỉ một ngày hôm qua mà chết mất 15 người. So với mười năm trước, lãnh thổ giờ đã lớn hơn một chút rồi, căn cứ này cũng mới chuyển tới sau khi đẩy lùi quân địch vào mùa xuân năm nay. Nhưng, như thế không có nghĩa là không có người hi sinh.”

Đế quốc Geade, tiền thân của liên bang, lãnh thổ khi trước của quốc gia này kéo dài từ tận vùng tây bắc đại lục tới trung bắc đại lục, trải dài đông tây, một siêu quốc gia mạnh nhất, nhân số đông nhất trên địa lục, cũng là một quốc gia mạnh về quân sự.

Liên bang thành lập không lâu thì gặp phải cuộc phản công của [Legion], nhưng nhờ vào các chiến trường thuộc địa phòng thủ ở ranh giới thực hiện đúng tác dụng của mình, toàn bộ lãnh thổ thuộc địa rút vào trong một nửa, nhưng những vùng sản xuất và thủ đô đã được bảo vệ thành công.

Khi đã phòng thủ vững vàng, liên bang duy trì được khả năng sản xuất và binh lực, cũng đã tìm được thông tin tính năng của người máy [Legion] bên trong sở nghiên cứu của đế quốc cũ, lại thêm hàng loạt kinh nghiệm tích lũy được trong mười năm chiến tranh cùng [Legion].

Tổng hợp tất cả những thứ bên trên, liên bang đã có khả năng chống lại [Legion], bắt đầu dần lấy lại được lãnh thổ của mình. Sự bình an của quốc gia, lãnh thổ mở rộng, tất cả đều xây dựng trên sức mạnh của quốc gia và máu của mỗi một người lính.

Vốn dĩ xét về mặt sức mạnh tổng hợp, đám [Legion] được trang bị hàng loạt chức năng do không cần quan tâm tới sự yếu ớt của người điều khiển, trên mọi phương diện đều hơn hẳn vũ khí của liên bang.

Chưa kể, vấn đề hạn chế tuổi thọ lắp đặt bên trong hệ thống xử lí của [Legion] đã được khắc phục nhờ mô phỏng não bộ con người để thay thế--- Shin vẫn gọi người máy như thế là [cừu đen]--- khiến cho chúng có thể mãi mãi chiến đấu. Bọn chúng để có được bộ não người chưa thối rữa nên đã liên tục tấn công, lại còn tổ chức là đội [săn đầu] chuyên tấn công bắt sống binh lính. Sự tồn tại của đội này đã được chứng minh, cứ thế này, liên bang sẽ thua trước bên trong cuộc chiến kéo dài.

“Trong tầm mắt thấy được hôm qua của tôi thì tình huống của những binh đoàn khác cũng không khác nhiều. Hàng tuyến thứ hai chưa bị xuyên thủng đã coi như phép màu rồi.”

“Mấy người đội trưởng đã nói, mới chỉ khổ sở thế này vẫn là bình thường. Chiến trường phía tây là chiến trường lớn nhất của liên bang, chiến khu do sư đoàn 177 đảm nhiệm thì lại là chiến trường chính đứng trong top của chiến trường phía tây.”

Địa hình của chiến trường số 1 tới số 4 ở chiến trường phía đông và năm bắc liên bang đều là địa thế cao nhiều núi sông. Nhờ vào lá chắn từ tự nhiên, hàng tuyến có thể giữu vững tương đối dễ dàng. Còn chiến trường phía tây lại là một vùng thảo nguyên rộng lớn, cả hai bên chỉ có thể đối đầu trực diện nhau. Cả chiến trường phía tây kéo dài 400 km, quân số bố trí là bốn quân đoàn, đứng hàng đầu trong số toàn bộ chiến trường. Đối mặt với điều kiện bất lợi như thế, tỉ lệ thương vong của chiến trường phía tây rất cao… Chỗ này cũng dĩ nhiên là nơi có nhiều binh sĩ chết nhất.

“Bình thường, sao. Tôi đã chiến đấu ở chiến trường này được một tháng, tôi cảm thấy được tỉ lệ thương vong này không thể là bình thường được. Số lượng [Legion] tổn thất và tổng số thương vong của phe ta không tương đồng. Hàng tuyến tuy giữ vững nhưng vẫn có quá nhiều người chết.”

“Đúng thế, không có vẻ gì là chúng ta đang thắng hết. Mấy người đội trưởng tất nhiên là đã quen, cấp trên của binh đoàn cũng toàn là quí tộc khi trước, thường dân nhỏ bé có chết một hai người, trong mắt chúng cũng chỉ là mất đi vài con gia súc mà thôi.”

Nói rồi cậu thầm nghĩ không được rồi, môi méo xệch.

Người bạn trước mặt đây đã từng bị nước cộng hòa sai khiến như thể gia súc, lại còn không được lưu giữ thông tin.

“…Xin lỗi.”

“? Sao vậy?”

Thấy ánh mắt cậu ta trở nên ngạc nhiên, Eugene chỉ nhún vai. Không để ý thì càng tốt, không cần phải khiến cậu ấy nhớ lại quá khứ thê thảm.

Nhưng mà.

Bất chợt, trong lòng Eugene xuất hiện sự nghi ngờ.

Vậy thì, Shin làm sao lại quay lại chiến trường?

Shin đã không còn người thân.

Người thân của cậu đều đã bị nước cộng hòa từng là tổ quốc vứt lại chiến trường, chỉ để lại một mình cậu trên đời.

Cậu không sinh ra ở liên bang, ở quốc gia này không có người để cậu liều mạng bảo vệ, cũng không có sứ mệnh phải bảo vệ đồng bào tổ quốc gì đó. Nếu chỉ là muốn có cái ăn, riêng việc cứu trợ của chính phủ liên bang đã đủ để cậu sống sót.

Nhưng--- tại sao?

“…Shin, nghe này.”

“Sao vậy.”

“Chuyện đó… Cậu, đối với cậu.”

Thật sự có thể hỏi ư. Lời nói đã đến miệng nhưng Eugene lại nuốt lại.

Bất chợt, đôi mắt màu đỏ chuyển qua một hướng khác.

Ánh mắt đó như thể nhìn xuyên qua được hàng hàng lớp lớp bức tường trong căn cứ, trông tới được một nơi xa xôi, vẻ mặt cậu cũng càng lúc càng lạnh lùng hơn. Eugene cảm thấy chần chừ vì cảm giác áp bách đó.

“…Tại,”

Cậu muốn nói--- Tại sao.

Khoảnh khắc đó.

Tiếng còi báo động bi ai cắt ngang lời cậu.

Đây là tiếng báo động do người máy không người phát hiện bên trong khu vực giao tranh phát ra khi phát hiện [Legion].

Đế quốc Geade khi trước sản xuất được người máy [Legion], còn phát động chiến tranh xâm lược ra toàn bộ đại lục. Nhưng liên bang Geade hậu thế của đế quốc lại chỉ sử dụng người máy không người có thể điều khiển từ xa dùng để trinh sát.

Vào thời kì đế quốc, chương trình giáo dục cao cấp và vật tư đều bị lũng đoạn bởi giai cấp quí tộc và thuộc hạ vốn là ban bệ chính phủ, đến khi liên bang với giai cấp làm chủ là dân thường thì không thể sánh bằng đế quốc cũ về mặt kĩ thuật. Nhà nghiên cứu đứng đầu gần như là tự mình nghiên cứu ra hệ thống trí tuệ nhân tạo dùng cho [Legion] thì đã chết từ trước khi chiến tranh xảy ra, liên bang cũng không thể chế tạo được người máy tự động hoàn toàn có thể chống lại [Legion].

Đồng thời, dù là chính phủ hay người dân liên bang cũng đều đồng ý không ứng dụng người máy không người vào chiến tranh. Vì chiến đấu bảo vệ tổ quốc và đồng bào là nghĩa vụ và quyền của công dân. Bọn họ không thể và cũng không muốn để máy móc cướp đi mất quyền quí giá và vinh quang này.

Máy móc mà không kiểm soát được thì ra làm sao--- Bọn họ đã tận mắt chứng kiến đủ rồi.

Sự im lặng bao trùm cùng với nỗi căng thẳng, rồi liền bị thế chỗ bởi tiếng ồn ào. Hai người đứng dậy.

“Hôm qua đến rồi hôm nay đến luôn. Đám sắt vụn đó sao mà nôn nóng thế chứ, kiểu này sao mà có gái theo được.”

“Phiên bản nhà máy tự động Weisel, từ đó nghĩa là [ong chúa]. Theo nghĩa đó thì đám ong thợ [Legion] đáng ra là giới tính nữ.”

“Thế là thèm thuồng quân lính liên bang sao? Bọn chúng thèm khát đến thế thì tôi cũng đến khóc mất.”

Hai vừa vừa đùa giỡn vừa đi ra khỏi nhà ăn, sau đó tách ra trên hành lang. Eugene thuộc về binh đoàn thiết giáp chính qui, còn Shin thuộc binh đoàn thí nghiệm do cục nghiên cứu phái ra ngoài, hai bên không có nhận lệnh chung, ngay cả nhà kho chứa người máy cũng khác nhau.

“Tí nữa gặp lại nhé.”

“Ừm.”

Chiến trường chủ yếu của hàng tuyến phía tây liên bang đa phần là những khu vực rừng rậm có không gian nhỏ hẹp và nhiều chướng ngại vật, hoặc là ở trong các thành phố cũ bỏ hoang.

Đó là để bù đắp bất lợi khi chiến đấu với phiên bản tăng là chủ lực [Legion] cùng với phiên bản tăng hạng nặng vẫn thường được sử dụng rất nhiều mỗi lần xuyên thủng hàng tuyến, nhưng tình huống thực tế cũng không hoàn toàn như ý muốn. Cơ thể người máy [Vanargand] cũng không nhỏ, ở trong những khu vực chật hẹp cũng khó chuyển động theo, một khi tách ra khỏi đồng đội sẽ rất dễ phiên bản cận chiến có cơ thể nhỏ hơn bao vây và gặp bất lợi.

Khu rừng lẫn lộn giữa cây lá kim và cây lá bè, cảnh tượng chỉ có riêng ở chiến trường phía tây. Phiên bản thợ săn cận chiến leo lên các cây cổ thụ rắn chắc sau đó nhảy xuống, phát động tấn công từ khắp mọi phía. Rugene cố hết khả năng điều khiển [Vanargand] tránh ra khỏi vòng vây của chúng. Người máy nặng 50 tấn lao vụt đi, mặt đất rung chuyển ầm ầm, bộ phận điều khiển liên tục phát ra tiếng lạch cạch.

[Legion] tấn công cả ngày lẫn đêm vẫn không thấy rút, như thể sóng thần cuốn tới.

Lúc đứt đoạn lúc liên tục, lần nào cũng hành động khác nhau. Thế nhưng chúng vẫn liên tục thực hiện các đợt tấn công mài mòn binh lực, thể lực và sĩ khí. Một khi đã bắt đầu tiến công có khi sẽ kéo dài đến tận nửa tháng.

Khác với loài người phải mang thai 10 tháng sau đó mất thêm 10 năm mới trưởng thành được, phiên bản nhà máy tự động nằm ở chỗ sâu nhất trong khu vực chúng khống chế có thể không nguqngd sản xuất [Legion], đó cũng là lí do chỉ trong khoảnh khắc chúng lại có thể phái tiếp một đám mây đen nữa đến.

Bầu trời trên chiến trường bị bao vây bởi đám mây màu bạc do phiên bản quáy nhiễu điện từ hình thành, máy cảm ứng, rada cùng đường dây thông tin đều bị quấy nhiễu tiếp, chưa kể thỉnh thoảng sẽ có những phát pháo của phiên bản pháo tầm xa bắn vào trong chiến hào của bộ binh. Xét trên mặt tính năng người máy, bộ binh mặc giáp không sánh bằng phiên bản thợ săn cận chiến, [Vanargand] không sánh bằng phiên bản tăng, bọn chúng còn muốn lấy lượng biến thành chất, tấn công liên tục. Mặc dù chiến thuật đơn giản, nhưng ưu thế về số lượng và tính năng vẫn khiến cho chiến trường liên bang phải gian khổ chống trả, đợt tấn công ác liệt đúng hệt tên gọi của hồn ma.

Bất chợt nghĩ đến, có thật là chúng ta thắng được không.

Chúng ta--- Liên bang, loài người, đứng trước thứ vũ khí giết chóc không hiểu được lí do và mục đích của chiến tranh, chúng ta có thật sẽ thắng được không---…

[Thiếu úy Ranshi! Sao đơ ra thế, muốn chết hả!?]

“Tôi, tôi xin lỗi!”

Cùng lúc tiếng gào tức giận vang lên, sau lưng Eugene cũng nhận lấy một cú đá, cậu khi đó mới hoàn hồn. Điểm sáng đỏ biểu tượng cho [Legion] lấp kín màn hình rada. Hệ thống liên lạc tích hợp khó lắm mới kết nối được, trên màn hình đa năng hiện lên tình hình chiến đấu của các binh đoàn.

Tình huống không tốt chút nào. Binh đoàn thiết giáp phòng thủ cơ động là hàng tuyến thứ hai đã gần như được phát động hết đến chiến trường ngoài cùng.

Binh đoàn có mặt Shin--- binh đoàn Nordlicht cũng đã tới gần đó bố trí đội hình, tấn công vào mạn sườn của đội quân phiên bản tăng đang tấn công phe mình, ngăn cản cuộc tấn công của chúng. Đội quân thiết giáp của quan mình đối diện dịch liền nhân cơ hội đó chỉnh đốn đội hình, hợp tác cùng với binh đoàn Nordlicht phản công.

Binh đoàn của Shin xuất hiện ở chỗ cần đến họ nhất.

Mà chỗ đó cũng là nơi nguy hiểm nhất. Từng người máy cứ thế ngã xuống, cho dù là quân địch [Legion] hay binh sĩ quân ta, phải miêu tả bằng cụm từ núi thi sông máu.

Đối mặt với địa ngục chiến tranh bất cứ ai cũng sợ hãi trốn tránh, bọn họ nhưng không sợ hãi gì, cất bước tiến tới.

Ác ma hút máu người, Eugene biết trong các binh đoàn tiền tuyến có không ít người gọi đùa họ như vậy.

Bộ xương trắng không đầu mang danh tiếng của nữ thần báo tử, men theo mùi máu mà đi tới vùng đất chết.

Uỳnh--- Một âm thanh mãnh liệt cuốn đi toàn bộ màn hình quang học và màn hình đa dụng.

Mật độ của phiên bản quấy nhiễu điện từ thể hiện trên màn hình tổng hợp có thay đổi, việc quấy nhiễu điện từ trở nên ác liệt hơn.

Trước khi tất cả bị tiếng ồn nuốt chửng, cậu chỉ nhớ được rằng binh đoàn Nordlitch bất chợt vội vã rút lui về sau, bên trong hệ thống liên lạc chung còn có người gào thét gì đó với toàn bộ binh đoàn.

Giữa không trung, có thứ gì đó bay tới, phát nổ, sóng xung kích lay động cả không gian xung quanh.

Trong chiến tranh hiện đại dù là loại pháo không giật có tốc độ rất chậm thì cũng đã vượt qua tốc độ âm thanh--- Tiếng pháo, sẽ tới chậm hơn đạn pháo.

Cơn mưa hình thành từ rất nhiều sắt thép, rơi xuống mọi nơi chỉ trong khoảnh khắc.

Trong sự quấy nhiễu ác liệt, vô tuyến trở nên im lìm. Nhưng đồng bộ giác quan nhờ vào biển vô ý thức thì không bị ảnh hưởng.

[Không sao chứ Shin.]

“Ừm.”

[Vậy được rồi.]

Nói rồi, giọng của Frederica hơi run lên.

[Nhưng mà… Xin lỗi, có tin xấu cho anh.]

Ngẩng đầu lên nhìn đám thi hài màu sắt thép bị cơn mưa đạn nổ bắn tan tành, đang bốc lên khói xanh, Shin chỉ nói.

“Frederica.--- Đóng [mắt] lại.”

Mở mắt ra, hiện ra trước mặt là màu xanh lam ẩm ướt.

Trên đầu là màu xanh nhạt của lá cây sồi và dẻ gai, bên cạnh còn có màu xanh đậm của cây vân sam và cây thông. Ánh mặt trời rất khó mới chiếu qua được lớp mây do phiên bản quấy nhiễu điện từ tạo ra, rọi lên lớp sương mù đang bao trùm, vẩy lên màu xanh lục xung quanh, tạo thành màu xanh ngọc bích chỉ có ở rừng rậm phương bắc, u ám sầu muộn.

Một ngọn cỏ đọng sương chạm vào má cậu, cậu nhận ra bản thân đang nằm trên đất. Cạnh đó là cỗ [Vaanargand] trông như xác chết một con thú khổng lồ.

Một bóng người gầy gò đang quỳ bên cạnh cậu. Eugene cố sức nheo mắt nhìn.

“Shin.”

Đôi mắt màu đỏ máu quay qua nhìn cậu. Ánh mắt lạnh lùng điềm tĩnh đến tận lúc này vẫn không hề có cảm xúc.

Nếu như thần chết thực sự tồn tại, ánh mắt chắc chắn là thế này.

“Đội trưởng ngài ấy…?”

“Chết rồi.”

“Tôi, thì sao…”

Cậu cũng biết bản thân không thể cứu được. Nếu là còn một chút hi vọng thì Shin đã không để mặc kệ cậu.

“Đừng hỏi thì hơn.”

“Nói cho tôi biết đi.”

Shin thở dài.

“Từ bụng trở xuống không còn nữa.”

Từ việc bộ quần áo chiến đấu màu sắt thép của Shin đầm đìa máu, cũng có thể đoán ra rằng vết thương của bản thân không nhẹ.

Thật tình,… Cậu ta đúng là không phải tên độc ác. Dù biết giờ không phải lúc nhưng Eugene vẫn nở một nụ cười khổ.

Cho dù biết là không thể cứu được nhưng vẫn mặc cho quân phục bị bẩn, kéo cậu ra khỏi khoang điều khiển. Không thấy đau đớn, coi bộ là được tiêm morphin. Sử dụng loại thuốc giảm đau quí giá lên một người lính chuẩn bị chết.

Cậu rất biết ơn cậu ta đã kéo mình ra ngoài.

Chết đi cùng với mùi hôi thối của máu và nội tạng bản thân bên trong khoang điều khiển đóng kín, nghe thôi đã thấy không thích rồi.

“Shin… Tâm nguyện cuối, có chuyện nhờ cậu…”

“Nói đi.”

“Có thể, lấy cho tôi chiếc vòng cổ… trong khoang để đồ…”

Trông thấy đối mắt đỏ cúi xuống nhìn mình chợt trở nên khó xử, Eugene hiểu ra.

A, giờ thì mình không còn cả tay để cầm mặt dây chuyền nữa à.

Shin cởi găng tay ra, từ trong khoang lấy ra một chiếc vòng cổ, cẩn thận không để máu làm bẩn nó. Cậu nghĩ ngợi một lúc, sau đó thả mặt dây chuyền vào trong qua cổ áo quân phục. Miếng kim loại lạnh lẽo nằm trên người cậu, hút đi hơi ấm của cậu, Eugene mất một lúc mới quen được.

Shin không nói năng gì, đứng dậy, trông như một con quạ đen xui xẻo. Cậu mở bao súng đeo trên chân phải, lấy súng ra.

Mở khóa nòng, lắp đạn. Đó là một khẩu súng ngắn tự động 9 mm, so với súng ngắn tiêu chuẩn do liên bang phát cho người điều khiển người máy thì lớn hơn một chút, nhưng vẫn không đủ sức đâm xuyên lớp giáp [Legion].

Nếu để Eugene làm chyện thế này, tay của cậu chắc chắn sẽ rất run, không thể nào bóp cò được. Nhưng, ánh mắt phía sau nòng súng trước mặt kia, không có một chút do dự.

Eugene hiểu đây không phải do cậu lạnh lùng. Thế nên, cậu sử dụng toàn bộ sức lực cuối cùng mình để mỉm cười, cậu đang trả ơn cậu ta, giờ cậu chỉ làm được thế mà thôi.“Xin lỗi nhé… Cảm ơn cậu.”

Một tiếng súng nổ.

Vẫn còn sống, Frederica chỉ nói vậy, không nói đi cứu cậu, thế nên cũng đã mơ hồ hiểu được.

“Fido,…”

Cậu vô thức kêu lên, sau đó mới nhớ ra cỗ [Scavenger] trung thành tận tụy đó đã không còn nữa bên trong khu vực [Legion] khống chế, không còn mang theo nó nữa rồi, thế nên cậu ngậm miệng lại.

Quân liên bang sẽ không bỏ mặc bất kì đồng đội nào, cho dù người đó chỉ còn là một cái xác. Sau trận chiến này, xác của Eugene cũng được đem về, đưa về cho gia đình để cúng viếng. Nếu loài người thực sự có linh hồn, thế thì trước khi đi tới điểm cuối của thế giới ở sâu bên trong bóng tối, ít nhất cũng được nghỉ ngơi một lúc.

Cậu nhớ thật kĩ, nhớ lấy tên của cậu ấy, nhớ khuôn mặt cậu trước lúc lâm chung, khuôn mặt cậu mỗi lần cười, cùng những chuyện về người thân cậu ấy đã được nghe rất nhiều lần. Giống như cách cậu đã làm với hàng trăm người đồng đội từ trước tới nay.

Cậu cũng chỉ có thể làm như vậy. Cho dù là quá khứ hay lúc này.

Cậu gỡ xuống một trong hai bảng tên để làm báo cáo hi sinh. Đúng lúc đó, một tràng tiếng bước chân vang lên, như thể kéo tới để lấy mạng một thứ cần phải lấy mạng.

Đó không phải là [Legion]. Hệ thống hoạt động và giảm sóc cao cấp của chúng có thể khiến cho phiên bản tăng hạng nặng cũng không phát ra tiếng động, mà nếu có [Legion] tới gần, Shin phải phát hiện từ lâu rồi.

Cuối cùng, từ trong lớp sương dày màu xanh lam, một người máy [Vanargand] tàn tạ gắn biểu tượng nhím gai của trung đội 18 hiện ra.

Trông thấy người binh sĩ trẻ tuổi đứng cạnh cỗ [Vanargand] hỏng hóc và thi thể đồng đội không phải thuộc binh đoàn mình, phi công lái cỗ [Vanargand] duy nhất còn sống sót của trung đội 18 dừng lại.

Đây là một góc của chiến trường chết chóc, [Legion] sẽ không báo trước đang ẩn núp ở đâu, thế mà binh sĩ trước mặt lại không cầm lấy một khẩu súng trường, trông qua thì không có chút nào đề phòng, không biết có muốn sống tiếp hay không nữa. Nhưng trông cách cậu đứng im đó không có vẻ nào sợ hãi hay nguy hiểm.

Một người máy bốn chân bọc giáp màu trắng đang đứng đợi lệnh bên dưới bóng của cỗ [Vanargand] đã hỏng. Trông thấy thế, phi công không khỏi hít mạnh lấy một hơi.

[Reginleif]. Bộ xương trắng không đầu tượng trưng cho xui xẻo, chỉ xuất hiện ở những chiến trường thương vong thảm trọng.

Người này đã cởi mũ bảo hiểm ra, không thể liên lạc bằng vô tuyến được. Vị pháo thủ cũng là chỉ huy người máy đang ngồi phía sau, cẩn thận mở khoang điều khiển ra.

Người đó nhìn qua phia họ, lông mày hơi nhướng lên. Phi công không khỏi rên lên.

“Nouzen…!”

Cùng khóa quân sự.

Khóa quân sự đặc biệt thực chất cũng chỉ là kế sách tạm thời để bổ sung lại quan quân, có không ít học sinh vì gia cảnh nên mới tới đó học tập. Người thiếu niên trước mắt đây lại là học sinh vô cùng ưu tú trong khóa học, thành tích trong lúc huấn luyện chiến thuật cũng rất nổi tiếng, nhưng do mấy chuyện làm trái lệnh nên cuối cùng lại bị bố trí đên một binh đoàn thí nghiệm. Nghe kể trong binh đoàn đó toàn là dân ngoại lai thấp kém nhất từ các chiến trường thuộc địa, bị bắt phải lái một loại vũ khí đặc công không khác gì trừng phạt.

Người thiếu niên trước mặt, là bạn cùng khóa của người điều khiển cỗ người máy hỏng hóc kia, cũng là đồng đội của cậu ta, của Eugene Ranshi.

Trông thấy cơ thể chỉ còn lại một nửa, cậu choáng đến ngừng thở.

“Tốt rồi, ngài viết báo cáo hi sinh vậy nhé.”

Cậu nhận lấy bảng tên mà người kia thô lỗ quăng qua.

Pháo thủ chỉ hỏi.

“Ngài đã tiễn cậu ấy đi?”

Hẳn là nhìn thấy khẩu súng ngắn trên tay người đó, và những vết máu vương vãi trên cỏ.

Việc xác định vết thương của người bị thương ra sao là do quân y thực hiện, nhưng có những vết thương rất rõ ràng, không cần quân nhân chuyên nghiệp cũng nhận biết được. Nếu vết thương quá nặng, không kịp đưa đi cứu chữa, khi đó ngay lập tức kết thúc mạng sống lại là một loại giải thoát và an ủi đối với người bị thương.

Shin gật đầu. Pháo thủ dù trở nên khó xử nhưng vẫn muốn nói cảm ơn, chỉ là người điều khiển trẻ tuổi đã hét lên trước đó.

“---Tại sao không cứu cậu ấy kia chứ!?”

Cậu không trả lời.

Chỉ nhìn tới, trong đôi mắt đỏ máu đã khô khốc lại.

“Cũng biết cậu ấy là Eugene đúng không? Lúc trước khi xuất phát cậu ấy cũng đã nói là gặp được cậu, cậu biết rồi chứ hả!?... Tại sao lại không đi cứu cậu ấy! Trong trận chiến của các binh đoàn khác chỉ cần vừa ra tay là diệt hết địch cơ mà!”

Chiến tích của binh đoàn Noordlitch dù là bên trong đội quân thiết giáp phòng ngự cơ động thì vẫn đứng đầu. Vì bọn họ vẫn luôn đối đầu quân địch tại những nơi các binh đoàn khác không làm gì được, thế nên chuyện đó cũng đương nhiên.

Đã mạnh như thế.

Đã nhận được sự giúp đỡ và bảo vệ của liên bang, không cần quay lại chiến trường mà chiến đấu nữa!

“Cậu ưu tiên giết đám sắt vụn kia trước chứ gì!--- Đồ 86 cuồng chiến!”

86.

Những người đến từ nước cộng hòa, bị nước cộng hòa San Magnolia là tổ quốc của họ coi như loài heo đội lốt người, được liên bang cứu.

Trong chuyến hành trình tử hình cuối cùng, có năm người lính đi tới được lãnh thổ liên bang.

Shin im lặng không nói gì.

Đang định nói tiếp thì cậu bị pháo thủ nắm lấy vai.

“Đủ rồi, thiếu úy Marcel. Cậu định biến thành giống như đám rác rưởi nước cộng hòa ư.”

Nghe được giọng nói bình tĩnh đó, Marcel mới ngậm mồm lại. Những chuyện độc ác mà nước cộng hòa đã làm đối với các công dân [86] mà đáng ra càng phải bảo vệ, vào nửa năm trước khi liên bang chấp nhận và bảo vệ họ, đã được tuyên truyền trên TV và các loại truyền thông nhiều ngày, ai ai cũng biết.

Cậu không bao giờ muốn trở thành giống họ.

Nhưng mà.

Phảo thủ ấn xuống vai của Marcel, cúi đầu xuống.

“Mong ngài có thể bỏ qua cho sự bất lịch sự của Marcel. Và, tôi thay mặt thiếu úy Ranshi cảm ơn cậu. Xin cảm ơn, ngài đã vất vả rồi..”

“..Không cần đâu.”

Shin nhẹ lắc đầu. Pháo thủ nhìn cậu với ánh mắt cảm thương rồi nói.

“Nếu ngài gia nhập quân đội liên bang để trả ơn, chuyện đó thực sự không cần đâu.”

“……”

“Liên bang chúng tôi sẽ không bao giờ đầu hàng trước [Legion]. Đó không chỉ là để thắng cuộc chiến, mà là để thể hiện chính nghĩa. Bọn tôi chiến đấu là do bản thân tự nguyrnj, bảo vệ người thân, tổ quốc và đồng bào của bọn tôi, sẽ không bao giờ bắt ép những đứa trẻ đáng thương như các ngài gia nhập chiến tranh… Giờ vẫn chưa muộn, nhanh chóng xuất ngũ đi, trải nghiệm những ngày tháng yên bình.”

Chỉ là điềm nhiên nhìn lại.

Sau đó, Shin thay đổi hướng nhìn, xoay người đi. Cho dù đó không phải là cấp trên trực tiếp thì làm như vậy vẫn có hơi vô phép. Sau đó, cậu nói thêm bằng giọng nói điềm tĩnh, lạnh lùng.

“[Legion] chuẩn bị đến. Giờ phải nhanh chóng tập hợp với các binh đoàn khác.”

Cậu nhìn lên thông tin chiến trường trên màn hình đa năng của cỗ [Juggernaut] bản thân--- [Undertaker].

Cái chết của Eugene đã bị xua ra khỏi đầu. Cuộc sống 5 năm trên chiến trường đã khiến tư tưởng của cậu biến thành một loại người máy.

Cảm xúc phát ra, khởi động đồng bộ giác quan khi nãy bị gián đoạn. Đối với những thành viên đã sống bằng chiến tranh từ thời đế quốc đến lúc liên bang thì không có sao, Shin chỉ không muốn Frederica nghe được tiếng động mình giết đồng đội. Cậu đã dặn trước, còn chuyện cô có nhìn lén hay không thì không biết được.

[Shinei hả.]

“Tình thế sao rồi.”

Đường dây liên lạc của hệ thống liên lạc tích hợp vẫn chưa khôi phục. Vị trí của [Legion] thì cậu nắm được, nhưng vị trí đồng đội thì chỉ có cách suy ngược lại từ trận hình quân địch. Dù chuyện đó cũng có thể làm được, nhưng trên chiến trường này, số lượng đồng đội nhiều đến vượt qua tưởng tượng của cậu, thế nên hỏi thẳng người biết sẽ nhanh hơn,

[Không tốt lắm. Quân chủ lực đã rút về trận địa dự bị phía sau, chuẩn bị phản công. Phát pháo vừa rồi đã tạo thành tổn thất nặng nề.]

“Nói kĩ hơn xem nào.”

[Có một vài sĩ quan chỉ huy không còn trông thấy đâu nữa… Cho dù tôi đang ở trên xe chỉ huy, nhưng mà đường dây liên lạc vẫn chưa kết nối lại.]

Sự quấy nhiễu của phiên bản quấy nhiễu điện từ vẫn chưa ngừng lại. Pháo cao xạ chuyên để tấn công phiên bản quấy nhiễu điện từ thì đang bị phiên bản pháo tầm xa ngăn không cho tiến lên.

Đúng là khó thật. Shin nghĩ như thế, nhưng trên mặt vẫn không có chút dáng vẻ dao động.

Sức mạnh của liên bang vượt xa nước công hòa, các loại vũ khí sử dụng cũng rất hiệu quả, lại thêm hỏa lực viện trợ,… thế mà vẫn không đấu lại được [Legion].

Hệ thống phòng thủ nực cười của nước cộng hòa có thể đứng vững được chín năm, thực chất có lẽ là do liên bang đã hút đến hơn một nửa chiến lực của [Legion]. Hoặc [Legion] chỉ coi chiến trường của nước cộng hòa như một nơi để thí nghiệm hoặc huấn luyện.

[---Bộ tư lệnh sư đoàn ra lệnh, khi quân ta tiến hành phản công, binh đoàn Nordlicht tấn công vào mạn sườn quân địch. Tạm thời tập hợp ở địa điểm 27-32, sắn sàng đợi lệnh… Lệnh này do lính thông tin phải tự mình chạy tới thông báo, đúng là khó rồi đây.]

“Đã rõ.”

[Undertaker] quay lại. Nhanh chóng tìm được Bernalt và hai người lính duy nhất còn lại trong tiểu đội của ông.

Toàn bộ thành viên binh đoàn rải rác trên mọi góc chiến trường lục tục kéo tới, trên màn hình rada xuất hiện một lượng điểm sáng xanh biểu tượng cho đồng đội có số lượng tương tự.

Ngay lúc trông thấy một danh hiệu cá nhân hiện ra trên màn hình, một giọng nói đã đã lâu không thấy vang lên bên tai.

[---Không ngờ tiểu đội chúng ta lại tập trung một chỗ. [Vanargand] bị tiêu diệt nhiều đến vậy sao.]

[Werewolf].

Thấy mã số binh đoàn và số hiệu người máy của cái tên vừa tiến tới giống nhau, cậu trả lời đầu bên kia đồng bộ.

“Raiden… Quân chi viện bên cậu sao rồi?”

[Đen là quân thiết giáp chính quy bên tớ bị tiêu diệt hết rồi… Cho dù có phản công thì cũng không có được binh lực nguyên gốc.]

[…Đằng nào thì ngay từ đầu đã không dựa dẫm vào bọn họ.]

[Nghe này, nếu như phản công cũng thất bại là chúng ta có khi bị bao vây ấy. Mang tiếng đánh lén nhưng thực chất chỉ là mồi nhử chia tách quân địch trước khi chiến đấu.]

[Bị quăng đến chỗ nguy hiểm nhất cho chúng ta tự tìm cách giải quyết. Cuối cùng đến tận chỗ này rồi mà vẫn là vận mệnh đó.]

Các đồng đội 86 trên những nơi khác chiến trường liên tiếp nói.

Trên màn hình rada nhấp nháy liên tục do tác động của phiên bản quấy nhiễu điện từ, xuất hiện những cái tên khi trước.

Trông thấy những cái tên này, Shin thở dài.

Mặc dù đa tới một quốc gia khác nhưng chiến tranh vẫn không khác ở đâu. Đối diện với đội quân hồn ma [Legion], loài người phản kháng cũng vô ích, chỉ có thể dần bị nuốt trọn trong lúc bị bao vây.

Cậu chưa từng nghĩ rằng, tại điểm cuối của nơi thôn quê đã có vô số đồng đội hi sinh, thứ chiến tranh giống thế vẫn đang diễn ra không ngừng--- Và, bản thân sẽ lại gia nhập chiến trường, chiến đấu với kẻ địch cũ.

Cậu chưa từng nghĩ đến chuyện đó trong lúc thực hiện nhiệm vụ trinh sát đặc biệt đầy chết chóc kia.

Truyện Chữ Hay