6 nữ chính đều muốn toàn quyền độc chiếm tôi

chương 2.1: 6 nàng nữ chính muốn toàn quyền độc chiếm lấy tôi

Truyện Chữ Hay
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ Hay

Trước mặt tôi là một lối đi được trải thảm đỏ.

Khi mà tôi quay mặt lại, tôi có nhìn thấy được toàn bộ Tokyo dưới ánh chiều tà qua tấm cửa kính từ trên cao.

Khu đặc biệt Minato, Tokyo. Ở ngay phía trung tâm chính là ‘Tháp chọc trời Roppongi’, một tòa nhà cao 66 tầng được hoàn thiện vào ngày 6 tháng 6, vừa tháng trước, và nó được đặt tên theo cái khu Roppongi này.

Phía báo chí có nói rằng những công ty lớn nổi bật đang cố gắng cạnh tranh để có thể giành được suất thuê mặt bằng ở đây, nhưng mà ở phía tầng thượng và sau tầng cao nhất từ tầng 61 cho tới tầng thứ 66 thì nó vẫn còn là một ẩn số, và không ai biết được chỗ đó được thuê bởi công ty nào.

Tuy nhiên, khi mà tôi biết được sự thật, thì có vẻ như…

“Ra là thế, vậy là công ty của mẹ tôi đã mua trọn chỗ này sao…”

Juujo gật đầu đáp lại với tôi.

“Vâng. Kaede-sama đã quyết định chọn mua nơi này, và kế hoạch thi công tòa nhà này đã đi vào tiến hành vào mười năm trước rồi. Hiện tại thì nó là tài sản dành cho Khóa học Tình yêu.”

“Thiệt luôn…”

“Vâng, là thật ạ. Giờ thì, cho phép tôi giải thích về việc mà sau này cậu cần phải làm.”

Juujo-san sau đó đi thẳng vào giải thích mà không thèm để tâm tới sự ngạc nhiên của tôi.

“Shinichi-sama, kể từ giờ cậu sẽ gặp sáu người là ứng cử viên cho vị trí hôn thê của cậu.”

“Cô nói là sáu người sao?”

Khi nghe tới lần hai, thì cảm giác như đó là một chuyện khá ghê gớm…

“Còn về phía cậu Shinichi-sama, cậu sẽ phải lần lượt loại bỏ từng người một trong số sau ứng cử viên đó cho tới khi chỉ còn một người duy nhất.”

“Loại bỏ sao…?”

“Vâng. Trong chương trình này, cậu phải lần lượt loại bỏ từng người một… có nghĩa là sẽ đi hẹn hò với các cô gái đó và giảm dần số lượng cho tới khi chỉ còn một người duy nhất trụ lại, và sau đó hai người sẽ lập hôn ước với nhau. Luật là như thế.”

“Tôi hiểu rồi.”

…Mà, mấy cái điều luật như thế có thể sẽ không còn quan trọng mấy khi mà cái quyết định của một người nó vẫn như vậy.

Nhưng vì một lý do nào đó, tôi lại cảm thấy không chắc chắn lắm với chuyện này.

“Sẽ không thể chấp nhận việc chọn nhiều người ở phút cuối sao? Việc khiến cho họ phải trải qua quá trình loại từng người một nghe có vẻ hơi tàn nhẫn …”

“...Có vẻ như Shinichi-sama là một người có chút lòng trắc ẩn đó.”

“Cũng không hẳn là vậy đâu…”

Tôi sau đó khẽ cắn môi. Việc thương hại người ta đồng nghĩa với việc tôi sẽ là một người mang trên mình ‘gánh nặng’ và ‘trọng trách’. Như thế là không tốt đối với tôi.

Vì một lý do nào đó, Juujo-san khẽ mỉm cười trước lời đáp của tôi.

“...Quay trở về việc chính nào. Shinichi-sama, khi mà tôi nói là ‘Chỉ được chọn một người duy nhất vào lúc cuối.’ thì cậu có nghĩ rằng lý do gì để mà cho những người không qua được vòng phỏng vấn đầu tiên của công ty hay là kỳ thì đầu vào được tham gia vào vòng thi tiếp theo không?”

“...À. Bằng cách nào đó mà tôi hiểu ra được rồi.”

Cũng phải ha. Tôi cần phải cẩn trọng với cái người mà tôi sẽ dành nốt phần đời còn lại của mình để ở bên cạnh.

Nếu đã vậy, thì sẽ hợp lý hơn với việc loại bỏ những ứng viên mà không có triển vọng để kết hôn lúc đầu, rồi cứ thế mà giảm dần số lượng, và sau đó cẩn thận quan sát những ứng viên còn lại để giảm thiểu rủi ro trong việc mình đưa ra quyết định sai lầm.

“Tôi mừng vì cậu đã hiểu. Giờ thì, tôi sẽ lần lượt đưa từng ứng viên tới đây, và cậu có thể giới thiệu ngắn gọn về bản thân mình và làm quen với nhau. Tôi cũng tiện thể nhắc cho cậu rằng những ứng viên này đều đã được sàng lọc sao cho hợp với thân thế của cậu, Shinichi-sama. Nên là, sẽ là tốt nhất khi tập trung vào việc hiểu rõ họ thay vì nói về bản thân mình quá nhiều.”

“Sàng lọc sao…?”

“Đúng rồi ạ. Có khoảng 10,000 cô gái ở cùng độ tuổi với cậu, sau khi thấy thân thế của cậu đều đã ứng tuyển. Và từ chỗ đó, có 6 người đã qua phần sàng lọc đã được đưa tới đây.

“10,000 người á!?”

Một cô gái mà có tình cảm với tôi mà chưa hề gặp nhau dù chỉ một lần thì nó là một điều bất khả thi rồi, nên là tôi hiểu rõ rằng việc sàng lọc là dựa trên cái xuất thân gia đình của tôi hoặc là cái vị trí của tôi với tư cách là người giữ chiếc ghế quản trị của tập đoàn sau này, nhưng mà, nói gì thì nói chứ con số đó quá là khủng khiếp.

“Nhân tiện thì, cái chuyện này bắt đầu từ lúc nào vậy?”

“Khoảng hai tháng trước, nó được bí mật thi hành, cho tới tuần trước. Những vị Tứ Thiên Sư của của Chuyên gia Mai mối đại diện cho Verite đã đã đánh giá toàn diện về mặt tiểu sử gia thế, năng lực, và quan trọng hơn nữa là mức độ tương thích với Shinichi-sama. Và chỉ có những người đạt được mức độ cao trong tất cả các tiêu chí đó đều được mời tới đây.”

“Tứ Thiên Sư sao…”

Cái bộ máy trông có vẻ lố bịch này hẳn là do mẹ tôi làm ra rồi.

“Từ sáu ứng viên cho vị trí hôn thê đã trải qua quá trình sàng lọc gắt gao này, nhiệm vụ của cậu trong Khóa học Tình yêu đó là chọn cho mình một người trong số đó.”

“Và sau đó là lập hôn ước với người mà tôi đã chọn.”

“Đúng rồi thưa cậu. Sau khi giới thiệu bản thân xong, thì tôi sẽ giải thích chi tiết thêm khi mà mọi người đã tập trung đủ hết ở đây.”

“Tôi hiểu rồi.”

Khá là khó để một mình mà ôm hết việc, nhưng có vẻ như việc của tôi là chọn một số sáu người mà sẽ xuất hiện ở đây.

“Giờ thì, tôi sẽ gọi người đầu tiên tới đây.”

Juujo-san cúi người với tôi và rời đi, giờ chỉ còn một mình tôi trên cái đường thảm đỏ này.

Tôi sau đó nhắm mắt một hồi và tập trung tâm trí của mình.

Tôi cần phải chọn một người cho mình qua cái chương trình này, nhưng mà nó không chỉ là việc chọn một người mà tôi thích thôi đâu.

Tôi cần phải chọn một ai đó mà đồng hành cùng tôi cho tới nơi chín suối, gần như theo nghĩa đen luôn.

Và rồi, đột nhiên tôi nhớ lại lời mà mẹ tôi đã nói ở trong giấc mơ.

[Shinichi này, ‘tình yêu thực sự’ có liên quan tới những mối quan hệ mà những ‘lợi ích’ thống nhất với nhau đó.]

…Ra là vậy, trong tình huống kiểu này, thì nó lại có lý tới mức kỳ lạ luôn.

Nếu lợi ích của bọn tôi hợp với nhau, thì chả có lý do gì mà phải ly hôn kể cả khi những cảm xúc lãng mạn giữa hai bọn tôi phai dần đi theo thời gian.

“...Được rồi.”

Rôi tôi cố gắng định thần lại và cứ thế, việc đánh giá và xác nhận những cô nàng vô danh kia bắt đầu.

Về ứng cử viên đầu tiên: Ria Meguro.“Thiệt luôn?”

Bước ra từ cánh cửa lớn, mặc trên mình bộ váy màu hồng đào và nở một nụ cười tươi rói.

Với tôi thì khó có thể tin được những gì mà mình đang thấy lúc này.

Cùng với cái nụ cười đó, cô ấy bắt đầu tự giới thiệu bản thân mình.

“Xin chào! ♡Em tên là Ria Meguro, hiện đang 15 tuổi, đang là nữ sinh cao trung năm nhất từ tỉnh Saitama ạ! Loại động vật mà em yêu thích là chuột lang nước (Capybara)! Cứ gọi em là Ria đi ạ, hân hạnh khi được gặp anh!♡”

“...Chào em, anh là Shinichi Hirakawa, 17 tuổi, đang là nam sinh cao trung năm thứ 2. Loại động vật yêu thích của anh thì… mà kệ đi, nó cũng chả quan trọng gì mấy.”

“Hehe, anh vui tính thật đó! ♡Anh biết không, dường như lần này anh đã tạo ra một idol tuyệt vời rồi đó nha!”

“Chuyện đó thì anh lại không nghĩ như thế đâu…”

Đến bản thân tôi cũng nhận ra được. Cơ mà cuộc nói chuyện này bị cái quái gì vậy trời!

Tôi tự nhắc nhở bản thân mình hãy bình tĩnh lại, nhưng mà cái lớp bảo vệ trái tim của tôi sắp sửa bị thất thủ tới rồi.

Tuy nhiên, tôi nghĩ bị thế này một chút nó cũng là chuyện đương nhiên thôi.

Dù sao thì cái người đứng trước mặt tôi là chủ lực của nhóm idol nổi tiếng [Harumeku Pleats] - Ria Meguro cơ mà, danh tiếng của họ đã vang xa khắp Nhật bản tới mức mà một kẻ không có để ý gì mấy tới ngành giải trí như là tôi cũng không thể không biết tới em ấy.

Em ấy thì thường hay xuất hiện trên trang đầu của các tờ báo mà tôi có coi qua khi mà còn đi giao báo dạo bán thời gian, và khi mà tôi đi trên những con phố, thì có thể thấy được gương mặt em ấy trên nhiều tấm bảng quảng cáo được dựng lên ở quanh thành phố.

Và cũng không phải cường điệu quá hóa khi nói rằng đến cả cái biệt danh tự xưng [Rii] của em ấy, cả đất nước này đều biết hết.

Chưa kể tới việc vào cái ngày mà tổ chức buổi lễ tốt nghiệp, mấy đứa bạn cùng lớp với tôi cũng đều bàn tán về chuyện idol, đặc biệt là về Ria Meguro này.

…Khoan đã, tôi chợt nhận ra còn có một điều nữa.

“Chả phải trước đó có thông báo rằng em đột nhiên giải nghệ hay sao? Lý do gì mà em lại xuất hiện ở đây vậy?”

“Rii đã giải nghệ để tới đây đó, anh biết không? ♡”

“Giải nghệ để tới đây…?”

Trong lúc mà tôi đang cảm thấy hoang mang, thì đột nhiên em ấy nắm lấy tay tôi và nở một nụ cười rói.

“Để có một mối quan hệ lãng mạn với anh đó, Shinichi-kun ♡.”

“Quan hệ lãng mạn… với anh sao…?”

Nghe xong thì tôi cũng chỉ gật đầu đáp lại để cho có thôi.

“Đúng rồi ạ! Đã làm idol rồi thì không thể yêu đương được, có đúng không? Nhưng mà Rii lại phải lòng với anh rồi, Shinichi-kun! Bởi vậy mà Rii đã từ bỏ làm idol và đến đây đó! ♡”

“Phải lòng? Với anh sao? Từ khía cạnh nào vậy…?”

“Anh đưa ra nhiều câu hỏi phết nhỉ? Hừm, em nên bắt đầu từ đâu đây…? Có lẽ là ở tất cả mọi mặt chăng? ♡Cái cặp mắt nặng trĩu của anh trông rất ngầu này, và anh cũng hẳn là một người rất thông minh bởi anh nỗ lực trong học tập này. Anh thì không có nhiều bạn bè mấy, nhưng trông anh có vẻ là một người suy nghĩ đơn giản.”

Mấy cái đó cũng được coi là lời khen à?

Điểm trừ nha. Tôi không nghĩ cái cô gái tên Ria Meguro này có hào cảm với tôi theo bất kỳ một phương diện nào đâu.

Khoan, giờ chưa phải lúc thích hợp để phán xét người ta…

“Nhưng mà kể cả khi coi mấy lời em vừa nói là thật đi, thì có ai lại dám từ bỏ lại dám từ bỏ làm idol vì một lý do như thế không?”

“Để đáp lại cái câu hỏi đó của anh, Shinichi-kin. Thì Rii này…”

Và bất thình thình, một cơn lạnh lẽo toát ra từ nụ cười của em ấy/

“Anh thực sự nghĩ rằng Ria Meguro em đây giải nghệ khỏi HaruPuri chỉ cho vui thôi sao?”

“...”

Rồi cặp mắt của em ấy hướng thẳng về phía tôi.

“Chuyện đó thì không thể nào rồi, đúng không nhỉ? ♡Bây giờ thì em muốn anh hiểu rõ rằng Rii đã cương quyết tới mức đó để đến tận đây đấy ạ!”

“Vậy sao, anh hiểu rồi…”

Tôi cố nhìn đáp trả lại, cố gắng để thu thập nhiều thông tin nhất có thể, nhưng mà cái ánh hào quang của một idol toát lên từ đôi mắt của em ấy khiến cho tôi muốn lánh mặt đi.

Nó là một việc rất khó khăn kể cả với một đứa sống đơn độc trong một ngôi trường nam sinh như tôi.

Tôi nhắm mắt lại và hít một hơi thật sâu.

Đây là thói quen mà tôi thường hay làm để cố gắng tập trung cao độ, thứ mà tôi hay dùng trước khi học bài.

Tôi gọi nó là phương pháp “Tịnh tâm 2 giây”

Phù… Ổn cả rồi.

“Anh sao thế? ♡”

“À, không có gì đâu.”

“Hể? Lúc trước mặt anh còn đỏ bừng lên, nhưng giờ lại quay về bình thường rồi.”

“Phải, đây chắc cũng thấy vậy.”

Tạ ơn trời là tôi đã làm chủ được cái ‘Tịnh tâm 2 giây’ này…

“Dù sao thì, hai chúng ta hãy…”

Vừa lúc Ria mở lời, thì em ấy đột nhiên bước tới và ôm chầm lấy tôi.

“...Hả?! R-Ria…?!”

“Sao thế anh? ♡”

Rồi em ấy ngẩng mặt nhìn lên với một nụ cười đầy quyến rũ, tôi có thể cảm nhận được tim tôi đang nhảy dựng lên lúc này, mặc dù tôi biết rõ rằng cái tính cách idol của em đang cố thao túng tôi.”

Không hổ danh là một idol chinh phục trái tim của cả trăm triệu người… Khoan đã, có gì đó sai sai…

Một hồi chuông báo động inh ỏi bắt đầu reo lên trong đầu tôi.

Không hay rồi. Ẻm đang áp sát tôi quá, về mặt thể xác ấy.

Sức chịu đựng của tôi sắp sửa tới mức giới hạn rồi.

“Hmm? ♡”

Cứ thế này thì toang mất; hẳn là ẻm sẽ cứ tiếp tục thế này bất kể là tôi có nói như thế nào đi nữa.

Rồi tôi bắt đầu thực hiện ‘Tịnh tâm 2 giây’ thêm một lần nữa.

…Rồi, ổn cả.

Tôi sau đó nhìn lại về phía Ria, với phong thái đầy bình tĩnh.

“Mhm…! Anh cũng khá cứng cựa đấy nhỉ? Lúc mà Rii nhìn bất kỳ đứa con trai nào chỉ với sáu giây thôi thì họ đều đỏ mặt hết, anh biết không?”

Nói xong, Ria phồng má bày tỏ ý tán tỉnh.

“Dù sao thì, cứ đợi mà xem đi, Rii đây chắc chắn sẽ chinh phục được trái tim của anh đó! ♡”

“Ừ, đây chấp nhận cái thử thách đó…”

“Hết giờ rồi.”

Rồi Juujo-san rung chuông lên, báo hiệu Ria đã hết lượt của mình.

“Lát nữa hai chúng ta tâm sự với nhau tiếp nha, Shinichi-kun! ♡”

Truyện Chữ Hay