Chân Điềm sau khi nghe xong câu này của anh, lúc trở lại bờ biển hai vành tai đã đỏ ửng.
Chân Hi mẫn cảm liền phát hiện ra điều này, nheo mắt đánh giá cô: “Hai người vừa quay về làm gì ở đó hả?”
“Còn có thể làm gì nữa ạ, thay quần áo thôi mà.” Chân Điềm cố ý nâng cao âm lượng nói chuyện, như thể điều đó có thể che đậy sự lúng túng của cô.
Ngược lại Chân Hi càng thêm nghi ngờ, vừa rồi nhất định đã xảy ra chuyện gì đó!
Anh ta mang theo vấn đề này đi hỏi người cũng trở về thay quần áo là Chân Diệp: “Vừa rồi Chân Điềm và Trần Tuý xảy ra chuyện gì vậy?”
Chân Diệp ngốc nghếch có chút ngẩn ngơ: “Xảy ra chuyện gì cơ?”
“…” Vì sao bọn họ luôn dùng một câu nghi vấn để trả lời một câu nghi vấn chứ! Hơn nữa câu trả lời này còn giống hệt câu mà anh ta hỏi!
“Bỏ đi, anh cứ quỳ tiếp đi, tôi đi xem mọi người chơi rút bài rùa đây.”
Chân Diệp: …
Tóm lại anh ta nghĩ Chân Điềm và Trần Tuý xảy ra chuyện gì chứ?
Việc nướng thịt hiện giờ giao cho bà Vương Thục Trân, Chân Diệp cũng lững thững đi theo sau Chân Hi tới bên cạnh bàn xem trận đại chiến thể kỉ rút bài rùa.
Bộ bài tây cũng có trong đồ đạc do biệt thự chuẩn bị, toàn bộ đều là bài mới, anh họ lớn mở bộ bài trước mặt mọi người: “Cả nhà đều nhìn thấy rồi nhé, đây là bộ bài mới của biệt thự, đợi lát nữa người nào thua thì đừng trách bọn tôi làm trò gian lận gì nhé.”
“Không sai!” Anh họ nhỏ ở bên cạnh phụ hoạ, giao việc tráo bài cho Chân Điềm: “Em họ em tới đây, trước rút một lá bất kì cất đi.”
Chân Điềm rút một lá bài, đặt vào trong túi mình, sau đó cầm lấy bộ bài tráo hai lần: “Được rồi.”
Cô đặt bộ bài xuống giữa bàn hỏi: “Ai bốc bài trước đây?”
“Bắt đầu từ MC Trần đi.” Anh họ lớn nói.
Trần Tuý duỗi tay cầm lấy lá bài ở trên cùng. Theo chiều kim đồng hồ, người tiếp theo bốc bài là anh họ nhỏ, cuối cùng là anh họ lớn.
Năm mươi mốt lá bài lần lượt chia đều trên tay ba người họ, Trần Tuý rút một cặp bài trong ta ra ném xuống bàn. Sau khi sắp xếp xong, anh đếm lại số lá bài trên tay, vẫn còn tám lá bài nữa, nhiều nhất trong ba người bọn họ.
Vừa rồi bốc bài theo chiều kim đồng hồ, bây giờ liền ngược theo chiều kim đồng hồ rút bài. Anh họ lớn rút một lá bài của anh họ nhỏ, vừa vặn thành một đôi, Anh họ nhỏ lại rút một lá bài của Trần Tuý.
Anh họ nhỏ rút bài rất tốt, vốn dĩ trên tay anh ta có số lá bài ít nhất, mà mỗi lần rút bài đều có thể rút thành một đôi, sau vài lần rút thì lá bài trên tay anh ta cũng hết. Mà cũng qua vài lần rút, Trần Tuý và anh họ lớn cũng đã biết được lá bài bí ẩn được Chân Điềm giấu đi là lá bài nào.
Át cơ.
Trần Tuý nhìn lá Át cơ mà mình rút được từ tay anh họ lớn, cầm cùng với các lá bài còn lại trong tay đưa ra sau lưng, lại tráo lại một lần.
Hiện giờ trong tay anh còn ba lá, anh họ lớn chỉ còn hai lá, nếu như anh ta rút trúng lá bài thành đôi vậy thì anh ta sẽ chiến thắng.
Đến thời khắc quyết định thắng thua của ván vài, tâm trạng của Chân Điềm cũng trở nên khẩn trương hơn. Chân Hi và Chân Diệp cũng đứng bên cạnh xem, nhưng họ lại xem với vẻ thích thú.
“Cậu nói xem ai sẽ thắng?” Chân Diệp hỏi.
Chân Hi đáp: “Trong tay Trần Tuý còn ba lá bài thì hai lá chính là lá bài còn lại mà Vương Tần cần, xác suất rút trúng lá bài quyết định là /.”
Lời này có nghĩa là tỷ lệ Vương Tần chiến thắng rất cao.
Trần Tuý tráo bài trong tay xong liền đặt xuống bàn để cho Vương Tần chọn. Vương Tần mím môi, anh ta vốn dĩ muốn dựa trên biểu cảm trên mặt của Trần Tuý để phán đoán lá bài mình rút, hiện giờ chọn một lá bài, kế hoạch của anh ta cũng không thể thực hiện được nữa.
“Tôi cũng không biết lá nào với lá nào nữa.” Dường như biết được tính toán của Vương Tần, trước khi anh ta chọn bài Trần Tuý liền buông xuống một câu.
Vương Tần hừ một tiếng, chọn lá bài ở giữa.
Trần Tuý nhìn lá Át cơ mà anh ta cầm đi, trên môi câu lên một nụ cười.
“Khốn khiếp.” Vương Tần nhìn lấy lá bài mình vừa chọn liền chửi thề một tiếng, sau đó học theo bộ dáng của Trần Tuý vừa rồi, bỏ mấy lá bài ra sau lưng tráo đổi vị trí.
Chân Diệp nghiêng đầu nói với Chân Hi ở bên cạnh: “Cái miệng của cậu thật không đáng tin nha.”
Chân Hi: …
Hiện giờ tình thế lại đảo ngược, Vương tần có ba lá bài, Trần Tuý còn hai lá, chỉ cần anh tránh được lá bài vừa rồi liền có thể giành được chiến thắng.
Vương Tần tráo bài xong cũng làm giống Trần Tuý đặt ba lá bài lên bàn, còn đặc biệt nói thêm một câu: “Tôi cũng không biết lá nào với lá nào nữa.”
Trần Tuý không suy nghĩ quá lâu, cũng chọn lá bài ở giữa.
Sáu bích.
Trần Tuý bỏ lá bài Sáu tép trên tay mình ra, cùng với lá Sáu bích vừa rút được thành một đôi bỏ xuống bàn, nhìn Vương Tần ở phía đối diện: “Lá bài cuối cùng, tặng cho anh đó.”
Vương Tần:…
Anh ta mà lại thua Rút bài rùa sao? Đây không phải là sự thật!
Vương Lâm cũng rất kinh ngạc, Vương Tần hôm nay làm sao vậy chứ!
Trần Tuý nói: “Hai người vì sao lại dùng hai đấu một với tôi vậy? Trong số hai người chỉ cần một người thua thì coi như tôi đã thắng rồi.”
Vương Lâm và Vương Tần: …
Lời này sao khi nãy lúc bắt đầu chơi cậu không nói chứ!
“Ván này không tính, để Vương Lâm một đấu một với cậu!” Vương Tần không cam tâm vứt lá Át cơ trong tay mình ra.
Chân Điềm là người đầu tiên không đồng ý: “Anh họ, hai người đừng có không chịu nhận thua như vậy, rút bài rùa là hai người tự đề ra, hai người cũng tự mình hai đấu một chơi với học trưởng, đại trượng phu đã chịu chơi phải chịu được thua chứ!”
Vương Tần:…
Tức chết anh ta!
Trần Tuý cười lịch sự với anh ta: “Vận khí của con người có lúc cao lúc thấp, có thể vận khí hôm nay của anh không được tốt lắm, mà tôi lại vừa vặn gặp may. Bởi vì bên cạnh tôi có nữ thần may mắn.”
Vương Tần ngẩn ra, ánh mắt nhìn sang Chân Điềm đang đứng bên cạnh Tần Tuý.
“???” Ý gì đây? Thắng bài liền khoe khoang trước mặt anh ta sao? Anh ta cũng có bạn gái có được không!
Chân Điềm cũng tự nhiên hiểu được nữ thần may mắn trong miệng anh là ai, ngược lại liền có chút xấu hổ. Cô bỏ lá Át rô trong túi ra, đặt trên bàn, kéo Trần Tuý đi ra ngoài: “Chúng ta đi ăn thịt nướng đi, nếu không sẽ bị Thiện Thiện ăn hết mất đó!”
Trong lúc bọn họ chơi rút bài rùa, Thiện Thiện có thể đã ngồi canh ở bênh cạnh bếp nướng ăn hết đồ ăn rồi.
“Được.” Trần Tuý cười đi cùng cô về phía bếp nướng.
Bà Vương Thục Trân đang nướng thịt nhìn thấy bọn họ đi tới, cười thân thiết hỏi: Sao rồi, thắng rồi sao?”
Trần Tuý còn chưa trả lời, Chân Điềm đã thích chí đáp: “Học trưởng đã thắng rồi! Vương Tần còn đang ở lại bên kia hoài nghi cuộc đời kìa!”
“Trần Tuý quả nhiên lợi hại, mấy xiên thịt dê này con cầm lấy ăn đi, vừa nướng xong đó.” Bà Vương Thục Trân đưa một nắm xiên thịt dê lớn cho họ. Ông Chân trơ mắt nhìn: “Bà vợ của tôi ơi, thế của chồng bà đâu?”
“Của ông? À, vẫn còn ở trong túi chưa lấy ra.”
Ông Chân:…
Cho đến giờ ông mới được ăn có một xiên cánh gà nướng, lại còn là do Trần Nhất Nhiên cho!
“Dì ơi, để cháu nướng cho.” Trần Tuý đưa mấy xiên thịt dê trong tay mình cho Chân Điềm, tự mình cầm lấy chổi quét dầu.
Bà Vương Thục Trân cười haha nói: “Cháu cứ ăn trước đi rồi lại nướng.”
“Không sao ạ, dì đã nướng lâu vậy rồi nên qua bên cạnh này nghỉ ngơi một lát đi ạ.” Trần Tuý cười với bà, “Dì muốn ăn gì, cháu nướng giúp dì ạ.”
Trái tim của bà Vương Thục Trân cũng muốn nở hoa luôn rồi, nhìn nụ cười tươi không thấy mặt trời kia của Trần Tuý nói: “Cháu nướng gì ta liền ăn món đó, ta không có kén chọn đâu. Vẫn là Trần Tuý hiểu chuyện nhất, nhìn mấy tên tiểu tử thối kia xem, từ sáng đến tối chỉ biết làm mấy chuyện vô tích sự.”
Trần Tuý cười đến khéo miệng cong cong, không nói gì, Trần Nhất Nhiên trong lòng khẽ hừ một tiếng. Cậu còn biết giả bộ hơn cả nó!
Không cần biết Trần Tuý có giả vờ hay không, tóm lại bà Vương Thục Trân cũng đã bị anh dỗ cho vui vẻ, ông Chân cũng đã được ăn xiên thịt thơm ngon mới nướng như ý. Đúng là hài lòng mãn nguyện.
Cả nhà ăn uống no say trên bãi biển sau đó liền trở về biệt thự, dự định nghỉ ngơi một chút. Trần Nhất Nhiên mỗi buổi trưa ở trường đều ngủ trưa, hôm nay chơi đến giờ này cũng đã buồn ngủ, trực tiếp dựa vào Trần Tuý ngủ thiếp đi.
Nó vốn dĩ lớn lên rất đáng yêu, dáng vẻ lúc ngủ càng trở nên ngoan ngoãn, bà Vương Thục Trân nhìn nó liền cảm thấy trái tim người mẹ trỗi dậy: “Tiểu bảo bối thật đáng yêu, ngủ cũng không hề ồn ào.”
Trần Tuý ôm nó, hạ thấp giọng nói: “Nó cũng có lúc rất ầm ĩ, nhưng cũng rất nghe lời, dì nói chuyện với nó, nó cũng đều nghe theo.”
“Chân Hi lúc nhỏ chẳng nghe lời chút nào, ai mắng nó là nó liền khóc.” Bà Vương Thục Trân tự bêu xấu con trai mình.
Chân Hi: …
Tại sao anh ta nằm không cũng trúng đạn vậy chứ? Hơn nữa lúc còn nhỏ Chân Điềm cũng đâu có ngoan ngoan nghe lời, làm sao không nói tới Chân Điềm đi?
Mọi người trở về biệt thự, Trần Tuý liền đưa Trần Nhất Nhiên lên phòng giữa ở tầng hai nghỉ ngơi. Chân Điềm ngáp một cái, cũng đi theo phía sau anh lên tầng: “Con cũng lên trên nghỉ ngơi một chút đây, mọi người đừng làm ồn đấy.”
“Đi đi.” Bà Vương Thục Trân xua tay đẩy cô nhanh nhanh lên lầu. Bọn họ vừa đi thì dưới lầu liền có một cuộc họp nhỏ, người chủ trì chính là bà Vương Thục Trân.
“Lúc xuất phát tôi đã dặn mọi người như thế nào, hả? Bà Vương Thục Trân ngoài miệng thì cười nhưng trong lòng thì không hề có chút vui vẻ nào nhìn một nhà lớn lớn nhỏ nhỏ. Tất cả đều giả vờ tai nghe không hiểu, mắt nhìn mũi, mũi nhìn tim im lặng không nói gì. Pudding nhảy lên bàn, mơ mơ hồ hồ sủa một tiếng “Gâu”.
Bà Vương Thục Trân cười lạnh: “Trần Tuý là bạn trai của Chân Điềm, không phải người xấu xa gì, hôm nay mấy người có ý gì hả? Hết nướng thịt, thi bơi lại còn chơi rút bài rùa, tôi thấy công ty nhà họ Chân tuyển nhân viên cũng đâu có sát hạch mấy phương diện này đâu hử?”
“…”
Quần chúng duy trì trầm mặc.
“Chân Điềm không dễ gì mới tìm được một người bạn trai, mọi người không sợ doạ người ta chạy mất à? Nó cả đời không tìm được bạn trai thì các người mới vui vẻ phải không?”
Bà nói đến đây, ông Chân liền nhịn không được phát biểu ý kiến: “Điềm Điềm nhà chúng ta vẫn chưa có bạn trai, không phải vì không tìm được mà vì không có ai xứng với nó!”
“Vậy ông xem tìm được một người bạn trai xứng với nó có dễ dàng không? Hai mươi mấy năm nay cũng chỉ có một mình Trần Tuý. Dù sao đi nữa, tôi nói lời này chính là tôi đã nhận định người con rể Trần Tuý này rồi, các người mà chèn ép nó khiến nó chạy mất thì phải đền cho tôi một người giống y xì đúc tới!”
“…” Chân Hi ho khan hai tiếng nói: “Con thấy lời này của mẹ hơi thiên vị rồi đấy nhá, hôm nay bọn con chèn ép được cậu ta cái gì chứ? Rõ ràng là bọn con bị cậu ta chèn ép thì có!”
“Không sai!” Chân Diệp và hai anh em nhà họ Vương nhất trí gật đầu. Tình hình hôm nay không hề giống với kế hoạch mà bọn họ đã đề ra!
“À, đó còn không phải là vì bản thân mấy đứa thua kém người ta sao. Trần Tuý nhà chúng tôi vốn rất ưu tú đó.”
“…” Mọi người mặc dù rất khinh thường thái độ thiên vị của bà Vương Thục Trân nhưng hôm nay, Trần Tuý quả thực đã vượt qua thử thách một cách hoàn hảo.
Ở trên tầng, Chân Điềm cùng Trần Tuý đưa Trần Nhất Nhiên vào phòng nghỉ ngơi sau đó nhẹ nhàng đóng cửa đi ra ngoài. “Xin lỗi anh, học trưởng, mấy anh họ của em hôm nay hơi quá rồi.”
Trần Tuý xoa xoa đầu cô nói: “Không sao, bọn họ cũng là quan tâm em.”
Chân Điềm biết chứ, anh nhẫn nại với họ như vậy đều là vì bọn họ là anh của cô. Anh nhẫn nại với họ bao nhiêu, liền chứng tỏ anh có bấy nhiêu để ý, bấy nhiêu yêu thích cô.
“Cảm ơn anh.” Cô kiễng chân hôn nhẹ một cái lên đôi môi của Trần Tuý.