- Ứng cử viên thứ 2: Sakiho Shinagawa.
-“Nói nhanh thôi, Sakiho Shinagawa, 16 tuổi, đang là nữ sinh cao trung năm thứ 2, tới đây với mong muốn là được kết hôn với Shinichi, là thật nha!”
Cái cô bạn thuở nhỏ của tôi mà luôn xuất hiện với nụ cười thường thấy như mọi hôm, bây giờ lại ăn mặc trang trọng hơn so với mọi khi và từ tốn tự giới thiệu bản thân mình.
“Đúng như tớ nghĩ, Sakiho đã biết trước về cái khóa học này rồi, có phải không?”
“Việc mình biết được cái chuyện này nó không có bình thường sao?”
“Quá là bất bình thường luôn ấy, đúng là Sakiho có nhiều điểm nó phi lý thật…”
Tôi cũng đã dự đoán được từ trước rằng Sakiho sẽ có mặt ở đây khi mà tôi nhận được lời mời tham gia cái Khóa học Tình yêu này.
[Dù sao thì, còn có một bất ngờ lớn hơn cơ. Mà không phải từ mình đâu. Nó là một món quà bất ngờ dành cho cậu được tặng bởi một người khác cơ.]
[Hừm, thành thật mà nói thì mình đã bày tỏ ý phản đối với chuyện đó rồi. Nhưng mà, cậu biết đó, khi mà thời điểm đó đến thì…]
Với việc Sakiho biết về cái khóa học này, thì toàn bộ những nghi vấn của tôi về những chuyện ngày hôm qua giờ đã có một lời giải đáp.
“Haizz… Sakiho đúng là cái gì cũng biết nhỉ?”
“Không phải là biết hết tất cả đâu. Chỉ những điều liên quan tới cậu thôi, Shinichi à.”
Coi cái vẻ mặt tự mãn của cổ kìa, lại bắt đầu rồi đây.
“Nhân tiện thì, sao cậu lại nở cái vẻ mặt kiểu đầy mãn nguyện vậy? Cậu thấy vui vì mình tới đây sao?”
“Không đâu, chỉ là khi tớ được thấy Sakiho, thì lại cảm thấy khá nhẹ lòng thôi.”
“Là vậy sao? Ehehe…”
Sakiho sau đó nở một nụ cười ngượng ngùng khi nghe xong lời của tôi. Nhưng rồi cô ấy lại nhìn tôi với ánh mắt đầy hoài nghi.
“Shinichi, vừa nãy cậu bị bị cái con nhỏ trước đó quyến rũ một lượt, có đúng không?! Mình thấy cái vẻ mặt của cậu cũng giống cái lúc mà cậu cố tránh mặt cái chị gái giao báo xinh đẹp lúc mà tới nhà hồi trước đó!”
Bỏ mịa, cổ biết chuyện đó luôn…! Mà sao cổ biết hay vậy?
“Mà Sakiho này, lúc đó thì cậu có ở chỗ nhà tớ đâu. Mà sao lúc đó cậu lại thấy được mặt mình vậy?”
“Biết được mấy cái chuyện đó với mình là điều hiển nhiên thôi.”
“...”
Mà lúc nãy sao tôi lại mở mồm nói rằng khi thấy Sakiho tôi cảm thấy nhẹ lòng nhỉ?
Mồm ơi, mày bóp dái chủ mày mất rồi đó!
“Dù sao thì, Shinichi cũng đã đồng ý với cuộc trò chuyện này rồi… Mà chả phải hôn nhân là một ‘gánh nặng’ đối với cậu hay sao?”
“Ừ thì, chắc là đúng thật… Cậu thấy ngạc nhiên sao?”
“Không đâu. Nếu là Shinichi thì mình nghĩ rằng cậu sẽ nhận lời mời này vì ước mơ của cậu. Bởi thế mà mình không thích chuyện đó. Nhưng nếu cậu chỉ cần một người bạn đời thôi thì mình sẽ luôn có mặt ở đây vì cậu.”
Lại nói lan man giống như mọi khi rồi, sau đó tôi hỏi Sakiho một điều mà tôi đã luôn suy ngẫm từ trước.
“Nếu chuyện đó thực sự xảy ra, thì cậu có thấy ổn với nó không, Sakiho?”
“Sao thế? Tự nhiên cậu lại hỏi mình một câu nghiêm túc như vậy.”
“Bởi đó đúng là một chuyện nghiêm túc mà. Nó liên quan tới tương lai của Sakiho đó, cậu không hiểu à?”
“Hửm…?”
Cho tới gì, Sakiho vẫn luôn bày tỏ những cảm xúc của mình theo một cách ngây thơ và hồn nhiên.
Có lẽ là do cô ấy biết chuyện đó từ góc nhìn của một người sống tối giản hóa về các mối quan hệ giữa con người. Ngay cả tôi cũng chưa bao giờ nghiêm túc với cô ấy cả.
Và nếu kể cả khi cô ấy không có biết hết mọi thứ, thì kiểu gì cô ấy cũng sẽ biết hết những thứ mà liên quan tới tôi, đó là Sakiho mà tôi thường biết mà.
Tuy nhiên, khóa học tình yêu này không phải như mấy cái vở kịch dành cho đám con nít đâu.
Nếu được chọn, thì cô ấy sẽ kết hôn với tôi một cách thành thật.
Bởi thế mà tôi cần phải làm rõ động cơ của của ấy.
“Sakiho có đúng là muốn kết hôn với tớ không vậy?”
“Tất nhiên rồi. Mà lẽ ra cậu nên biết điều đó từ trước chứ.”
Lập tức trả lời luôn kìa.
“Hả? Chả phải trước đây mình đã nhắc về chuyện đó nhiều lần rồi hay sao? Về chuyện nguyên tắc ‘tình đầu là đứng đầu’ ấy?”
Cái đó thì luôn là lời khẳng định của cô ấy rồi.
“Chuyện đó thì tớ biết rồi, nhưng mà…”
“‘Tớ biết rồi, nhưng mà tớ vẫn chưa hiểu.’, ý của cậu là thế sao? Ừ thì, để mình giải thích thêm một lần nữa, và cũng là lần cuối cùng luôn.”
Nói xong, Sakiho bắt đầu hắng giọng một cái, rồi ánh mắt của cô ấy bỗng trở nên thất thần.
Ủa, tôi vừa làm gì có lỗi với cô ấy sao…?
“Không chỉ riêng gì cái quan điểm ‘tình đầu là đứng đầu’ vô căn cứ đó thôi đâu. Có những lý do rõ ràng cùng với những bằng chứng minh cho quan điểm rằng mối tình đầu của mình là mối tình hạnh phúc nhất. Cũng đơn giản thôi, bởi ‘tình đầu chính là mốc tiêu chuẩn cho tất cả mọi thứ’ cơ mà…”
Và khi tới nước này, tôi nhận ra rằng mình đã đắc tội với cô ấy thật.
“...Nếu như, chỉ giả định thôi, mình đi hẹn hò với một ai đó khác ngoài Shinichi trong tương lai tới… Ahhh, chỉ nghĩ tới chuyện đó thôi cũng khiến cho mình cảm thấy buồn nôn rồi. Nhưng mà ngay từ đầu Shinichi có vẻ như không hiểu được chuyện đó, mình đành miễn cưỡng đưa ra cái giả định này. Nó chỉ đơn thuần là giả định thôi, không thể nào mà xảy ra được đâu— khoan, mình lẽ ra không nên có mấy cái suy nghĩ như vậy, nhưng cậu có thể lắng nghe những lời của mình và hiểu mình cho được không?”
Sakiho lặng lẽ bước tới chỗ tôi cùng với bộ đầm; cảm giác giống như là một phân cảnh lấy từ một bộ phim kinh dị vậy.
“Nếu mình có đi hẹn hò với ai đó ngoài cậu, Shinichi à, thì chắc chắn là mình sẽ luôn nghĩ tới cậu bất cứ khi nào mà mình ở bên người đó. Mình sẽ so sánh xem phản ứng của cậu như thế nào so với người kia, về nắm tay giữa hai người nó cảm giác như này, và cả bờ môi cậu nữa… Mình sẽ luôn như thế, hết lần này tới lần khác, và cứ như vậy mãi mất! Nên là, nếu mình có quyền được lựa chọn, thì mình thà kết hôn với tình đầu của mình và cùng nhau trải qua toàn bộ những ‘lần đầu’ của mình với người đó. Thi thoảng người ta có nói mấy câu kiểu như: ‘Người đầu tiên mà hẹn hò với bạn có thể không phải là tri kỷ của bạn, nên là hãy gặp nhiều người khác để tìm ra người phù hợp với mình.’. Nhưng mà mình lại không hiểu nổi cái cảm giác muốn hẹn hò với vô số người và bắt đầu kén chọn. Bởi vì…”
Hẳn là do cô ấy nói hết hơi trong một lượt, nên là Sakiho hít một hơi thật sâu sau đó và nói lời tuyên bố của mình.
“Mình muốn trao hết mọi thứ cho cậu, từ những thứ ‘lần đầu’ cho tới những thứ ‘cuối cùng’ của mình…”
“Sakiho, thế thôi nha. Tớ hiểu rồi mà, thế nên là…”
Trước một khối lượng thông tin khổng lồ cùng với cái bầu không khí nặng nề đè lên người, tôi vội vàng bám lấy đôi vai của Sakiho để ngăn cô ấy lại.
“Thật sao? Cậu thực sự hiểu chử?”
“Ừ, tớ hiểu mà.”
Tôi không có nói xạo đâu. Ít nhất thì, đó là cảm nghĩ của tôi vào lúc này.
Những lời nói dối chứa đựng nỗi lo của tôi không phải là về những xúc cảm hiện tại của Sakiho mà là một nghi vấn liệu cái phép màu của thần Cupid liệu có bị mất dần theo thời gian hay là không.
Có lẽ tôi chỉ có thể chứng thực được những chuyện như thế trong tương lai tới khi mà khóa học tình yêu nó gần tới hồi kết.
“Thực ra thì mình đã muốn nói lời tỏ tình với cậu rồi, nhưng trước đó mình đã phải kìm nén nó rất lâu. Mình cảm thấy buồn khi mà nghĩ tới những cảm xúc của mình mà đã dồn hết sự can đảm để nói ra, lại không thể truyền đạt được tới cậu. Rồi mình cảm thấy giận khi thấy cậu đang tìm cho mình một người bạn đời khi mà mình đã ở đây rồi. Mình cũng muốn cậu hiểu chuyện đó cho.”
Sakiho trước mặt tôi, một cô gái thường có tính ngây thơ, giờ lại nói với những cảm xúc được bộc lộ ra hết toàn bộ.
“Ừ thì, chỉ là lúc này thôi, mình sẽ để cho cậu tham gia cái khóa học này. Nhưng sau khi hai đứa lấy nhau, thì nhớ là cậu đừng có để mắt tới người con gái nào khác nhé. Nó là để nhắc cho cậu nhớ rằng cậu đã chọn mình theo đúng ý muốn của cậu.
“Sakiho…”
“Mình sẽ không thua đâu, hiểu chưa?”
Dứt lời xong, cô ấy sau đó nở một nụ cười tươi rói.
- Ứng cử viên thứ 3: Maion Hirakawa -Người thứ ba thì là một cô gái với thân hình và khuôn mặt nhỏ nhắn cùng với mái tóc bạc ánh kim, trên người mặc một bộ đầm màu trắng tinh khôi.
“Maion?!”
Vừa nhìn thấy người đó, tôi không thể không thốt lên một tiếng lớn đầy hoang mang.
Đó là một người mà tôi có quen biết, nhưng mà không chỉ là có quen biết bình thường thôi đâu.
“Đã lâu rồi không gặp, onii-chan.”
Tên em ấy là Maion Hirakawa, và trước đây em ấy từng là em gái kế của tôi.
Mặc dù gọi là em gái kế cũng không hẳn là đúng hoàn toàn, sở dĩ em ấy không phải là con gái ruột của cha tôi khi mà ông ấy tái hôn với một người khác.
Đúng hơn là ông ấy nhận nuôi Maion từ một khu nhi viện.
Lý do đằng sau việc cha tôi làm vậy có thể là do em ấy có trí thông minh hơn người.
Hồi mà em ấy vẫn còn ở khu nhi viện và còn đang học tiểu học, thì Maion đã thử hack vào mạng lưới nội bộ của Tập đoàn Hirakawa.
Dù sao thì chuyện cũng đã đành rồi, và về lý do mà một Maion trầm tính lúc đó lại làm một điều như thế thì nó vẫn còn là một ẩn số.
Thay vì sử dụng pháp lý để giải quyết với Maion hoặc là với nhi viện, thì cha tôi, Shinnosuke Hirakawa, lại đề nghị muốn nhận nuôi em ấy, và lấy cái vụ việc đó như là cái cớ.
Nhớ lại thì cha tôi hồi đó đã từ bỏ việc đưa tôi lên vị trí kế thừa công ty và đi tìm kiếm một ứng cử viên sáng giá khác.
Và cứ thế, vào năm thứ tư khi còn học tiểu học, thì đùng một cái tôi có một đứa em gái, đó là Maion Hirakawa.
“Maion, sao em lại ở đây vậy!?”
“Chuyện đó chả quan trọng gì đâu, em thì biết rõ rằng rồi sẽ có ngày em phải kết hôn với anh, onii-chan. Và nó cũng đã tới thật rồi.”
“...Vậy Maion có tình cảm với anh sao?”
“Với em thì nó khó giải thích lắm. Sao chuyện đó lại có thể được nhỉ?”
“...Sao em nghĩ chuyện đó lại không khả thi?”
Mặc dù hai đứa không phải là anh em máu mủ với nhau hoàn toàn, nhưng mà những hành động và cử chỉ của cả hai bọn tôi lại có kha khá những điểm giống nhau.
Tuy nhiên, dù đã sống chung cùng một cho cho tới khi tôi bỏ nhà đi lúc mà lên học cao trung, thì thi thoảng tôi vẫn không hiểu rõ được những gì mà Maion nói ra.
Ừ thì, đã mất cả năm trời để em ấy có thể bắt đầu trò chuyện trước mặt tôi cơ mà, nên tôi nghĩ chuyện đó cũng chả đáng ngạc nhiên gì mấy.
“Nếu theo lối suy luận đó, thì tất cả những cô gái mà tham gia cái khóa học này cũng sẽ có tình cảm với anh đó, onii-chan à. Anh thực sự nghĩ rằng chuyện đó có thể xảy ra không.”
“Em nói vậy cũng phải…”
Dù sao thì phần lớn những ứng cử viên tham gia hẳn là để ý tới cái địa vị và gia thế của gia đình tồi rồi, nên sẽ hợp lý hơn khi cho rằng cá sáu ứng cử viên đã qua sàng lọc đó đều không có chút cảm xúc lãng mạn nào hướng tới tôi.
Và trong vô thức, tôi bỗng cảm thấy mình là một kẻ khá là cao ngạo.
Rồi tôi hắng giọng một tiếng để che lấp đi cái cơn xấu hổ của mình và rồi bắt đầu với câu hỏi chính.
“Thế với em thì sao, Maion? Lý do của em trong việc tham gia cái chương trình này là gì vậy?”
“Maion thì không muốn thay đổi điều kiện sống hiện tại. Và để làm được vậy, em ấy cần phải có được sự chống lưng từ phía nhà Hirakawa.”
Phần lớn thì Maion tự xưng hô bằng tên riêng của mình. Em ấy làm thế là bởi vì cái tên của em ấy là thứ duy nhất mà bố mẹ đẻ của em ấy để lại, là do em ấy nói vậy đây thôi chứ thực hư vẫn chưa rõ.
“Maion chấp nhận việc trở thành con nuôi của nhà Hirakawa với điều kiện là em ấy có thể tùy ý làm những gì mà mình muốn với bản thân mình. Anh có thể coi nó như là một thỏa thuận với nhà Hirakawa. Tuy nhiên, không còn quá nhiều thời gian để cha Shinnosuke tới thời điểm mà phải nghỉ hưu và từ bỏ cái ghế chủ tịch tập đoàn.”
“Cái đó thì cũng đúng.”
Tôi không biết liệu cái chuyện nghỉ hưu có áp dụng cho cái ông già đó hay không, nhưng nói gì thì nói thì ông ấy cũng sắp sửa bước sang tuổi thứ 60 rồi, và nếu kể cả khi ông ấy không có nghỉ hưu, thì con người ai rồi cũng sẽ trở về với cát bụi dù là sớm hay muộn.
“Bởi thế, Maion nghĩ rằng em ấy phải kết hôn với anh trai mình trước khi chuyện đó xảy ra.”
“Anh hiểu rồi… Nhưng nó có phải là lý do thực sự mà Maion làm việc như này không?”
Dù sao thì hai anh em bọn tôi đã không thấy mặt nhau trong khoảng 7 năm rưỡi rồi, và tôi vẫn chưa biết được ước mơ hay hoài bão của em ấy là gì.
“Maion đây thì muốn…”
Mặc dù nghe có vẻ như em ấy đang thấy miễn cưỡng, nhưng Maion vẫn cố mở lời với tôi theo cách riêng của mình.
Nhưng đây là chuyện mà hai anh em tôi chưa hề đề cập tới cho tới hiện tại.
Trong cái khoảnh khắc quan trọng khi mà hai đứa có thể coi là có hôn ước với nhau, thì đây là một chuyện hệ trọng.
Trông em ấy vẫn đang do dự liệu có nên nói hay không, nhưng mà em ấy vẫn tiến gần tới và ghé tai tôi thì thầm một tiếng như thể đang kể ra một điều bí mật cho ông anh trai của mình, rồi em ấy nói kiểu như là [Anh nhớ giữ bí mật nhé?]
“Maion muốn làm cho mình những con búp bê…”
“À, ra là thế…”
Vừa nghe những lời đó, thì lồng ngực tôi bỗng trở nên dịu lại.
“Em không thể nào hiểu nổi. Sao tự nhiên anh lại mỉm cười như thế vậy?”
“Ừ thì… chỉ là đây là lần đầu tiên mà anh biết được cái mặt này của Maion thôi. Ra là thế, em có sở thích với mấy cái thứ đó…”
“K-Không phải như anh nghĩ đâu! V-Và đừng có nhìn em với ánh mắt đó nữa, onii-chan. Nó khiến em thấy khó chịu lắm…”
Rồi gương mặt mảnh mai của Maion khẽ ửng hồng.
Biểu cảm đó trông khá hợp với mái tóc bạch kim cùng với bộ đầm trắng phau này, cùng với cái tính tsundere của ẻm lúc mà kể về mong muốn của mình bằng cách nào đó tôi lại thấy nó khá là dễ thương.
“Anh hiểu mà, việc em cắt đi mái tóc của mình cũng là vì cái khóa học này có đúng không?”
“Vâng, đúng là như vậy… Nó không hợp với em sao?”
Maion sau đó nhìn sang hai bên mái tóc được cắt ngắn ngang vai rồi nhíu mày.
Trước đây thì em để mái tóc khá dài, tới mức chạm tới cả sàn nhà cơ mà. Dường như em ấy đã cắt bỏ khá nhiều phần rồi.
Maion hiện tại thì theo học ở một ngôi trường tư thục và việc liên lạc từ xa với người thân là được phép đối với cả trường cấp 2 và cấp 3, và phần lớn em ấy sống theo kiểu tách biệt, nên là mái tóc của ẻm cứ thế mà dài ra.
Tuy nhiên, cái mái tóc mà hẳn là được thừa hưởng từ cha mẹ đẻ của em ấy, lại được chăm sóc rất là đàng hoàng.
Và thi thoảng và lúc mà em ấy mở cánh cửa sổ từ tầng ba căn nhà cũ và ngắm khung cảnh thành phố, thì những người đi qua sẽ bắt gặp phải em ấy rồi đặt cái biệt danh là “Nàng công chúa tóc mây bạch kim”.
“Ừ thì, để tóc ngắn cũng hợp với em mà. Tới mức mà anh tưởng rằng em đang chuẩn bị để nhập học cấp 3 cơ.”
Từ góc nhìn của một người anh thì tôi có thể thiên vị em ấy một chút, nhưng tôi nghĩ rằng ngoại hình của em ấy cũng phải ngang ngửa với Ria Meguro, người mà tôi đã gặp trước đó không lâu.
“Nhập học cấp 3? Sao Maion lại làm mấy chuyện đó vậy?”
“Ừ thì, anh không biết nữa… có lẽ là nhằm nổi tiếng trong mắt đám con trai chăng?”
“Khá là khó hiểu đó. Maion không thể nào hiểu nỏi sao em ấy lại muốn một cậu trai nào đó để ý tới trong trường… Dù sao thì…”
Và rồi, cô em gái của tôi thả một quả flag to chà bá.
“Ở trường Maion thì không có cậu bạn nào đâu.”