Hôm sau, Phùng Kình đến.
Sau khi nghe Trương Cổ kể lại sự việc, anh nói: “Đó là máy tính nhiễm vi-rút.”
Trương Cổ: “Nếu nó biết lập trình cài vi-rút vào máy tính, thì chứng tỏ nó không phải ma. Tôi cảm thấy chính thằng bé này là một thứ vi-rút, một thứ vi-rút trong đời sống của con người, nhiễm phải nó thì toi đời!”
Phùng Kình: “Cậu đang viết tiểu thuyết siêu viễn tưởng hay sao?”
Trương Cổ tiếp tục nói: “Từ sau khi nó xuất hiện, anh có cảm thấy toàn bộ sinh hoạt của chúng ta bị đảo lộn, bị biến dạng không?”
Phùng Kình không gật đầu cũng không lắc đầu.
Trương Cổ: “Một gia đình sinh ra ba đứa con quái dị, về sau một đứa chết, thế mà người mẹ lại không biết nó là đứa nào trong ba đứa? Đây có thể là một sự kiện rất thật. Loại vi-rút này thông qua hình thức một thằng bé để thâm nhập thị trấn Tuyệt Luân Đế, làm hại Thiều Thiều, làm cho cô Liên Loại hóa điên; nay nó lại bắt đầu chế ra vi-rút máy tính.”
Phùng Kình: “Cứ như ý cậu nói, thì coi chừng nó còn chế ra vi-rút bệnh AIDS…”
Trương Cổ: “Cũng còn một khả năng nữa: ba bào thai ấy chưa chắc đã là thật. Bà già ấy cũng là một loại vi-rút, vi-rút sắm vai mẹ của thằng bé.”
Phùng Kình lắc đầu đến chóng mặt: “Càng nói càng hão huyền rồi!”
Trương Cổ: “Dù thằng bé đó là thứ gì, nhưng vi-rút trên máy tính vẫn là do nó tạo ra. Liệu chúng ta có thể tra xem nó ở đâu không?”
Phùng Kình: “Tôi ngờ rằng nó điều khiển, thao túng từ một nơi rất xa.”
Trương Cổ: “Trực giác mách bảo tôi rằng nó chỉ ở rất gần tôi thôi.”
… Phùng Kình trước khi ra về, nhìn mãi hồi lâu vào mắt trái của Trương Cổ, nói: “Tôi là bạn cậu, tôi phải chân thành, có sao nói vậy với cậu: tôi có cảm giác tối nay đầu óc cậu cứ như chập mạch, nghĩ tận đẩu đâu rất kỳ cục. Một hôm nào đó tôi sẽ đưa cậu đi viện kiểm tra xem sao.”
Trương Cổ: “Cậu nói là tôi… thần kinh thất thường à?”
Phùng Kình: “Tôi chỉ nhắc nhở cậu thôi.”
Trương Cổ kiên quyết nhận định thằng bé ấy ẩn náu ngay trong thị trấn này.
Nhưng, nó dùng máy tính của nhà ai?
Anh ra khỏi nhà, đi sang nhà chị Biện để xác minh. Đi đến nơi, thấy nhà chị khóa cửa, anh lại quay ra và nhìn khắp xung quanh, thì thấy chị đang đi đến sân trước cửa nhà chị Mộ Dung, anh vội gọi to: “Chị ơi!”
Chị Biện đứng lại, chưa rõ Trương Cổ định làm gì.
Trương Cổ chạy đến, vội vàng hỏi: “Thứ ba và thứ năm, chị có mặt ở nhà không?”
Chị Biện đáp: “Hiện nay ngày nào tôi cũng vắng nhà. Đã xảy ra những chuyện đáng sợ như thế, tôi dám ở nhà một mình chắc? Tôi toàn ngủ ở nhà chị Mộ Dung.”
Trương Cổ lặng người: thì ra thằng bé ấy vẫn dùng máy tính nhà chị Biện! Thằng nhãi chỉ cách mình có một bức tường!
Trương Cổ: “Chị nên xách cái máy tính ấy ra khỏi nhà, chuyển sang nhà chị Mộ Dung.”
Chị Biện: “Sao phải làm thế?”
Trương Cổ: “Thằng bé ấy vẫn dùng máy tính của chị để phát tán vi-rút tấn công khủng bố.”
Chị Biện nhìn về phía nhà mình, mặt biến sắc: “Tôi… Tôi không dám làm. Ngộ nhỡ nó theo sang nhà chị Mộ Dung…”
Trương Cổ: “Thôi được! Tạm chuyển nó sang nhà tôi, được chưa?”
Chị Biện: “Anh cầm lấy chìa khóa nhà tôi, anh xách nó đi đâu cũng được.”
Trương Cổ chuyển cái máy tính ấy về nhà mình. Nhưng, thật kỳ lạ, thư điện tử mới vẫn gửi đến máy của anh không ngớt, gửi tới tấp như lá rụng mùa thu.
Chỉ khác là, nội dung thư thì trống trơn không có gì.
Thằng nhãi ấy không nhắc nhở cảnh báo gì Trương Cổ nữa.
Nó lặn mất tăm, biến khỏi tầm mắt của Trương Cổ, đây chắc chắn không phải là dấu hiệu tốt đẹp gì. Bây giờ anh lại càng không biết nó ở tọa độ nào hướng nào và càng không biết tới đây nó sẽ làm gì.
Trương Cổ cảm thấy mình không còn thị giác, thính giác và xúc giác nữa. Anh biến thành một khúc gỗ, lặng lẽ nằm chờ đao phủ.
Con chó kia lại mò đến sủa, nó nhằm về hướng khu nhà này sủa, có vẻ hết sức kinh hãi.
Anh có cảm giác con chó ấy đến để báo tin cho anh.
Lát sau, con chó ấy đưa chân ra cào vào ván gỗ cánh cửa “ken két ken két …” rất vội vã bức thiết, nghe rất ghê răng.
Trong nhà trống vắng, tối om không nhìn thấy gì. Nhưng qua tiếng chó sủa, Trương Cổ cảm nhận rất rõ rệt xung quanh anh đang xảy ra chuyện gì đó. Anh co người, trùm chăn kín mít không dám động đậy. Anh vẫn mặc nguyên quần áo, lúc này toàn thân anh đầm đìa mồ hôi, mồ hôi trộm.
Không hoàn toàn là mồ hôi, Trương Cổ đã tè ướt cả quần!
Trong đêm tối, tay anh bỗng nhiên sờ phải thứ gì đó ở dưới chăn, mềm mềm cơ thịt, hình như là thằng bé? Nhưng anh không biết tay mình sờ phải phần nào? Vai? Đùi? Hay tim gan? Anh lập tức ngồi phắt dậy, bật đèn. Không có gì hết…
Anh hoàn toàn suy sụp.