Công ty của nhà họ Chân không kinh doanh về mảng điện ảnh giải trí, chẳng qua hai năm trước gặp thời, Chân Hi có đầu tư vào lĩnh vực này, quay vài bộ phim chiếu mạng. Tuy rằng không phải bộ phim nào cũng nổi nhưng vẫn kiếm được kha khá tiền.
Tất nhiên vì vậy nên có không ít các diễn viên nhỏ không tên tuổi tới tìm anh, muốn thông qua vai nữ chính trong một bộ phim chiếu mạng mà trở nên nổi tiếng, nếu vận khí may mắn một chút, trở thành nữ minh tinh tuyến một cũng không phải không có khả năng.
Chân Hi lăn lộn trên thương trường bao năm, những tiểu minh tinh tự tìm tới cửa kia có ý đồ gì anh đều rõ. Anh làm phim là vì kiếm tiền, không phải là để bao gái, nhưng nếu như có tiểu minh tinh nào hợp mắt tới tìm anh, anh cũng có thể cùng bọn họ đi ăn bữa cơm hát vài bài karaoke.
Chỉ là không bàn đến chuyện làm ăn.
Thật không ngờ việc anh đi ăn cùng với mấy tiểu minh tinh kia lại bị phóng viên đài truyền hình chụp được?
Lại còn vừa khéo bị Trần Tuý nhìn thấy!
Khoé miệng anh co rút, trên trán cũng lấm tấm mồ hôi: “Nào có, hai năm trước tôi bắt đầu làm phim chiếc mạng nên cũng có quen biết một số minh tinh. Ăn cơm với họ cũng là để bàn chuyện công việc thôi, các cậu không thể nhắm mắt mà viết loạn trên báo được.”
Trần Tuý nhìn anh nở một nụ cười hiếm thấy: “Ừm, tôi tới đó ăn cơm cũng là vì công việc.”
Chân Hi:…
Mẹ kiếp.
Anh ta nhịn không được chửi thề một tiếng trong lòng. Anh ta nhắc tới Thiên Hạ Cư là hàm ý muốn nói tới chuyện của Trần Tuý và Thư Toàn, không ngờ lại liên luỵ tới chính mình không nói, lại còn không thể phản bác được lời giải thích mà Trần Tuý đưa ra.
Đúng là thua trận mất cả chì lẫn chài.
Thảm nhất là chuyện anh ta ăn cơm cùng các tiểu minh tinh kia ông Chân và bà Vương Thục Trân không hề hay biết, nếu như chuyện này bị truyền ra ngoài, hai người họ nhất định sẽ xử lý anh!
Anh ta cầm lấy cái chổi quét dầu trên tay Trần Tuý rồi tự mình đi đến đứng trước bếp nướng, giả vờ giả vịt cười nói: “Cậu xem, cậu cũng nướng lâu như vậy rồi, còn lại để tôi làm cho, cậu ra ngồi ăn chút gì đó đi.”
Mấy ông anh họ khác đứng xung quanh như rớt cả tròng mắt xuống đất, tên tiểu tử Chân Hi này làm sao vậy hả! Vừa mới bắt đầu đã rơi vào tay địch rồi?
Trần Tuý ngược lại không có biểu hiện gì là đắc ý, anh cũng không giành với Chân Hi, nhàn rỗi đứng bên cạnh nhìn anh ta nướng cánh gà: “Vậy phiền anh rồi, Chân Điềm thích ăn cay, mấy xiên này cho thêm cay chút nhé.”
“Yên tâm, cứ giao cho tôi.” Chân Hi rắc thêm ít bột cay lên trên cánh gà, quay đầu nhìn Trần Tuý tiếp tục cười giả tạo, “Chuyện ăn cơm kia, các cậu có đưa tin không?”
Trần Tuý đáp: “Loại tin tức này, không có giá trị đưa tin.”
Chân Hi gật đầu như gà mổ thóc, không thể nào đồng tình hơn thế nữa: “Đúng vậy, ABA là đài truyền hình chính trị, không thể đưa những tin tức loạn cào cào đó được.”
Trần Tuý đứng bên cạnh không nói gì, ABA thực tế cũng có tổ tin tức giải trí. Anh nói không có giá trị, là nhân vật chính trong tin tức đó- một người là Chân Hi, một người là diễn viên nhỏ không danh tiếng- đều không có giá trị gì để đưa tin cả!
Bởi vì căn bản không có ai quan tâm đến bọn họ.
Trên mặt Trần Tuý dường như không có biểu cảm gì nhưng Chân Điềm lại thấy tận sâu trong đôi mắt anh là gió cuốn mây vần, âm thầm nổi lên từng trận từng trận phong ba.
Mẹ ơi, học trưởng thật là đáng sợ, về sau nhất định không thể đắc tội anh ấy được.
“Hai xiên này được rồi, hai người cầm lấy ăn trước đi.” Chân Hi đưa hai xiên cánh gà đã nướng xong đưa cho Chân Điềm.
Chân Điềm đón lấy đưa cho Trần Tuý một xiên: “Học trưởng, chúng ta ra bờ biển ngồi một lát đi.”
“Được.” Trần Tuý cầm lấy xiên cánh gà, cùng Chân Điềm đi về phía bờ biển.
Chân Hi lại lấy các loại thức ăn khác ra tiếp tục nướng, Chân Diệp đi tới trước mặt thiếu chút nữa đã gõ bung đầu anh ta ra: “Cậu làm sao đấy hả Chân Hi? Sao vừa mới lâm trận mà đã giơ tay đầu hàng rồi?”
Chân Hi thở dài một tiếng nói: “Trên tay cậu ta có yếu điểm của tôi, lát nữa chỉ có thể dựa vào ba người các anh rồi.”
“Điểm yếu? Điểm yếu gì?”
“Ảnh chụp tôi ăn cơm cùng các tiểu minh tinh lúc trước, cậu ta có.”
Chân Diệp: …
Chết moẹ, thế quái nào lại quên mất Trần Tuý cũng là một người làm trong ngành truyền thông chứ.
“Thôi bỏ đi, biểu hiện vừa rồi của cậu ta cũng miễn cưỡng đạt tiêu chuẩn, đợi lát nữa lại thử thách cậu ta ở mặt khác vậy.”
Chân Hi liếc nhìn anh ta: “Không hiểu tại sao tôi lại cảm thấy câu này của anh nghe đặc biệt biến thái.”
“….Cậu không làm được gì thì không có quyền nói chuyện!”
Thành tích học tập thời học sinh của Chân Diệp mặc dù cũng không phải quá vượt trội, nhưng về mặt thể dục thể thao thì cũng là số một số hai trong số các anh chị em nhà họ Chân. Thành tích đáng nhớ nhất của anh ta là đã từng đại diện cho trường cấp ba tham gia cuộc thi bơi lội thanh thiếu niên toàn quốc, đạt được giải nhì.
Như các cụ đã nói, là đàn ông chân chính, không thể không có thể lực.
Thế là sau khi anh ta ăn xong xiên cánh gà nướng ở chỗ Chân Hi liền tới bờ biển rủ Trần Tuý bơi một vòng.
Trong biệt thự có chuẩn bị đầy đủ đồ bơi và phòng thay đồ cho du khách, Chân Diệp không lựa chọn bể bơi của biệt thự mà chọn bờ biển làm nơi thi bơi, bởi anh ta cho rằng hành trình của một người đàn ông thực thụ phải là biển rộng trời cao!
Chân Điềm:…
Chân Diệp đã bao tuổi rồi mà còn như học sinh vậy chứ.
“Học trưởng, Chân Diệp từng là á quân cuộc bơi thanh thiếu niên toàn quốc đấy.” Chân Điềm nhỏ tiếng nhắc nhở Trần Tuý sau khi anh đồng ý thi bơi cùng với Chân Diệp.
Trần Tuý cười nói: “Không sao, chẳng phải anh ấy không giành được giải nhất đó sao?”
Chân Điềm nghĩ nghĩ, chuyện Chân Diệp giành được giải bơi lội cả nhà họ Chân đều biết, cho dù học trưởng có thua anh ấy thì cũng chẳng có gì là xấu hổ cả: “Vậy anh cố lên nhé, chú ý an toàn!”
“Ừm, anh sẽ cố gắng.”
Anh cùng Chân Diệp về biệt thự thay đồ bơi, sau đó quấn một chiếc khăn lông lớn từ trong phòng đi ra. Chân Điềm nhìn đôi chân của anh thấp thoáng ẩn hiện dưới chiếc khăn, đột nhiên thấy khí huyết trong người có chút dâng trào.
Nhất định là vì thời tiết hôm nay quá nóng!
“Cậu ơi cố lêm!” Trần Nhất Nhiên ôm Pudding, đi bên cạnh Chân Điềm cổ vũ cho anh.
“Chúng ta trước tiên khởi động một chút đã.” Chân Diệp cởi chiếc khăn trên người ra vứt trên bờ cát, từng thớ cơ ngực kiêu hãnh như phát sáng dưới ánh mặt trời.
“Woa, cơ ngực của Chân Diệp vẫn hoàn hảo như vậy!” Hai người anh họ ra sức tán dương anh ta.
Chân Diệp điềm nhiên tiếp nhận, thậm chí còn không quên làm vài động tác phô dáng trên bãi biển.
Ông Chân ở cách đó không xa liền tiện tay chụp lại toàn bộ diễn biến của bọn họ, dự định lát nữa sẽ gửi về cho hai cụ ở nhà xem.
“Hừ, có cơ ngực thì có gì ghê gớm chứ, cậu cũng có.” Trần Nhất Nhiên đứng bên cạnh không phục nhỏ tiếng làu bàu.
Lông mày Chân Điềm khẽ động, cơ ngực của học trưởng sao? Ừm, cô có thể làm chứng, anh thực sự có, cô đã nhìn thấy tận mắt rồi.
Trần Tuý cũng cởi bỏ chiếc khăn trên người ra, đặt ở bên cạnh, làm vài động tác làm nóng người. Chân Diệp đang cúi lưng ở bên cạnh trộm liếc sang, Trần Tuý không hề giống với dáng vẻ thư sinh trói gà không chặt như trong tưởng tượng của anh ta, chỗ nên có cơ bắp thì đều có, mà còn được tập luyện khá đẹp nữa.
Bà Vương Thục Trân đang chụp ảnh cũng đã sớm chuẩn bị điện thoại, chỉ đợi Trần Tuý cởi khăn ra, lúc này vừa nhìn thấy thân hình hoàn mỹ của anh liền chụp liên tiếp vài tấm: “woa, trời đất ơi, thân hình của Trần Tuý đẹp thật nha!”
Ông Chân lạnh lùng hừ một tiếng đáp: “Giờ có cơ bắp thì có ích gì, đến khi có tuổi rồi thì cũng thành bụng bia cả thôi.”
“Haha” Bà Vương Thục Trân lặng lẽ liếc nhìn cái bụng bia ẩn hiện dưới áo của ông.
“Lúc tôi bảo ông đi tập luyện, không phải ông đã nói đàn ông có bụng bia mới quyến rũ sao?”
Ông Chân:…
Ngày mai ông ta liền đi đăng kí thẻ tập thể hình!
Chân Điềm thấy bà Vương Thục Trân thích ý chụp hình Trần Tuý, cô cũng muốn lôi điện thoại ra chụp trộm lấy một tấm, nhưng Trần Nhất Nhiên còn đang đứng bên cạnh, như vậy hình như ảnh hưởng không tốt với nó lắm…
Thôi bỏ đi, đợi lát nữa bảo bà Vương Thục Trân gửi hết mấy tấm hình đó sang cho cô vậy.
Sau khi Chân Diệp đánh giá cơ bắp trên người Trần Tuý xong ánh mắt lại liếc xuống phía dưới, dừng lại ở bộ phận tôn nghiêm của đàn ông. Trần Tuý dường như nhận thấy được ánh mắt của anh ta, liền quay đầu liếc anh ta một cái.
Chân Diệp lập tức chột dạ, giả vờ ho một tiếng, “MC Trần có thân hình không tồi, cậu có chơi môn thể thao sở trường nào không?”
“Môn thể thao sở trường?” Trần Tuý nghĩ, đánh người có tính không?
“Không có môn nào sở trường cả.” Anh vờ vịt đáp.
“À.” Chân Diệp giật giật khoé miệng, “Tôi cứ tưởng các cậu ngày ngày công việc bận rộn như vậy thì làm gì có thời gian chơi thể thao.”
“Vẫn khá tốt, so bận rộn thì sao có thể bận bằng anh.”
Hai người giao lưu thân mật một lát xong cuối cùng cũng quyết định xuống biển. Để bảo đảm an toàn, bọn họ quyết định chỉ bơi ở khu vực nước nông, Chân Diệp chỉ vào hòn đó thấp thoáng dưới mặt nước ở trước mặt, nói với Trần Tuý: “Chúng ta xuất phát từ đây, bơi đến hòn đá kia sau đó bơi trở lại, ai về trước người đó thắng.”
“Được.”
Sau khi hai người xuống nước, không khí trên bãi biển liền trở nên khẩn trương, vì để ngăn việc Chân Điềm thổi còi thiên vị cho Trần Tuý, lần thi đấu này đặc biệt mời bà Vương Thục Trân tới làm trọng tài.
Chân Điềm:…
Hứ, anh trai ngốc quả nhiên danh bất hư truyền, bà Vương Thục Trân còn dễ thổi còi thiên vị hơn cả cô!
“Bắt đầu!” Bà Vương Thục Trân hô hiệu lệnh, hai người lập tức bơi vào trong làn nước. Trần Nhất Nhiên ôm Pudding, chạy trên bãi cát theo hướng bơi của bọn họ, miệng không ngừng hô cổ vũ cho Trần Tuý.
Chân Diệp vẫn luôn dẫn trước Trần Tuý nửa cánh tay, nhưng sau khi chạm tới hòn đá bơi trở về, Trần Tuý liền ra sức tăng tốc vượt qua khoảng cách nửa cánh tay đó. Chân Diệp bám theo rất sát sao, nhưng Trần Tuý cũng không hề buông lỏng, khoảng cách giữa hai người cũng rất ngắn, không đáng kể.
Nếu như đoạn đường bơi này dài hơn một chút, Chân Diệp rất có khả năng sẽ đuổi kịp Trần Tuý, nhưng tới lúc này, Trần Tuý đã hoàn thành chặng bơi của mình.
“Woa, cậu thắng rồi!” Trần Nhất Nhiên phấn khích khua chân múa tay trên bãi cát.
“Tôi tuyên bố Trần Tuý đã giành được chiến thắng áp đảo, xin mọi người một tràng pháo tay!” Bà Vương Thục Trân thân làm trọng tài ra vẻ không hề có chút tư tâm cá nhân nào. Vẫn chưa kịp hoàn hồi sau trận thua, Chân Diệp nhìn bà tự hỏi, về đích sớm hơn anh ta có chút xíu xiu như vậy, sao lại là thắng áp đảo được cơ chứ?
Đúng là làm người mê muội.:)
Hai người anh họ còn lại cũng không ngồi nổi nữa, Chân Hi và Chân Diệp đều đã bại trận, hiện giờ chỉ còn có thể dựa vào hai người bọn họ nữa thôi.
“MC Trần, cậu có muốn tới đây đánh một ván bài không?” Hai vị anh họ không có ý tốt mà đưa ra lời mời.
Trần Tuý đang quấn khăn lông, lau khô nước trên tóc, nghe thấy lời bọn họ nói liền nghiêng đầu nhìn về phía họ: “Đánh bài gì?”
Hai vị anh họ cười cười: “Đương nhiên phải có kỹ thuật.”
“Hả?”
“Rút bài rùa!”
Rút bài rùa: Mình đã đọc cách chơi bài này thấy cũng khá đơn giản nhưng hình như nó chả giống cách chơi nào ở Việt Nam mình cả. Mình giải thích trò này đơn giản như vậy: Bộ bài tây bạn rút bỏ ra ngoài một lá bài bất kỳ, số còn lại trộn lên và chia đều cho các người chơi, mỗi người chơi sẽ xếp lại những lá bài trên tay mình rồi lại bỏ hết ra những cặp lá bài giống nhau như đôi ba đen, đôi bốn đỏ… Cho đến khi trên tay mỗi người chỉ còn lại các lá bài không giống nhau. Lúc này từng người chơi sẽ lần lượt rút một lá bài bất kì trên tay người chơi khác, nếu nó giống với lá bài nào trên tay mình thì mình được bỏ lá đó xuống. Đến cuối cùng trên tay người nào chỉ còn lại một lá bài duy nhất được gọi là rùa- thì người đó giành chiến thắng.
“…” Trần Tuý bình tĩnh tiếp nhận sắp xếp này, “Có thể, tôi đi thay quần áo xong sẽ tới.”
“Em đi cùng với anh!” Chân Điềm liền đi theo Trần Tuý về biệt thự. Trần Tuý cúi đầu nhìn cô cười hỏi: “Lần này em còn có chỉ điểm gì cho anh nữa vậy?”
Chân Điềm đáp: “Hai người anh họ này của em từ nhỏ đã vô cùng may mắn, mỗi lần bọn họ ra ngoài ăn kem, được ăn thêm một que nữa đều là bọn họ, siêu thị bốc thăm trúng thưởng, cũng là bọn họ giành được giải nhất!”
Trần Tuý nhướng mày: “Vì vậy?”
“Vì vậy chơi rút bài rùa đơn thuần là một trò chơi liên quan mật thiết đến may rủi, hoàn toàn bất lợi với anh!”
Trần Tuý nhìn cô một lúc, bỗng nhiên bật cười: “Ai nói thế, vận khí của anh cũng rất tốt đó.”
Chân Điềm hoài nghi nhìn anh: “Anh cũng thường xuyên trúng thưởng lớn sao?”
Trần Tuý đáp: “Anh gặp được em.”