CHUYỆN THỨ
Trong thời gian bị kẹt ở nhà, tui lại theo dõi bộ phim mới “Câu chuyện nhỏ về mối tình đầu tiên”.
Cảm xúc sau khi xem: A a a a a a a… Lại Quán Lâm trẻ quá! Trời ơi! Đặc biệt là đoạn quay đầu lại khi đang cắn cái muỗng ăn cháo bát bảo và đoạn bị nữ chính vô tình dùng gậy đập vào đầu! Mèn đất ơi! Trẻ muốn búng ra sữa!
Người nào đó không vui: “Chú ý một chút, chồng em đang ngồi bên cạnh!”
Tui: “Không sao, không sao, chồng em là người rộng rãi, sẽ không so đo với một cô gái trẻ, càng sẽ không so đo với một đứa nhỏ.”
Y cười lạnh: “Ha ha, ngại quá, hiện giờ chồng em là người có bụng dạ hẹp hòi.”
Tui: “Không không không, hiện giờ anh là vua dấm, loại dấm số một trong vũ trụ.”
Y tiên sinh: “Em cũng biết à! Không lo dỗ thì sẽ chết vì quá chua đấy.”
Tui cố nén cười, nhào tới ôm ảnh dỗ dành: “Ông xã ơi, anh biết em thích ai không?”
Y tiên sinh: “Đương nhiên là anh!”
Tui: “Không không không, là Tiêu Chiến và Lại Quán Lâm.”
Ảnh trực tiếp đẩy tui ra định vô phòng, tui nhanh chóng ôm eo ảnh, nhìn vào mắt ảnh và nói đầy chân thành: “Nhưng anh là người em yêu nhất!”
Tâm trạng ảnh rất vui, “Anh cũng vậy.” Sau đó đi rửa trái cây cho tui.
Y tiên sinh à, cho dù em thích bao nhiêu người đi chăng nữa, em chỉ yêu duy nhất mình anh, yêu đến mức muốn cùng anh trọn đời bên nhau đến lúc đầu bạc răng long.
CHUYỆN THỨ
Vẫn là chuyện bị kẹt ở nhà.
Buổi sáng ngủ đến hơn mười một giờ mới dậy, Y tiên sinh đã dậy rồi.
Nấu xong bữa sáng để trên bàn, đậy kín chén, ánh nắng tràn ngập khắp nhà, hoa tường vi trên ban công đã thành công vượt qua mùa đông và đâm chồi nảy lộc, Y tiên sinh ngồi xổm dưới đất tưới nước cho hoa cỏ, cắt lá khô, là dáng vẻ tui thích.
Tui bước đến và ngồi xổm xuống, ôm ảnh từ phía sau, úp mặt vào lưng ảnh, ảnh mặc một chiếc áo len ấm áp mềm mại, còn thoang thoảng mùi nước giặt quần áo oải hương.
“Dậy rồi à?”
Tui gật đầu, “Chào buổi sáng.”
“Không còn sớm đâu, hơn mười một giờ rồi.” Ảnh để đồ trong tay xuống, quay lại thì phát hiện tui không mang giày, “Sao không mang giày.”
Y tiên sinh không chấp nhận chuyện tui đi chân không ở nhà, đặc biệt là vào mùa đông, sợ tui bị cảm lạnh.
Tui cười ngại ngùng, làm nũng kéo tay áo ảnh, “Em quên.”
Ảnh kéo tui đứng lên để về phòng mang giày, “Đừng tưởng rằng làm nũng nhõng nhẽo thì có thể không cần mang giày.”
Tui cười hahaha, vì sao cười? Vừa đúng lúc để cười.
Trước đây nghe bài “Thời điểm đúng lúc” của Úc Khả Duy, trong đó có một câu hát rằng “Đó là vừa đúng lúc”, lúc ấy tui nghĩ, vừa đúng lúc là thời điểm nào? Bây giờ tui mới hiểu, là ở bên cạnh người mình yêu, một ngày ba bữa cơm, bình minh và hoàng hôn.
CHUYỆN THỨ
Buổi tối không ngủ được, ngồi dậy lục lại những món đồ cũ nhớ lại quá khứ, lục ra cây bút ảnh tặng tui lúc thi đại học.
Sau đó nhớ tới thời gian hơn ba năm bọn tui không liên lạc nhau.
Tui tò mò, khi đó ảnh đã thích tui, sao có thể nhịn không liên lạc vậy? Hơn một ngàn ngày lận! Vậy mà cũng nhịn được.
Ảnh nói: “Anh cũng có lúc không nhịn được, nhưng nghĩ đến lời em nói rằng hai đứa mình là bạn tốt, ra sân bay đưa anh còn nói sẽ không nhớ đến anh, nên anh giận không muốn liên lạc với em.”
Tui há mồm: “Lại là lỗi của em.”
Cuối cùng ảnh còn thêm một câu, “Không biết vì sao lúc đó em mù quáng như vậy, người ưu tú như anh mà chỉ muốn làm bạn.”