CHUYỆN THỨ
Thời gian trước tui đều ở nhà bởi vì tình hình dịch bệnh, đi ra ngoài mua đồ ăn là Y tiên sinh đi. Sau đó lướt di động thì thấy có nhiều gia đình đều do đàn ông ra ngoài mua đồ ăn, không phân biệt được đồ, không biết lựa, lựa thật lâu rồi mua về còn bị vợ cằn nhằn, tui nói với Y tiên sinh: “Mau mau mau, anh mau cảm ơn em.”
Ảnh không hiểu: “Vì sao cảm ơn em?”
“Cảm ơn em ngày thường để anh đi mua đồ ăn, nhờ vậy anh biết đủ loại, bây giờ đi ra ngoài mua sẽ không mua nhầm, trở về cũng không bị cằn nhằn.”
Vẻ mặt ảnh khinh thường: “Em cứ việc nói thẳng, kêu anh cảm ơn em vì bình thường em lười đi ra ngoài mua đồ ăn…”
Tui làm lơ sự khinh thường đó, cầm di động xem, vẻ mặt cười ngớ ngẩn.
Ảnh đứng dậy lắc đầu, đi vào bếp nấu ăn, “Trước đây lúc đi học, sao anh không phát hiện em lười đến vậy?”
Tui hỏi ảnh: “Vậy nếu anh biết em lười thì có cưới em không?”
“Cưới!”
Ảnh nhấn mạnh, “Ai bảo anh yêu em.”
Mèn đất ơi, tỏ tình đột xuất không kịp chuẩn bị, ngại ghê.
CHUYỆN THỨ
Trong lúc có dịch bệnh, những ngày ở nhà thật đau khổ và khó khăn!
Mỗi sáng lên official website của Nhật Báo Nhân Dân để đọc, chú ý tin tức mới nhất của tình hình dịch, mỗi lần đọc đều cảm thấy lo lắng và sợ hãi.
Ở nhà rảnh đến độ hoảng hốt.
Sau khi sửa chữa và tạo hình từng bông tường vi trong nhà, lột vỏ toàn bộ các loại hạt trong nhà, tui thật sự chán nản và hoảng sợ, kết quả là, tui để ý đến tóc của Y tiên sinh.
Sau đó, nhà bọn tui trình diễn một màn kinh dị – Y tiên sinh che đầu chạy quanh nhà, tui cầm kéo đuổi theo phía sau.
Cuối cùng, Y tiên sinh chịu thua móng vuốt của tui!
Tui: Ha ha ha ha ha ha ha ha…
“Anh, anh đừng nhúc nhích, đừng nghiêng đầu.”
“Ôi má ơi, hình như cắt nhiều quá, không sao, bên kia cũng cắt một chút, cân xứng là được.”
“Không được, không được, bên này ngắn, để sửa bên kia một chút.”
Y tiên sinh: “…”
Tui luống cuống tay chân với mái tóc của ảnh, ảnh không dám soi gương.
Cuối cùng! Tui cắt xong, hai bên đối xứng nhau, cùng chiều dài, không hiểu sao nhìn không thuận mắt nhưng không biết chỗ nào.
Tui còn bày đặt khoe khoang gửi cho các bạn trong nhóm, khu bình luận chia làm hai phe – đồng cảm với mái tóc của Y tiên sinh, cười tay nghề của tui.
Tui kiên quyết không chịu chỉ trích! Thất bại là mẹ thành công! Tui quyết định luyện thêm vài lần sẽ tốt hơn! Nhất định có thể trở thành giáo sư Tony giỏi nhất!
Y tiên sinh quyết định lên mạng mua tóc giả cho tui, mua bao nhiêu cũng được, chỉ cần tui buông tha cho tóc của ảnh.
CHUYỆN THỨ
Sau khi tình hình dịch giảm bớt, tui mua hạt giống bạc hà, định trồng bạc hà ở ban công để pha trà và đuổi muỗi.
Hạt giống được bán từng túi, mỗi túi có một ngàn hạt. Sau khi về nhà, rảnh quá nên tui quyết định đếm hạt! Muốn xem thử có một ngàn hạt hay không.
Đối với hành vi này, Y tiên sinh gọi là: quá rảnh nên quỡn.
Tui dùng cái nhíp nhổ lông mày để gắp từng hạt giống, có trời mới biết khó khăn nhường nào! Hạt giống thật sự rất nhỏ, đếm xong thì bỏ lên khăn giấy bên cạnh, đủ một trăm hạt thì viết một nét thẳng.
Đếm tới hơn , Y tiên sinh nói: “Quá rảnh.”
Đếm tới hơn , Y tiên sinh nói: “Rảnh quá hóa điên.”
Đếm tới hơn , Y tiên sinh chẳng nói gì, ánh mắt nhìn tui như đang nhìn một đứa nhỏ ngốc nghếch, chỉ biết lắc đầu.
Đếm tới hơn , đột nhiên bị mắc kẹt một chút, không nhớ số tiếp theo là bao nhiêu, tui quay đầu trừng ảnh một cách hung dữ, vẻ mặt ảnh khó hiểu, tui nói: “Hơi thở của anh làm phiền em!”
Gương mặt ảnh đau đớn không thể tin nổi: “Khi người ta là người thừa thì ngay cả việc hô hấp cũng trở thành tội lỗi!”
Sau đó quay về phòng.
Cuối cùng đếm xong, nhiều hơn ba mươi mấy hạt, tui vui vẻ chạy tới “báo tin vui” với ảnh.
Sau khi ảnh bày tỏ lời chúc mừng sâu sắc, còn chêm thêm một câu: “Bây giờ hơi thở của anh sẽ không làm phiền em nữa.”
Thiệt tình, đúng là người đàn ông keo kiệt và hay báo thù!
Tui tỏ vẻ rộng lượng nói rằng không phiền, ảnh nịnh nọt: “Tạ nữ vương bệ hạ đã khoan hồng, để tiểu nhân lấy trà cẩu kỷ cho ngài.”