12 Giờ Nhớ Về Em

chương 45: chương 45:

Truyện Chữ Hay
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ Hay

Kỳ nghỉ hè so với Chu Hựu Hựu trôi qua nhanh hơn rất nhiều, chuyện ngày qua ngày lặp lại như nhau, vốn tưởng rất lâu nhưng thời gian trôi qua mới biết nó nhanh thế nào.

Học sinh lớp khai giảng sớm hơn lớp mười ngày, mục đích chủ yếu là để tranh thủ thời gian học.

Mùa hè này Chu Hựu Hựu đều ở trong nhà, cho nên ngày đầu tiên Hà Thiến Tử nhìn thấy cô than nhẹ một tiếng, “Cậu thật trắng, nhìn tớ đi, phơi tới đen xì rồi.”

Hai người vươn tay ra so, một đen một trắng.

Chu Hựu Hựu vốn đã rất trắng, một kỳ nghỉ hè không phơi nắng còn trắng thêm một chút.

“Đều là do Lâm Thịnh, mỗi ngày đều rủ tớ ra ngoài chơi, hại tớ đen như vậy.”

Chu Hựu Hựu cười, lấy bài tập ra đặt lên bàn.

Lớp trưởng Phương Dương bàn trên quay xuống, hỏi Chu Hựu Hựu, “Tớ gửi tin nhắn cho cậu, sao cậu không trả lời?”

Chu Hựu Hựu ngẩng đầu nhìn một cái, “Không phải tớ trả lời rồi sao?”

Chỉ là tương đối ít mà thôi.

Phương Dương ‘hừ’ một tiếng, “Thành tích tiến bộ thì không coi ai ra gì đúng không?”

Chu Hựu Hựu chỉ là không muốn để ý tới cậu ta.

Người này luôn làm cho người ta chán ghét.

Ngày đầu tiên lên lớp, theo lẽ thường là sẽ giải bài thi kì trước, trùng hợp là môn học đầu tiên là môn toán, bài thi phát xuống dưới, thầy giáo gọi tên Chu Hựu Hựu.

“Bạn học Chu Hựu Hựu đâu?”

Chu Hựu Hựu giơ tay.

Thầy giáo nhìn cô một cái, đưa bài thi cho cô, “Thi rất tốt.”

Tổng điểm là , Chu Hựu Hựu chỉ thiếu điểm là đạt max, Phương Dương và lớp phó học tập cũng chỉ được điểm.

Đôi mắt Hà Thiến Tử sáng chói, đưa tay đẩy Chu Hựu Hựu một cái, “Sức mạnh tình yêu thật là vĩ đại.”

Chu Hựu Hựu cũng không biết nên vui vẻ hay khổ sở.

Khó tránh khỏi nhớ tới thời gian đó trò chuyện với Phó Lâm, trong lòng vừa ngọt ngào vừa đau xót.

Giờ nghỉ ngơi, bởi vì lớp và chưa lên lớp, trường học vô cùng vắng vẻ.

Chu Hựu Hựu và Hà Thiến Tử đứng trên bàn công gió lùa, thời tiết vẫn rất nóng bức, bọn họ cũng chưa mặc đồng phục, chưa tới thời gian học chính thức.

“Phó Lâm vẫn chưa về?” Hà Thiến Tử hỏi.

Chu Hựu Hựu gật đầu.

“Vậy bao giờ mới về?”

Chu Hựu Hựu lắc đầu.

Cô cũng không biết.

“Cậu ấy không nói sao?”

“Không.”

Trên thực tế, một tháng này hai người liên hệ cũng không nhiều.

Chênh lệch mười hai giờ, Chu Hựu Hựu sợ quấy rấy nên cũng ít khi chủ động liên lạc với anh, cũng không dám quá mức thường xuyên, sợ anh cảm thấy mình phiền phức.

Nhưng mà, anh liên lạc với cô cũng không nhiều.

Chu Hựu Hựu đã nghĩ rất lâu, có lẽ, đối với anh mà nói, cô là người có cũng được không có cũng không sao. Không thèm để ý, cho nên cũng không cần liên hệ. Thế giới bên ngoài tốt đẹp như thế, mỹ nữ rất nhiều, cô thì tính là cái gì chứ.

Buổi sáng Chu Hựu Hựu tới cổng trường đụng phải nhóm anh em của Phó Lâm, hai tháng trước giống như mới ngày hôm qua, ký ức ùa về, cô nhớ tới khi ấy mình còn tìm kiếm bóng lưng của anh, luôn luôn vụng trộm nhìn anh.

Nhưng anh vẫn chưa đi học, trường học càng trống trải hơn.

“Hai cậu có chút kỳ quái.” Hà Thiến Tử ngửi thấy mùi vị khác thường.

“Cứ như vậy đi.” Chu Hựu Hựu cũng không muốn nói quá nhiều.

Hà Thiến Tử thấy Chu Hựu Hựu không có hứng thú, đổi đề tài nói cho cô biết, “Phải rồi, Tương Tử Di có bạn trai.”

Quả nhiên Chu Hựu Hựu rất hứng thú với chuyện này.

“Mấy hôm trước tớ thấy cậu ta nắm tay một người con trai đi dạo phố, Lâm Thịnh quen tên đó, học trường chuyên, cũng trong đội bóng rổ, nhưng cũng không đẹp trai bằng Phó Lâm nhà cậu.” Hà Thiến Tử nhướn mày.

Trùng hợp là, vừa nhắc tới ai người đó xuất hiện.

Hai tháng không gặp, Tương Tử Di thay đổi không ít, nhưng vẫn xinh đẹp như cũ.

Hà Thiến Tử nhìn cô ta, sau đó lại quay đầu nhìn Chu Hựu Hựu nói, “Tớ thức sự cảm thấy cậu còn xinh đẹp hơn.”

Chu Hựu Hựu bất đắc dĩ nhìn Hà Thiến Tử, lôi kéo cô vào phòng học.

Đi học một tuần, Chu Hựu Hựu đã quen với việc trong trường không có Phó Lâm.

Thói quen là một chuyện vô cùng đáng sợ, trước đó quen với việc nói chuyện phiếm với anh, bây giờ lại quen với thế giới mỗi ngày không có anh. Chu Hựu Hựu ép buộc bản thân làm bài tập thật nhiều, một kỳ nghỉ hè cô đã làm hết tất cả bài tập thầy cô giao, còn cả bài tập mà thầy cô không yêu cầu làm. Như vậy hiệu quả thật không tệ, cô cũng không thể nghĩ mãi tới anh, chỉ khi nào nhàn rỗi mới nhớ tới anh mà thôi.

Chu Hựu Hựu cũng cảm thấy được mình tiếp thu được khá nhiều kiến thức, thầy cô giáo cũng nhìn cô bằng cặp mắt khác.

Học kỳ trước cô đã đạt tới hạng ba trong lớp. thầy cô cũng cảm thấy ngoài ý muốn, vì thế khó tránh khỏi chú ý tới cô nhiều hơn.

Chỉ là, thành tích của Hà Thiến Tử lại lùi bước.

Trước đây thành tích hai người không kém nhau quá nhiều, đều học lệch toán lý hóa. Nhưng mà kỳ trước Chu Hựu Hựu mượn chuyện hỏi bài kéo gần khoảng cách với Phó Lâm, còn Hà Thiến Tử lại cả ngày đi chơi cùng Lâm Thịnh nên khoảng cách thành tích hai người đã kéo dãn một khoảng dài.

Đợi đến lúc có kết quả thi, Chu Hựu Hựu cũng để ý tới Hà Thiến Tử tụt xuống hạng bốn mươi mấy. Cô muốn nói chuyện với Hà Thiến Tử, không thể tiếp tục như vậy được, đã là lớp , học tập không thể qua loa, nhưng cô cũng hiểu rõ nguyên nhân thành tích Hà Thiến Tử giảm sút như thế.

Cả một kỳ nghỉ hè, Hà Thiến Tử không chỉ có một lần nói chuyện chia tay Lâm Thịnh với Chu Hựu Hựu.

Hiếm khi có cuối tuần hai người cùng nhau làm bài tập, Hà Thiến Tử nhắc tới chuyện Lâm Thịnh.

Lúc này, Chu Hựu Hựu lại nói với Hà Thiến Tử, “Tớ đồng ý, hai cậu chia tay đi.”

Nhưng câu này, không biết là cô nói với Hà Thiến Tử hay nói với chính bản thân mình.

Hà Thiến Tử ghé vào trên bàn khóc một trầnj.

Chuyện tình cảm, cầm lên được lại khó bỏ xuống, đây cũng là nguyên nhân cô nói chia tay được nhưng lại không làm được.

Chu Hựu Hựu an ủi Hà Thiến Tử, không nói một lời. Cô không biết an ủi như thế nào, chỉ hi vọng cậu ấy có thể trải qua thật tốt, giống như thầy cô thường khuyên bảo, cô không làm được.

Cuối cùng, cô còn nói, “Thiến Thiến, cậu tự quyết định là được, chỉ cần thành tích học tập không giảm, yêu đương thế nào cũng được.”

Hà Thiến Tử đưa tay lau nước mắt, “Vì sao yêu đương lại mệt như vậy chứ, tớ không muốn yêu đương nữa.”

“Đúng vậy, thật sự rất mệt.” Lần đầu tiên Chu Hựu Hựu hiểu được lời nói của Hà Thiến Tử.

Bốn giờ chiều, Chu Hựu Hựu ngồi xe bus về nhà, cô nhìn khung cảnh đường phố, lại cúi xuống nhìn lịch sử trò chuyện với Phó Lâm.

Lần nói chuyện gần nhất là giờ trước.

Giữa bọn họ, hẳn là không thể đi tiếp nữa.

Đáng cười là giữa hai người cũng không có bất kỳ một lời hứa hẹn.

Giống như trong sách nói, yêu sớm không có kết quả nào cả.

Chu Hựu Hựu đang chuẩn bị đeo tai nghe lên nghe nhạc, chuông điện thoại lại đột nhiên vang lên.

Cô nhìn màn hình, hô hấp như bị kiềm hãm.

Hít sâu một hơi, Chu Hựu Hựu đeo tai nghe, ấn nút nghe máy.

Đầu bên kia thản nhiên hỏi, “Em đang ở đâu?”

“Đang trên xe bus.”

“Bao lâu nữa tới nhà?”

“Khoảng nửa giờ nữa.”

“Ừm.” Đầu bên kia cười nhẹ, “Vậy, anh chờ em.”

“Chờ em?” Trái tim Chu Hựu Hựu đập rộn, “Anh về rồi sao?”

“Em đoán thử xem.”

Truyện Chữ Hay