*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Em chơi súng bao giờ chưa?
Ý tôi là kiểu trò chơi trên đường, bắn nổ bong bóng đổi quà tương ứng ấy.
Hồi bé Tần Tranh có chơi vài lần, nhưng từ hồi ra nước ngoài du học đến giờ thì chắc đây là lần đầu tiên.
"Em không chơi đâu."
Bé gái tóc thắt bím đặt "vũ khí" xuống.
Tần Tranh cao hơn cô bé đến tận bảy mươi centimet đứng cạnh vịn chuôi súng chậm rãi quay đầu, bình thản hỏi: "Sao?"
Bé gái gốc Phi ngẩng lên nhìn thẳng hắn, nhấn mạnh từng chữ: "Em phải về nhà ăn cơm."
Tần Tranh đưa mắt nhìn đồng hồ, không chút lịch sự nào vạch trần câu nói hớ hênh: "Qua giờ cơm tối lâu rồi."
Bé gái mất hứng dẩu môi: "Nhà em thì chưa tới."
"Rồi, nhóc quỷ, chúc em ăn cơm vui."
Chủ sạp vội vàng lấy hai chú gấu bông trên giá nhét vào lòng bé gái, nhìn người đàn ông trưởng thành bên cạnh bằng ánh mắt đầy mong chờ. Chỉ mười phút vừa qua, hai vị thần súng này suýt nữa đã hại ông tán gia bại sản.
Nhưng vị khách có vẻ hoàn toàn không nhận được tín hiệu, Tần Tranh nhìn bé gái bằng nét mặt vô cảm trong giấy lát, nhấp môi, lên tiếng.
"Chơi thêm lúc nữa." Hắn nói ra yêu cầu, bằng giọng điệu ra lệnh.
Bé gái/ chủ sạp: "..."
"Time to go home ~"
Có người đằng sau lưng nhẹ nhàng cười phá tan khung cảnh bế tắc.
Giọng điệu cao lên ở cuối câu rất giống lời nhắc nhở thiện chí trong cảnh mở đầu một bộ phim kinh dị Âu Mỹ rẻ tiền. Mà đến tận cuối phim, khán giả sẽ (không hề) ngạc nhiên cùng lúc phát hiện với nhân vật chính, hóa ra "tên hề" sát nhân trùm kín đầu chính là người qua đường xuất hiện ở phút đầu tiên.
Là Thẩm Thiêm.
Tần Tranh quay lại, di mắt kiểm tra tay chân thân mình của anh vẫn còn đầy đủ. Tay hắn cầm súng, tay kia túm cổ áo cô nhóc tính chuồn đi trúng phóc.
"Thả tôi ra! Tôi báo cảnh sát có người dụ dỗ thiếu nữ vị thành niên!"
"Đi thôi, tiện báo luôn vụ nhóc móc túi anh."
Cô nhóc tức khắc im lìm không giãy nữa.
Thẩm Thiêm đến cạnh họ, Tần Tranh buông cổ áo cô nhóc ra, hai người cùng nhìn nhóc quỷ ủ rũ cúi gằm đầu ôm chặt hai chú gấu bông, không hề đành lòng nhưng buộc phải nhét bên tay trống không vào túi, tần ngần mãi vẫn lấy cái bóp da ra, ngoan ngoãn giao nộp.
Giấy tờ tùy thân, tiền, thẻ tín dụng có đủ. Tần Tranh móc mấy tờ tiền vừa đổi ban chiều nhét vào lòng bàn tay nhóc con đã chuẩn bị sẵn sàng giơ lên thật cao.
"Cầm lấy ăn tối." Hắn lược hết mớ thuyết giáo đạo đức.
Cô nhóc ngẩng lên, nhìn chằm chặp con gấu bông Tần Tranh đổi được từ chủ sạp hàng không chớp mắt —— Hình như nó to hơn cả hai chú gấu trong tay mình cộng lại. Cô nhóc rành rọt nói từng chữ: "Chẳng phải anh cũng nên đưa quà của em cho anh hả?"
"Tại sao phải đưa nhóc?"
Cô nhóc không buồn nghĩ ngợi: "Vì em là con nít. Một bé gái đáng thương không có nhà để về."
Tần Tranh nhún vai: "Có phải con anh đâu."
"..."
Chủ sạp trò chơi đưa mắt nhìn cô nhóc làm mặt quỷ chạy biến, vừa thu dọn đồ đạc vừa bất đắc dĩ lắc đồng: "Con bé hay trà trộn vào khu này, nó là đứa ma lanh lắm. Lòng tốt của cậu không nhận được kết quả gì đâu."
Phần quà không dành cho đứa trẻ hư không quen mặt, nhưng để tặng cho người lớn hắn thân thuộc.
Thẩm Thiêm đón chú gấu bông Tần Tranh đưa đến, giơ lên ngắm nghía rồi mỉm cười nhìn chủ sạp: "Vậy hy vọng lòng tốt của anh đây sẽ được đền đáp."
Miệng thì cứ nói đứa trẻ ma lanh đáo để mà để cô nhóc lảng vảng quanh sạp hàng móc túi hết lần này đến lần khác, sợ bị người ta bắt được đánh chửi mà nhiều lần làm lơ vờ như không thấy, sau khi trót lọt chạy biến thì bỏ tiền túi đền cho du khách... Bình thường hiếm ai lại làm vậy.
Chủ sạp nhất thời nghẹn lời, mà hai tên châu Á vốn đần trong mắt ông ta sánh vai nhau rời đi.
Thẩm Thiêm và Tần Tranh không đi chơi ở công viên Prater.
Rõ ràng đã đồng ý lời mời của Tần Tranh trên sân thượng bảo tàng, vậy mà vừa bước khỏi cửa Thẩm Thiêm đã hối hận, hơn nữa còn bịa ra cái cớ hết sức chiếu lệ: "Tôi nghĩ lại rồi, cứ thấy hai đứa mình ra công viên chơi nghe ớn muốn chết."
Anh không chỉ lật lọng lần một lần hai, Tần Tranh như đã quá quen rồi, thậm chí không nhắc đến bộ dạng tư lự như chợt nghĩ ra điều gì khi vừa xuống khỏi sân thượng. Cậu tổng chỉ tự suy tư một lúc, đồng ý gật gù: "Hình như vậy.""Dù sao ta cũng không phải quan hệ đó." Anh bổ sung.
Quan hệ đó?
Tần Tranh kề đến gần Thẩm Thiêm trong nháy mắt, kiên nhẫn giải thích: "Hai người đàn ông đi công viên với nhau chỉ có hai quan hệ, một là cha con, anh có muốn biết cái còn lại là gì không?"
Đáp án đã ngay bên mà không thể nói thành lời. Thẩm Thiêm cười phì thành tiếng đẩy nhóc đảo khách thành chủ qua một bên, đưa đồng Euro cho chủ sạp, mỉm cười đưa nhét cây súng cho Tần Tranh: "Cho con trai tôi hai mươi viên đạn."
Tần Tranh dắt anh đi với mục đích rõ ràng, hắn chợt nhận thức được Thẩm Thiêm đang cố đẩy mình ra xa. Nhưng hai người có thừa sự ăn ý, không ai chủ động nhắc lại trong hai mươi phút Tần Tranh tranh bắn súng với cô nhóc nọ, rốt cuộc Thẩm Thiêm đã làm gì.
Trời đã tối hẳn, những ngọn đèn đường hiu hắt bao trùm thành phố mang lấy gam màu khác hoàn toàn buổi sáng.
Hôm qua lúc hai người đến Vienna trời cũng đã về đêm, cả hai ngồi ở hàng ghế sau, lái xe không rõ đường nên cả hai lòng vòng quanh quất phải đến nửa tiếng đồng hồ.
Thẩm Thiêm mệt mỏi bọc mình trong áo khoác, ngả người dựa vào cạnh cửa sổ xe gà gật, thế ngồi có vẻ không được dễ chịu cho lắm. Nhưng Tần Tranh cũng phớt lờ vẻ cố tình tránh né của Thẩm Thiêm, chỉ mượn ánh đèn đường rõ nét hơn từ phía bên anh nhìn quang cảnh bên đường một chốc lát rồi dời mắt đi. Hắn đã chuẩn bị sẵn sàng rồi, đưa tay đỡ anh bạn đồng hành sắp đập trán vào khung xe.
Nói thật, hai người rất hiếm khi bình lặng ngồi lại cạnh nhau như lúc này.
Kể từ giây phút gặp nhau ở chung cư đến khi gặp lại ở sân bay, ngồi trên chuyến bay xuyên quốc gia, quá cảnh, và rồi lại cất cánh đến một đất nước khác. Trên hành trình mịt mờ không mục đích, hai người buộc phải đối mặt với nhau trong nhiều tình huống xã hội thường ngày bên dưới chiếc giường.
Cảm giác sao thật lạ lẫm, thậm chí không thể phân định là sự mập mờ giữa bạn bè và bạn tình, mà dường như là người bạn đường bâng quơ chấp nhận đồng hành cùng nhau vào phút cuối. Rõ ràng trước đây cả hai du khách độc hành không hề thân thuộc, nhưng giờ này tại nơi đất khách quê người được buộc lại với nhau sớm chiều, làm việc bên nhau, dựa dẫm vào nhau.
Lúc ở bảo tàng còn có người chung quanh phân tán sự chú ý, một khi không gian trở về tĩnh lặng chỉ còn hai người, không khí giữa cả hai sẽ lập tức khích hoạt chế độ mất tự nhiên với độ khó lao dốc xuống địa ngục.
Cơ mà bất ngờ là dù quãng thời gian ở Vienna luôn trong tình trạng mơ hồ mập mờ, cả Thẩm Thiêm lẫn Tần Tranh đều không ai muốn kết thúc chuyến đi ngẫu nhiên này.
Dường như họ...
Dường như họ đang ở trong một cuộc chiến thầm lặng âm ỉ, Tần Tranh nghĩ.
Mà rốt cuộc thì là gì đây?
#
Đúng như dự đoán, Vienna là miền đất ra đường là gặp nghệ sĩ. Hai người men theo dòng người chật chội đến trạm xe lửa gần nhất, tình cờ gặp được một nghệ sĩ châu Âu đang kéo Cello.
Nghe lời hát thì hóa ra là "Bên Bờ Hồ Baikal".
Tiếng hát quê hương thân thuộc cất lên không chỉ hấp dẫn sự chú ý của hai người Trung Quốc là họ đây, Thẩm Thiêm bắt đầu phát bệnh nghề nghiệp, chăm chú quan sát chiếc đàn trong bài diễn tấu, lại gần nói nhỏ với Tần Tranh giống như hồi ở bảo tàng: "Chiếc đàn này phải lớn tuổi hơn cả chủ nhân nó."
Người ngoài nghề góp đông vui, người trong nghề nghiền ngẫm kỹ thuật. Tần Tranh nhìn thân đàn sáng bóng loáng nọ, cũng cúi đầu dựa sát Thẩm Thiêm, thoáng nghiêng đầu sang: "Sao anh biết?"
Hiếm khi thấy hắn tỏ thái độ nhún nhường nghe chỉ bảo, Thẩm Thiêm cười cười quay sang, chợt đối diện với đôi mắt đen tuyền của Tần Tranh.
Chắc một mét tám bảy vẫn là quá cao.
Thẩm Thiêm mở to mắt, vô thức muốn thụt lùi về khoảng cách an toàn, nhưng xung quanh chen chúc làm anh không dịch được cả nửa bước.
Một mét tám bảy quá cao, quá áp bức.
Thẩm Thiêm sầu não vì tự dưng chẳng thể kiểm soát nhịp tim đập —— Tần Tranh muốn nghe rõ giọng anh nên mới lại gần, thế mà mình cứ như thằng nhóc ranh thô lỗ vậy, tim đập thình thịch lỗi cả nhịp.
"Đàn của anh ta có kích thước quá lớn."
Thẩm Thiêm bình tĩnh đưa ra câu trả lời ngắn gọn, trả lời mà cũng không khác gì chưa trả lời tiêu chuẩn.
Anh thình lình trở nên lạnh nhạt, Tần Tranh không hiểu nguyên cớ nghiêng đầu nhìn về phía Thẩm Thiêm, nhưng chỉ nhận lại được cái nhìn lạnh lùng đầu tiên trong vài ngày qua.
Nhưng rất nhanh chóng sau đó, lúc lên xe Thẩm Thiêm đã trở về như bình thường.
Tàu điện ngầm ở Vienna là dãy ghế đôi được đặt song song, bên trong khá thưa thớt người. Hai người chọn đại ghế ngồi, mở tấm bản đồ tuyến tàu điện ngầm tại Vienna vừa tốn tròn hai mươi Euro mua trong nhà sách.
Giọng điệu Thẩm Thiêm đã không còn sót bất kỳ cảm xúc ban nãy, đến cả câu ảo não cũng nhuốm ý cười: "Tôi nghi mình bị hố rồi. Còn chán hơn tôi nghĩ nữa, tuyến này đâu có gần quảng trường vậy."
20 Euro kia đấy. Trong khi rõ là giá vé bảo tàng nơi cất giữ hoàn chỉnh nhất sự nghiệp của Schiele cũng chỉ 14 Euro.
Tần Tranh cụp mắt nhìn vào tuyến tàu rối lùng bùng anh chỉ: "Anh bảo anh chưa từng đến Vienna."
Thẩm Thiêm "Ừ" một tiếng: "Nhưng thế cũng đâu ảnh hưởng đến chuyện tôi có quen người Vienna, phải không?"
Hết cách phản bác, Tần Tranh gật khẽ.
Độ chính xác của tấm bản đồ 20 Euro này có hạn, nhưng tính thẩm mỹ và kết hợp màu sắc phải ở trình thượng thừa, xem như món kỷ niệm cho chuyến du lịch coi bộ cũng không tiếc rẻ. Thẩm Thiêm di đầu ngón tay trên những tuyến đường chằng chịt, kịp thời thu tay về trước khi dây mực vào.
"Lúc học tại Oslo có bài tập phải làm nhóm. Người chung nhóm với tôi đến từ Vienna, một người kiệm lời đến mức suốt nửa tháng làm bài chung chỉ cắm cúi làm việc, rất hiếm khi nói chuyện với tôi."
Thẩm Thiêm giao tiếp rành sõi nhưng không phải loại cứ một hai nói chuyện cho bằng được. Nếu người kia thích yên tĩnh anh cũng sẽ hết sức vui vẻ theo ý họ. Nhưng vào lúc bài nhóm sắp kết thúc, có vấn đề nho nhỏ phát sinh thế này.
"Người đó khắc lên thân đàn chữ Liszt phiên âm tiếng Hán, lúc tôi cầm lấy đã nhận ra ngay nên nhiều chuyện hỏi một câu."
—— Tại sao anh lại nhớ đến Liszt? Vì Hungary, Faust hay vì Vienna?
"Tiếp đó?"
"Tiếp đó, người ấy mở lòng với tôi."
Hôm ấy trời đổ tuyết lớn, hai người bị nhốt trong căn nhà gỗ chế tác đàn nhỏ hẹp. Cả hai tâm sự về nơi chốn mình sinh ra lớn lên, giới thiệu từng ngôi nhà, từng con phố tra trên Google Maps cho nhau nghe.
Thẩm Thiêm nheo mắt: "Bây giờ nghĩ lại hình như cũng lãng mạn ấy chứ?"
Tần Tranh dựa lưng cạnh cửa sổ, nhạt nhẽo đưa mắt nhìn anh, dù không nói gì nhưng hàm ý trong mắt không cần thốt ra nửa chữ cũng biết rõ.
"... Xin người." Thẩm Thiêm đến chịu thua: "Tôi không có ngủ với người ta."
Tần Tranh không đáp.
Có rất nhiều cách cắt nghĩa hành vi không đáp lại của một người. Cơ mà riêng cậu tổng là phức tạp nhất, trước kia nhằm tránh gây phiền hà... hoặc tránh đi những tác nhân trở thành chất xúc tác cho những phiền hà ngày sau, Thẩm Thiêm sẽ luôn xem nhẹ hành vi "không đáp lời" của hắn. Nhưng lần này, bỗng nhiên và chẳng lý giải được, anh chợt cảm giác mình như nhặt nhạnh được đâu đó manh mối về những cảm xúc lạ lùng của Tần Tranh dạo gần đây.
Thẩm Thiêm nhìn người luôn mệt mỏi rũ mi bên cạnh, giọng căng lên thử dò xét: "Em muốn xem con đường ngày bé tôi đi học không?"
Một câu hỏi đơn giản nhưng thật quá khó thốt thành lời, chỉ cần dài thêm một chữ cũng đủ khiến dây thần kinh căng thẳng đến độ đứt phựt.
Thẩm Thiêm thích chuyện trò với người xa lạ và tự do thoải mái thể hiện suy nghĩ cá nhân. Vì anh chắc chắn rằng qua đêm nay anh sẽ không bao giờ chạm mặt họ nữa.
Nhưng Tần Tranh thì không.
Có lẽ vào lần đầu gặp gỡ cả hai đều cho rằng nó chỉ là cơ duyên ngắn ngủi. Nhưng nào ai ngờ được mối quan hệ này lại ngầm ước hẹn kéo dài đến ba năm.
Ba năm, dù rằng mục đích của mỗi lần gặp gỡ đều vì thỏa mãn ham muốn xác thịt, nhưng không thể nào vẫn tuyệt nhiên không hiểu gì về nhau sau từng ấy thời gian. Đôi lúc Thẩm Thiêm còn thấy Tần Tranh hiểu anh hơn anh nghĩ nhiều lần, nhiều đến mức khiến anh có khi phải bó tay toàn tập. Nhưng những động thái trên mạng xã hội và đồn đại từ nhiều nguồn khác chỉ xem như hiểu biết sơ bộ ngoài luồng, hai người chưa bao giờ kể cho nhau nghe về gia đình hay tuổi thơ.
Em muốn xem con đường ngày bé tôi đi học không?
Lúc thốt ra câu hỏi này, trái tim Thẩm Thiêm gần như moi khỏi lồng ngực. Điều này không hề ổn, thậm chí là hỏng bét, vừa hỏi ra anh đã tức khắc hối hận. Nhưng ánh mắt chăm chú của Tần Tranh biểu hiện hắn đã nghe thấy rất rõ ràng, cũng sẽ không vì âm lượng cứ nhẹ hẫng dần của anh mà phớt lờ.
Đừng trả lời.
Đừng trả lời.
Thẩm Thiêm ngượng ngập hô biến phép thuật trong lòng, thậm chí thầm chờ mong Tần Tranh thật sự ghen với anh bạn chung lớp người Vienna, ngẩng cao phong thái thiếu gia cao quý tuyệt nhiên đừng đồng ý làm trò ngây thơ giống người ta.
"Được." Tần Tranh trả lời.
"Điện thoại tôi hết pin rồi." Thẩm Thiêm tức tốc đáp.
Vừa dứt câu, màn hình điện thoại anh bỗng nhảy thông báo pin yếu.
Thẩm Thiêm nhẹ nhõm thở phắt, đôi mắt cong cong đung đưa điện thoại trước mắt Tần Tranh, nhất thời quên cả hai đâu chỉ có một chiếc điện thoại vào được Google Maps.
Anh rất hiếm khi hành xử như một đứa trẻ con, bộc lộ hết cảm xúc ra thế này.
Hay đúng hơn là, anh hiếm khi hành xử như vậy ở nơi công cộng.
Nhưng hai người chỉ rất ít lần cùng lúc xuất hiện ở ngoài cùng nhau, nên Tần Tranh không xác định được khía cạnh này có hiếm bộc lộ ở nơi hắn không nhìn thấy hay không.
Là đôi mắt cong cong, đôi người sậm màu lấp loáng ánh sáng. Thẳng thật và khiến người ta vừa yêu vừa hờn giận hơn bình thường, cũng thêm phần nũng nịu gần gũi hơn nữa.
Rõ ràng chỉ hời được mỗi tí mà anh đã hớn hở quẳng cả sự xa cách ngụy tạo đi mất, đắc ý đến độ đuôi cáo tưởng như dựng đứng lên.
Và vẫn giống hệt như ngày xưa, Tần Tranh chỉ lặng im nhìn anh, hùa theo anh. Như những đêm khỏa lấp trong ánh đèn ấm rọi chiếu trước kia, hắn sẽ cố ý nhường Thẩm Thiêm, cho phép anh chạm đến điểm mẫn cảm của mình, cười ngặt nghẽo mà vẫn trở ra toàn vẹn.
Thật ra Tần Tranh luôn có cách khống chế anh, chỉ là nụ cười này khiến hắn... biết diễn tả thế nào đây?
Mủi lòng?
Tàu ghé trạm, Tần Tranh cầm túi đứng dậy trước, tay tiện đà nhẹ nhàng xoa cái đầu đội mũ len, đồng thời quẳng một câu chỉ hai người hiểu được: "Nhát cáy."
Chiều cao gần một mét chín, lớn lên ở miền Bắc lại đi học tiếng địa phương của thiếu nữ Giang Nam, đúng là... cũng đâu trái quy định.
Thẩm Thiêm bất đắc dĩ ôm gấu bông theo sau hắn ra khỏi tàu điện ngầm, chậm chạp nói: "Em nói giống y đúc bà ngoại tôi vậy."
Cả hai đều là người Yến Thành rõ ràng, vậy mà mấy năm nay cũng bập bẹ ra cùng một loại tiếng Giang Thành như nhau rồi.
Tần Tranh: "Ồ, anh làm trò gì à?"
Thẩm Thiêm lắc đầu: "Không phải tôi."
"Là..." Anh thoáng khựng, rồi lại lên tiếng: "Là người muốn làm ông ngoại tôi."
Tần Tranh đã ngầm dung túng cho qua "con đường đi học ngày bé rồi", nhưng chính lại tự khơi lên người bạn thân nhất thời còn nhỏ dại. Nếu lại tránh né lại thành ngược ngạo kiểu cách.
Thẩm Thiêm bình thản kể: "Có con dơi bay vào nhà tôi, bà ngoại gọi ông tống nó đi. Ngoài miệng thì ậm ừ lia lịa mà thực tế nhát lắm không dám đụng vào, rồi sợ con dơi đói nổi giận bay nhảy tứ tung làm nữ chủ nhà giật mình. Ông ấy nghĩ hết cái này đến cái kia, cuối cùng cơm bưng nước rót hầu hạ con dơi suốt một tuần lễ."
Lúc bị Thẩm Ngọc Nhữ phát hiện, người đàn ông nọ còn lôi phong tục tập quán thần thoại gì đó không hề tồn tại ở quê nhà ra làm cớ, khiến vị hôn thê vừa bực mình vừa buồn cười ghẹo mãi. Bà tự mở cửa sổ cầm cây chổi cỡ đại lùa quý ngài ma cà rồng cao quý khỏi căn nhà lụp xụp.
—— Đồ nhát cáy.
—— Ga... Gia Ánh, bà ngoại nhóc nói cái gì vậy?
Thẩm Gia Ánh ngáp dài, nhấc mắt khỏi chồng gỗ thủ công với vẻ nhàm chán ẩn giấu ranh ma.
—— Bà đang nói tiêu chuẩn tuyển chồng đó.
Người đàn ông không nghi ngờ cậu nhóc mình mới kết thân sau trận bóng chày hôm qua, đôi mắt xanh lam đầy háo hức, con người luôn tỏa ra khí chất nho nhã bỗng nhuốm nét trẻ con.
—— Ồ? Là gì thế?
Thẩm Ngọc Nhữ mơn trớn sống mũi cao thẳng của người đàn ông châu Âu, đáy mắt khỏa lấp ý cười dịu dàng.
—— Ừm, em chỉ yêu đồ nhát gan mà thôi.
Câu chuyện đã qua được rất nhiều năm rồi, nhưng khung cảnh bấy giờ in hằn trong lòng Thẩm Thiêm vẫn đẹp đẽ như ngày đầu.
Chẳng hay có phải ký ức có khả năng tô hồng hay không mà rõ ràng lúc ấy cả hai đã không còn trẻ trung, nhưng trong dòng hồi ức ngắn ngủi của Thẩm Thiêm, nếp nhăn nơi khóe mắt không mảy may che lấp được vầng hào quang thời trẻ.
Hai người rất đẹp, rất xứng đôi.
"Sau đó?"
"Ông ấy chết rồi."
Câu chuyện đứt gãy đột ngột, Thẩm Thiêm tỉnh giấc từ dòng hồi ức, ánh sáng nơi đôi ngươi lịm tắt.
Anh trả lời với vẻ nuối tiếc như đã nằm lòng đến từng chi tiết: "Trên đường giao violin cho khách về ông ấy gặp phải cuộc tấn công khủng bố, bị bắn chết vì bảo vệ một bé gái. Lúc ấy trong tay ông là bó cát cánh dành tặng người ông yêu. Từ đó về sau, bà ngoại tôi không bao giờ đi qua quảng trường ấy nữa."
"Ông ấy tên gì?" Giọng Tần Tranh nhẹ hẫng.
"Edwin."
Thẩm Thiêm cười, đáp: "Edwin Heinrich."
Tần Tranh gật khẽ.
Nhưng Thẩm Thiêm vẫn đang nhìn hắn như đang chờ đợi điều gì.
Tần Tranh nghiêng sang: "Hửm?"
Thẩm Thiêm dè dặt gom lại đôi chút ý cười: "Em không còn gì muốn hỏi ư?"
Chẳng hạn như một câu hỏi nào khác chi tiết hơn, về người bà không tầm thường nhà họ Thẩm, về đôi cha mẹ vô hình trong lời kể của Thẩm Thiêm, và cuộc sống của hai bà cháu từ ngày Edwin qua đời.
Em không còn gì muốn hỏi ư?
"Không." Tần Tranh trả lời: "Câu chuyện đã hoàn chỉnh."
Edwin Heinrich, Thẩm Ngọc Nhữ, Thẩm Gia Ánh.
Những người vốn lẽ đã trở thành một gia đình.
Tác giả có lời muốn nói:
Ngôn ngữ hoa cát cánh dành tặng cho ngài Heinrich.
(*tình yêu vĩnh cửu, sự chân thành, sự thuần khiết và sự đồng thuận.)