Hai ngày sau.
Chuyện Phó Lâm xuất ngoại, cuối cùng anh cũng nói cho Chu Hựu Hựu.
Từ nhỏ anh đã là người độc lập, làm chuyện gì cũng không nghĩ tới người khác, đây lại là lần đầu tiên, cũng không biết mở miệng thế nào, vài lần muốn nói nhưng lại sợ tổn thương đối phương, thật sự không dễ chịu chút nào.
Buổi tối, Phó Lâm gửi tin nhắn hỏi Chu Hựu Hựu ngủ chưa.
Chu Hựu Hựu trả lời lập tức.
Face: Mấy hôm nữa anh đi California.
Chu Hựu Hựu nhìn tin nhắn, cũng không biết nên trả lời thế nào.
Anh lại gửi tiếp tin nhắn tới.
Face: Đầu năm đã đồng ý với ông bà nội.
Coi như giải thích.
Chu Hựu Hựu thản nhiên trả lời một chữ: Ừm.
Cũng chỉ hai người, thời gian cho Chu Hựu Hựu chuẩn bị tư tưởng cũng không đủ.
Nhưng cô lại không thể không chấp nhận, bởi vì có làm gì cũng không thể thay đổi.
Lần đầu tiên, cô có chút oán trách anh, loại cảm xúc khó chịu này trước giờ chưa từng dám có.
Chu Hựu Hựu gửi tin nhắn cho Hà Thiến Tử nói về chuyện này.
Đầu bên kia trả lời: Cậu ấy không trở lại sao? Ở nước ngoài luôn?
Hựu Hựu ầm ĩ: Cũng không phải, chỉ là qua đó nghỉ hè thôi.
Tiểu Thiến Thiến: Làm tớ giật mình, vậy thì sao chứ, nghỉ hè cũng chỉ còn hơn một tháng, rất nhanh thôi.
Hựu Hựu ầm ĩ: Một tháng cũng không ngắn, là tớ chuyện bé xé ra to sao?
Tiểu Thiến Thiến: Tớ cũng có thể lý giải tâm tình của cậu, dù sao cũng là thời kỳ yêu đương cuồng nhiệt.
Tiểu Thiến Thiến: Phải rồi, cậu với Phó Lâm cãi nhau bao giờ chưa?
Hựu Hựu ầm ĩ: Còn chưa.
Tiểu Thiến Thiến: Đến bây giờ vẫn chưa?
Hựu Hựu ầm ĩ: Ừm, không có.
Tiểu Thiến Thiến: Haizz, chẳng bù cho tớ và Lâm Thịnh, ngày nào cũng cãi nhau.
Hựu Hựu ầm ĩ: Sao vậy?
Tiểu Thiến Thiến: Đều là chuyện nhỏ, nhưng tớ không biết vì sao lại muốn cãi nhau, có gì phải gây gỗ chứ!
Tình cảm cô và Lâm Thịnh hình như ngày càng không ổn định.
Chu Hựu Hựu nghe Hà Thiến Tử nói, bắt đầu nghĩ tới cô và Phó Lâm cũng sẽ cãi nhau sao? Vì sao phải cãi nhau chứ? Khó khăn lắm mới có thể thận cận với anh, không muốn lãng phí thời gian vào chuyện cãi nhau.
Dứt lời, Chu Hựu Hựu quay đầu trả lời tin nhắn của Phó Lâm.
Hựu Hựu ầm ĩ: Bao giờ anh về?
Một ngày trước khi Phó Lâm xuất ngoại, hai người hẹn nhau gặp mặt, ánh mắt Chu Hựu Hựu hồng hồng như bị anh bắt nạt, Phó Lâm ôm lấy cô, lần đầu tiên dỗ dành người khác.
Giọng nói anh trầm thấp, dán ở bên tai cô, “Khóc gì chứ, anh cũng không phải không quay về.”
Ai ngờ Chu Hựu Hựu càng khóc hơn nữa.
Thật ra cô cũng không muốn khóc, chỉ là có chút luyến tiếc, hoặc là, tình cảm đè nén hai ngày nay bỗng chốc dâng trào.
Một tháng nói dài cũng không dài lắm, nhưng quan hệ với anh đang đúng lúc tiến triển, khó tránh khỏi sẽ có chút lạc lõng, nhưng anh ôm cô, hôn cô dỗ dành như vậy, cô cũng nhịn không được muốn khóc.
“Anh cũng thật sự không muốn đi.” Anh nói.
Hai người lớn Phó gia di dân đi nước ngoài, nhưng trong lòng vẫn nhớ tới cháu trai. Trước kia mỗi lần về nước vẫn luôn khuyên Phó Lâm qua đó sống cùng, tất nhiên anh không đồng ý. Ở trong nước sinh hoạt thoải mái, cũng không muốn ra nước ngoài thích nghi với hoàn cảnh mới. Vì vậy, năm nào nhị lão Phó gia cũng bảo anh nghỉ đông và nghỉ hè qua đó với họ.
Việc này kéo dài mấy năm nay, cuối cùng, vào đầu năm nay, Phó Lâm cũng đáp ứng nghỉ hè sẽ qua đó. Đây là chuyện ván đã đóng thuyền, bây giờ từ chối đi cũng không được.
Đương nhiên, nếu Phó Lâm quen Chu Hựu Hựu sớm hơn, anh nhất định cũng sẽ không đồng ý.
“Rất nhanh thôi, chỉ một tháng.”
Hai người cơ hồ ôm hôn cả một buổi chiều.
Ánh mắt và khóe môi Chu Hựu Hựu cũng sưng lên.
Hai đất nước cách nhau giờ, bên kia ban ngày bên này nửa đêm, hai người nói chuyện phiếm cũng phải chọn thời gian.
Một tháng cũng không dài không ngắn, mỗi ngày Chu Hựu Hựu đều ôm điện thoại chờ đợi tin tức của anh.
Sau này, Chu Hựu Hựu cẩn thận nghĩ ngợi, cô và Phó Lâm đến cùng tính là gì chứ?
Bạn trai bạn gái sao? Nhưng mà cũng không ai nhắc tới hai chữ này.