....Jung In chăm chú nhìn Hee Ah.Anh từng thấy nụ cười hơn cả hoa của cô nhưng vẫn chưa có dịp ngắm kĩ khuôn mặt đang yêu của cô...Hàng mi cong vút như búp bê,làn da trắng....
Hee Ah khẽ cựa mình....
Jung In đặt tay lên trán cô...
“Kiểm tra cách này ko chắc ăn!!!”
Jung In áp trán mình vào trán Hee Ah....Cơn sốt đã hạ...Hơi thở của Hee Ah phả đều trên khuôn mặt của Jung In.....Bất chợt,đôi môi hồng đáng yêu của Hee Ah chạm vào mắt Jung In....
.................
“Người nhà bệnh nhân giường số đâu???”Tiếng cô y tá gọi làm Jung In giật mình...
“Vâng tôi đây!!”
“Cô ấy chỉ bị cảm nhẹ!Sau khi tỉnh dậy thì có thể xuất viện!!”
“Vâng!Tôi biết rồi!”Jung In mỉm cười với cô y tá “ Cảm ơn cô nhiều lắm!”
Jung In quay trở lại giường với Hee Ah mà ko biết nữ ý ta lúc nãy đang vuốt ngực liên tục (vì sao thì pà con tự hiểu I-|)
...Hee Ah cử động mí mắt...
“Mình đang ở đâu đây??”Hee Ah ngồi dây mà tay vẫn liên tục xoa đầu...
“Hee Ah tỉnh rồi à??”Giọng ai đó rất wen đang reo lên sung sướng...Hee Ah ngẩn đầu lên nhìn...”Động vật nguy hiểm “đang mỉm cười nhìn cô
“Hee Ah thấy ổn chứ!!!”Jung In sờ tay lên trán Hee Ah...Một cảm giác rất lạ dâng tràn trong cô....
“U...h” Hee Ah nói rất khẽ...
“Chúng ta về nhà thôi!!!”Jung In lấy áo khoát...
........................
Hee Ah chậm chạp đi sau Jung In.Lần đầu tiên Hee Ah nhìn thấy cái lưng của anh,nó to và rộng lớn quá!!!....
Mặt Hee Ah đập nhẹ vào cái lưng ấy khi cô vừa ngẩn lên....
“Hee Ah có thể đi nhanh hơn một chút được ko??”
“Vâng tôi sẽ cố gắng!!”Hee Ah cười bối rối
Thế nhưng một lúc sau Jung In vẫn quay lại một lần nửa vì hơn phút rồi mà cả hai người vẫn chưa ra khỏi hành lang lầu ...Anh cúi xuống &...bế xốc Hee Ah lên....
“Hình như Hee Ah chưa hết đau đầu phài ko??
Hee Ah trợn tròn mắtt nhìn Jung In.Anh ko hề mỉm cười...
“Như thế này sẽ tiết kiệm thời gian hơn đấy!!”Jung In xiết chặt Hee Ah & bước đi thật nhanh...