Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Thấy mấy nàng bảo Tiên ngược mấy bé nhiều quá cho nên là...........Tiên vẫn sẽ tiếp tục công cuộc đi ngược . Nhưng Tiên cũng không ác tới nỗi con của Tiên mà Tiên ngược hoài đâu, chỉ là phiên ngoại đầu sẽ nói về mấy sao nam sau khi các sao nữ rời đi ( Tiên ngược đúng mà, không lẽ mấy bé rời đi Tiên lại đi cho mở tiệc ăn mừng ) cho nên vẫn sẽ có ngược. Nhưng phiên ngoại sau, Tiên sẽ cho mấy nàng ngọt, ngọt đến nỗi sâu răng luôn, lúc đấy đừng vác gì ra rượt Tiên là được . Thôi thì lảm nhảm dừng ở đây ha, chúc mấy nàng đọc chap mới vui vẻ nè.
Thiên Yết
Kim Ngưu
Mọi người có còn nhớ Cao quý phi chứ? Chính là cái con người đã hãm hại hoàng hậu vốn là tự mình muốn nhảy xuống hồ để vu oan thế nhưng hoàng hậu từ đâu cũng không phải kẻ ngu, biết Cao quý phi tính kế, bèn tiện có tiếng lục vương gia tiến vào, liền mau chóng đổi lại tình thế mình bị đẩy xuống nước, trở thành kẻ bị hãm hại. Cũng vì thế Cao quý phi bị thất sủng vì dám âm mưu hãm hại hoàng hậu. Thế nhưng sau đó, chính là cái việc đi săn, hoàng hậu bỗng dưng được hoàng thượng sủng ái một cách đột ngột, tự dưng trở nên quan tâm, nhất nhất chỉ để nàng vào mắt. Vốn dĩ ở đây không có cái gì gọi là đột ngột cả, chỉ là trước đó, cả người đều có một cuộc gặp tình cờ...........
Hoàng thượng hôm nay triều chính bận rộn, đã dậy từ sáng sớm để lên triều. Vốn dĩ mới chỉ kết thúc triều được tầm khắc, liền muốn ra ngoài tản bộ một chút. Đi ngang qua một cái cây, không biết tại sao chiếc cây này lá bỗng dưng rơi thật nhiều mặc dù không có một cơn gió nào cả, Thiên Yết liền ngừng lại, ngẩng đầu lên xem lí do và........... Bụp
- Là tên nào to gan dám ném hài vào mặt hoàng thượng hả? - Lý công công nhìn thấy một chiếc hài yên vị giữa khuôn mặt anh tuấn của hoàng thượng liền rống to lên, thật may là ở đây không có ai, nếu không thì tên công công này cũng hẳn là sẽ bị phạt đánh vài trượng vì tội làm mất mặt hoàng thượng đi.
- Là ta to gan đấy rồi sao? - Từ trên cây một nữ nhân nhảy xuống, mồm miệng cũng không kém mà đáp lại, rõ ràng là vô cùng kênh kiệu.
Nhưng cái kênh kiệu này......ngoài một người trong cung có thể phàn nàn, tuyệt không thể có thêm người nào dám phàn nàn ngay trước mặt nàng.
- Sao? Nhìn thấy bổn cung mà không hành lễ.
- Thỉnh a / Không cần hành lễ. - Lý công công nhìn người vừa đáp đất liền run sợ, nghe người kia ra lệnh cũng liền làm ngay, thế nhưng chưa kịp hành lễ, hoàng thượng liền đã can ngăn.
- Gì đây? Không cho hắn hành lễ?
- Hoàng hậu, nàng mới là người cần hành lễ. - Thiên Yết nghiêm giọng nhắc nhở.
- Hắn thân chỉ là một tên thái giám thấp hèn, hắn không hành lễ, ta sao phải hành lễ. - Kim Ngưu bất ngờ lên giọng, ánh mắt tràn đầy sự bất mãn, quyết không hành lễ.
Thiên Yết dường như đối với Kim Ngưu không có sự nhẫn nại, vừa nghe nàng không những không tuân thủ lễ nghĩa mà ngược lại còn bắt bẻ, từ đáy mắt đã sinh ra lửa giận. Thế nhưng Kim Ngưu vốn cũng không phải ngu mà không biết người đối diện đang nộ khí sung thiên, khác với các thê thiếp khác thấy hoàng thượng tức giận liền dùng lời ngon tiếng ngọt dụ dỗ hay là trực tiếp quỳ xuống xin chịu phạt, Kim Ngưu nàng đây không những không sợ hãi mà còn ngược lại, tiếp tục thêm một câu nữa, khuyếch táng sự nổi giận của Thiên Yết lên đến tột đỉnh.
- Hay là hoàng thượng đây thiên vị người của mình, còn các thê thiếp phải chịu nhục mà nghe theo?
- Nàng........Lý công công! - Thiên Yết tức giận gọi.
- Dạ.
- Hành lễ. - Lập tức ra lệnh.
Lý công công thấy hoàng thượng cũng không thể trị được vị hoàng hậu này, vừa nghe lệnh liền ngay lập tức kính cẩn hành lễ.
- Thỉnh an hoàng hậu nương nương!
Kim Ngưu hài lòng nhìn tên hoàng thượng không còn lí để mà cãi, nhẹ nở một nụ cười, ngay sau đó cũng nhẹ nhàng hành lễ:
- Thần thiếp tham kiến hoàng thượng.
Thiên Yết thấy nàng hành lễ lửa giận thực vẫn chưa nguôi ngoai, tính kiếm cớ để hả cơn giận lên nàng, nhưng hoàng hậu đây vốn không phải là một con mèo đơn thuần, mà chính là một con hổ hung dữ, chỉ cần có người đụng nhẹ là cũng có thể ngoạm luôn đầu người đó. Và vì thế không để cho Thiên Yết lên tiếng, Kim Ngưu lại nói trước:
- Thần thiếp cũng đã hành lễ xong, hoàng thượng chắc cũng không còn việc gì kiếm thần thiếp đúng không?
- Đương nhiên có. - Thiên Yết nhìn chiếc hài trong tay, chợt nhếch môi cười.
- Vạy hoàng thượng còn cần gì? - Kim Ngưu vốn lúc đầu cũng đã quên mất, giờ nhìn thấy chiếc hài của mình trên tay hoàng thượng, mặt có chút xám đi nhưng cũng nhanh chóng trở lại bình thường, đầu tiếp tục vận hết chất xám để nghĩ cách trốn thoát.
- Hoàng hậu, trẫm cho nàng làm chủ lục cung, thế nhưng bây giờ điều đơn giản nhất nàng cũng phạm phải, có phải bây giờ nên chịu phạt? - Thiên Yết cười đầy âm hiểm.
Kim Ngưu không trả lời cũng chính là ngấm ngầm thừa nhận chịu phạt. Một bên chân trần từ nãy giờ phải tiếp xúc với đường đá thực đau, khiến chân nàng chưa gì đã đỏ ửng, vì vậy mà phải để tạm lên chân còn lại, cũng như vậy mà dẫn đến người không thể đứng thẳng, cứ nghiêng bên này rồi lại nghiêng bên kia, trông thực tội nghiệp.
Thiên Yết không hiểu sao nhìn cảnh này, ý nghĩ muốn phạt nàng để hạ cơn giận liền biến mất, ánh mắt từ lửa giận lại trở nên thâm trầm, con ngươi màu mực sâu thẳm như vô tận, không hiểu sao lại có một phần nho nhỏ dành cho sự thương xót.
Tĩnh lặng cất từng bước đến bên nàng, hơi hạ thấp người xuống rồi bế bổng nàng lên, đặt nàng ngồi xuống một tảng đá dưới cái cây nàng nhảy xuống. Vén y phục lên trên mắt cá chân một chút, chạm nhẹ vào bàn chân phải, nàng liền co người lại, đạp chân loạn xạ không muốn hắn chạm.
- Nàng ngoan một chút, không liền đem nàng đi phạt đánh. - Thiên Yết đe dọa.
Bĩu môi nhìn tên nam nhân cả thân hoàng bào bây giờ lại dịu dàng quỳ chân trước mặt mình, lo lắng xoa đều lên bàn chân đã đỏ ửng có hơi xước, xoa xoa một lúc rồi mới đi hài vào cho nàng.
- Chân như thế nào bị thương?
-..............
- Nàng muốn bị phạt đánh?
- Là do dẫm lên đá. - Kim Ngưu bất mãn trả lời.
Vừa mới khỏi bệnh được một chút, nàng cũng không có ngu để mà tiếp tục trái lệnh để bị đánh đâu, mà hôm bữa thấy một nô tỳ nào đó cũng bị đánh bằng cái gậy to lắm, kêu thực thảm thiết, nàng cũng không muốn thử lãnh một lần.
Thiên Yết đã biết được lí do, vẫn ở tư thế quỳ nhưng chỉ là quay lưng đối diện với nàng, liền một lực mạnh kéo nàng ngã trên lưng hắn, đứng lên.
- Ân, ngươi làm gì? - Kim Ngưu đột ngột bị nhấc lên khỏi mặt đất, không tránh được có phần hoảng hốt.
- Chân nàng xước như vậy, còn muốn đi sao. Nàng nếu mà không ngoan ngoãn trên lưng trẫm, dám bày trò nghịch ngợm, trẫm liền đem nàng phạt đánh.
- Hoàng thượng anh minh như ngươi, thế mà lại.......suốt ngày.....phạt đánh........ta....
____________________
Thiên Yết đứng dưới cái cây năm xưa làm hắn bất chợt chú ý tới nàng, chợt cười khi kỉ niệm đó chợt ùa về. Hắn nhớ như in khuôn mặt nàng kênh kiệu, đắc ý như thế nào khi mà hắn tức giận, khuôn mặt nàng bất mãn như thế nào khi bị hắn ép buộc, và khuôn mặt nàng nhăn nhó lại vì đau đớn, từng giây từng phút, hắn chưa bao giờ dám quên.
Thơ thẩn nhìn cái cây rồi cười, giờ đây hắn chả khác gì một kẻ ngốc nghếch, một kẻ si tình trong tâm trí chỉ có mỗi hình bóng nàng.