“---Lại là cô nữa sao, đại úy Vladlena Millize.”
Liếc mắt nhìn Lena đang đi vào phòng, vị cấp trên ngồi sau bàn cau mày lại không mấy vui vẻ.
Bộ quân phục nhăn nhó, râu ria cũng phải đến mấy ngày rồi không cạo, trông không hề có dáng vẻ của một người lính. Đối diện với vị cấp trên đó, Lena đứng theo đúng qui chuẩn, lạnh lùng cúi đầu xuống.
Bộ quân phục màu đen chuẩn với dáng người, mái tóc dài y như tơ lụa bạc, nhuộm một phần màu đỏ. Từ nửa năm trước, sau khi đau khổ tiễn những thành viên của binh đoàn Spearhead--- binh đoàn trừng phạt được thành lập để tiêu diệt tận gốc những 86 may mắn sống sót--- tới phía bên kia chiến trường, cô vẫn luôn tức giận thế này. Màu đen là màu áo tang, tưởng nhớ, còn tóc nhuộm đỏ là máu của binh đoàn đã đổ ra.
Vì làm trái lệnh, hỗ trợ cho binh đoàn, quân hàm của cô bị hạ xuống một cấp, trở thành đại úy, có lẽ sau này mãi mãi cô cũng không được phục chức.
“Tự tiện sử dụng pháo đối kháng, tiếp ứng những loại trang bị và đầu đạn không được tiếp ứng, chỉ huy những binh đoàn khác. Cô còn muốn tôi nói bao nhiêu lần nữa? Đừng có làm phiền tôi vì đám [lợn] 86. Cô có biết bộ vận chuyện và bộ vận tư đến chỗ tôi tố cáo bao nhiêu lần rồi không?”
“Nếu trung tá có thể cho phép trước khi chuyện diễn ra thì bọn họ đã không tới tố cáo với ngài rồi. Thế nên họ có tố cáo cái gì, ngài có phiền phức ra sao, cũng không liên quan tới tôi.”
Vị trung tá nheo mắt lại, phía bên dưới một con mắt đục ngầu do nhiễm độc rượu cồn trở nên nhăn nheo.
“Nói năng cẩn thận vào. Chỉ là chức vụ đại úy, không nên vênh váo quá.”
Lena thì chỉ lạnh lùng mỉm cười.
Đây cũng là nói, ngoại trừ quân hàm ra thì người này không có gì để đe dọa cô, không hề dám ra một mệnh lệnh trừng phạt nào.
Hiện tại, binh đoàn do Lena chỉ huy ở chiến trường phía đông có tỉ lệ chênh lệch tổn thất địch ta là tốt nhất. Còn người đàn ông trước mắt đây thì trèo lên được tới chức trung tá do khi chiến tranh mới bắt đầu, quân đội hi sinh quá nhiều người thành ra nhiều chức vụ bị bỏ trống, nhưng người này vẫn tham lam muốn trèo lên cao hơn. Đối với ông ta, Lena là [con gà đẻ trứng vàng] không thể đánh đập.
Chỉ cần không là quá, dù cô có làm gì, ông ta cũng mắt nhắm mắt mở bỏ qua.
“Tôi xin lỗi thưa ngài trung tá.”
Cô cúi đầu theo đúng tiêu chuẩn.
Bên trong khu 1 có rất nhiều kiến trúc lâu đời, trong đó tính cả tổng bộ quân đội quốc gia không khác gì một cung điện. Trong lúc đi trên hành lang, khắp xung quanh là những ánh mắt và tiếng thì thầm đầy vẻ khinh thường và nhạo báng.
Một kẻ đần độn đánh mất chức thiếu tá và tương lai đứng tỏng hàng ngũ lãnh đạo chỉ vì đám 86 bẩn thỉu. Vị công chúa không biết phân biệt người và gia súc. Tên hề nghe theo mấy lời nằm mơ nói mớ của đám 86, [Phải trường kì hóa chiến tranh], trong khi chỉ cần một năm nữa thôi, toàn bộ [Legion] sẽ ngừng hoạt động, chiến tranh kết thúc. Nữ hoàng máu độc ác và tàn nhẫn, cho dù đám 86 chuẩn bị chết hết mà vẫn phí công chỉ huy chúng trên phải liều mạng chiến trường.
Đúng là chán chết.
Thiết bị gắn trên cổ cô chợt khởi động, cô đứng lại. Gót giầy quân dụng của cô gõ trên miếng lát gỗ, phát ra tiếng vang chói lọi. Cô chỉ dừng lại trong khanh khắc, ngay sau đó liền bước tiếp.
[Ngài nghe thấy chứ, Handler One?]
“---Có [Legion] đến sao, Cyclops? Báo cáo tình huống đi.”
Giọng nói của đại úy Shiden Lida--- Danh hiệu [Cyclops] truyền tới thông qua đồng bộ giác quan. Cậu là đội trưởng của binh đoàn Lena quản lí, binh đoàn hường được gọi với tên [thuộc hạ Nữ hoàng].
Từ sau sự kiện binh đoàn Spearhead, ngày đầu tiên cô tới nhận chức trước tiên cần phải hỏi tất cả Processor về tên của họ, nhưng sau đó chỉ xưng hô bằng danh hiêu.
Cô không cứu được bất kì ai trong binh đoàn Spearhead. Cô gọi tên họ với suy nghĩ coi họ như con người, nhưng họ đến cuối vẫn không thể thoát khỏi vận mệnh không nơi an táng, không tên không tuổi, chết đi trong thân phận người máy không người.
[Quân địch đã đi tới ga tàu cao tốc cũ, địa điểm 112. Xin lỗi, rada đã bị quấy nhiễu, lúc phát hiện thì đã thành ra như vậy… Đám lính mới coi bộ không ổn rồi.]
Lena không khỏi chậc lưỡi.
Tình hình đúng là không tốt lành gì. Trên chiến trường không người chết đó ngày nào cũng có vô số người hi sinh, giờ chỉ cần sai lầm một li thôi là đủ tạo ra rất nhiều thương vong.
“Bố trí binh đoàn ở địa điểm 062, lệnh cho tiểu đội cơ động dụ quân địch tới, số pháo đối kháng còn lại bắn tới được chỗ đó. Nơi đó có rất nhiều nhà dân, đường xá phần lớn là nhỏ hẹp, sẽ có lợi cho [Juggernaut] kích thước nhỏ.”
Cyclops cười mỉa mai.
[Đánh nhau ngay trước căn cứ sao. Nếu như không ngăn cản được, chiến khu này không nói, có khi khu mìn của nước cộng hòa các ngài cũng bị càn quét luôn ấy.]
“Nhưng nếu muốn sống thì chỗ đó là chỗ tốt nhất để đối mặt quân địch lúc này.”
Lena nói một cách quả quyết. Cyclops không nói gì, mỉm cười.
Sống sót--- không chỉ 86, cả bản thân Lena đang ở bên trong nước cộng hòa bị [Legion] bao vây.
Phải sống. Tin chắc rằng ngài có thể chiến đấu tới giây phút cuối, sống sót tới giây phút cuối.
Bọn họ đã nói với cô như vậy. Cô cũng phải cố hết sức báo đáp kì vọng của họ.
[Đã rõ thưa Nữ hoàng… Sau khi bố trí đội hình sẽ liên lạc lại với ngài. Có chuyện gì thì báo với tôi.”
Đồng bộ kết thúc.
Lena bước nhanh hơn về phía phòng quản lí--- Lúc trông thấy quang cảnh bên ngoài cửa sổ, bước chân của cô chậm lại.
Trên con đường lát đá của thủ đô nước cộng hòa San Magnolia, chỉ có tộc trắng với mái tóc trắng mắt bạc. Tự do, bình đẳng, bác ái, chính nghĩa và cao thượng--- lá cờ năm màu tượng cho nước cộng hòa, bức hình của biểu tượng cách mạng, thánh nữ Magnolia, tất cả đều bay phấp phới bên dưới bầu trời xuân xanh mượt như nhung.
Nhanh thật, chuẩn bị đến lại mùa lần đầu gặp được họ rồi--- gặp được binh đoàn Spearhead.
Tự do đó là cuộc hành trình đi được tới bước cuối cùng, vinh quang là chiến đấu đến giây phút cuối cùng của mạng sống. Những người đến tận lúc cuối vẫn mỉm cười mà bước lên hành trình của họ, đã không trở về nữa rồi.
Giờ thì, bọn họ đi tới đâu rồi.
Giờ thì--- Trong gió và nắng của bầu trời xuân này, trăm hoa đua nở, một nơi ngút ngàn tầm mắt.
Ít nhất, cũng an nghỉ rồi chứ.