"Thương Dương!!!!!" Tân Mai cất lên tiếng kêu làm ở đây hai người đều phân tâm.
Tương Vực một chưởng đánh trúng Thương Dương, đồng thời hắn cũng bị ăn một chưởng từ Khổng Ngọc.
Cả hai đều bất chấp phi xuống tới chỗ Tân Mai, ý đồ gấp gáp bảo hộ cho nàng.
Tân Mai đôi mắt sáng một chút, khoé môi cong lên tươi cười.
[Leng keng, nhiệm vụ lâm thời đột ngột kích phát, thỉnh ký chủ huỷ hoại Hỗn Thiên Quyết không để rơi vào tay Tương Vực.]
Tân Mai ý cười cứng lại, trố mắt mà đứng ngốc.
Lão Cẩu thúi!!!
Ông không thể tuỳ tiện giao nhiệm vụ lung tung như vậy.
Ta không làm.
Hỗn Thiên Quyết nối liền sinh mạng với Tương Vực, huỷ nó khác nào giết hắn.
[Nhiệm vụ này là thượng cấp thiên đạo giao phó không phải bổn thần có thể tuỳ ý điều chỉnh.
Cô huỷ nó Ma tôn mới có hy vọng không chết, nếu không những ngày tiếp theo dù cho là sống hắn nhất định sẽ thừa nhận đau khổ mất đi ngũ giác: thị, thính, vị, khứu, xúc.
Lực lượng mài mòn bị rút đi suy yếu cho tới chết.]
Cả hai nam nhân đều nhanh chóng hướng đến nàng, sắc mặt nàng theo cường đại hơi thở ập tới gần càng tái nhợt, Tân Mai cố trấn tỉnh đè nén lồng ngực chịu áp bức, nàng nhìn bọn họ trong óc chợt chuyển.
Khổng Ngọc cũng từ trên bầu trời hạ xuống, liền nghe.
"Buông nàng ấy ra." Thương Dương một tay lôi kéo Tân Mai, sâm hàn khuôn mặt như muốn nghiền áp đối phương.
Tương Vực sắc mặt dần đen, túm chặt không bỏ. "Vật nhỏ là thê tử của ta.", hắn thanh âm chậm rãi, tiếng nói hàm mang ý cười khiêu khích. "Dã nam nhân lấy tư cách gì mà dám ở đây mở miệng."
Thấy hai đại nam nhân khư khư mà tranh nhau mỗi bên nắm lấy một cánh tay của Tân Mai giằng co ở chỗ đó.
Khổng Ngọc thâm thuý đôi mắt nảy lên, bàn tay nâng lên định thừa dịp trạng huống tranh chấp tay ba kia mà khởi động Hỗn Thiên Quyết.
Tân Mai chậm chạp còn chưa có quyết định, nàng đôi mắt vẫn luôn bận theo dõi nhất cử nhất động của Khổng Ngọc.
Nàng nhạy bén mau chóng thu hồi tầm mắt liếc đảo qua khuôn mặt Thương Dương. "Buông." nói nàng đã thực mạnh vung tay đẩy ra hắn.
Người lung lay một chút nhưng nhanh nhẹn thu người nép vào lòng Tương Vực.
Thương Dương tay bị nàng đánh văng.
Trong chớp mắt tim như bị bóp thật mạnh, thất bại thần sắc, cô tịch dáng người, thẳng tấp mà nhìn chằm chằm nàng, hắn tựa như một con chó bị chủ nhân vứt bỏ.
Ở đây bốn người bốn tâm tư khác nhau.
Khổng Ngọc ở đằng kia nhìn cục diện.
Tương Vực thực lực đã là vượt xa lời đồn, tuy nhiên ban nãy giao đấu hơi thở hắn có chút hỗn loạn.
Hình như mang thương thế, làm sức chiến đấu có suy giảm, nề hà hai người họ cộng lên hai canh giờ cũng chưa chiếm tiện nghi được.
Tương Vực cũng quá cường đi.
Khổng Ngọc thu lại suy nghĩ hành động mau lẹ môi dần khởi niệm quyết.
Bất quá.
Sự tình diễn biến làm hắn con ngươi chợt nheo lại.
Tân Mai bất ngờ giấu trên tay thanh chuỷ thủ từ lòng bàn tay hiện ra, dựa vào khoảng cách gần sát càng làm nàng tiện hành động nhanh chóng cắt lên cổ Tương Vực. "Ma đầu tìm chết."
Nàng tương đối thực mau động tác khứa qua cổ bên phải của hắn để lại một lằn nhỏ vết cắt đỏ, cuối cùng cơ thể giống như lung lay mà mất thăng bằng trượt tay mà rơi xuống chuỷ thủ.
Chỉ thấy nàng thân thể như diều đứt dây mà “ầm” một tiếng rơi xuống ngay chân Khổng Ngọc.
Hắn mau tay đỡ nàng.
Tân Mai sắc mặt suy yếu, “phụt” một tiếng phun ra búng máu tưới lên Hỗn Thiên Quyết đang lơ lửng. Khổng Ngọc bị doạ không nhẹ.
Nàng phải bao nhiêu hận Tương Vực ma đầu, mới có thể đại nghĩa quên thân, liều mạng vượt trội muốn hơn cả nữ trung hào kiệt.
Khổng Ngọc vừa lướt qua mạch đập tay của Tân Mai liền biết nàng kinh mạch đã muốn đứt hết.
Hẳn nhiên vừa nãy là do kình lực mà Ma tôn phát hoả trút lên muốn giết nàng tạo thành.
Tân Mai dàn cảnh suýt nữa Lão Cẩu liền tin.
Nhưng ông là người biết.
Tất cả là kế hoạch của Tân Mai.
Tương Vực tới sợi tóc của nàng còn không nỡ thương tổn, nơi nào dám đánh nàng đứt kinh mạch.
Nàng kinh mạch.
Sớm ở thời khắc nàng khiêng lấy thương thế tránh thoát khỏi địa lao mà phát lực đảo lộn chân khí mới gây nên lại lì lợm không chịu điều khí tự chữa.
Đây chính là chiêu lợi dụng triệt để bản thân để tiếp cận mục tiêu.
Thương Dương thấy nàng thương nghiêm trọng sốt ruột mà sốt sắng vội đi tới.
Tương Vực tay ôm lấy ngực không biết làm sao chỗ này rất đau, so bất kỳ vết thương nào hắn từng trải qua đều vượt hơn.
Nàng gọi hắn là đại ma đầu, nàng muốn hắn đi chết.
Tương Vực đôi mắt ám trầm hắc bạch con ngươi không rời dừng lại trên người nàng, nếu Tân Mai không biết hắn thực mù liền sẽ tin rằng hắn có thể trông thấy nàng.
Nhưng nàng kỳ thực hiện tại không muốn hắn nhìn thấy nàng bộ dáng chật vật.
Lúc này không trung Hỗn Thiên Quyết càng lấp lánh ánh quang,
Có lẽ vì Khổng Ngọc ban nãy niệm quyết hoặc vẫn là vì điều gì nên nổi lên tác dụng.
Phát ra cực thịnh bạch quang ánh sáng hỗn tạp đỏ tươi quang mang, mỗi lúc một loé chói rực rỡ cường liệt, như muốn làm mù mắt mọi người ở đây.
Đây có lẽ là thời cơ tốt cho Tương Vực xoay người đoạt Hỗn Thiên Quyết.
Mọi người đều dừng động tay, theo bản năng vươn tay che mắt.
Tương Vực mù lại là lợi thế.
Nàng tay so não còn muốn nhanh.
Tất cả lý trí duy trì đều vì Tương Vực.
Nhưng bức thiết không thể cho hắn sở hữu Hỗn Thiên Quyết đây là nhiệm vụ của nàng.
Nàng không nhìn rõ đông tây, biến ra trường kiếm dùng hết tu vi còn sót lại trong cơ thể mà làm ra giãy giụa tiến lên ý đồ đâm nát huỷ đi Hỗn Thiên Quyết.
Tân Mai không hề hay biết có một Zi Y không biết từ chỗ nào mắt bịt kính màu đen vải bịt mắt, tay thủ sẵn thanh đao như thợ săn cơ hội chộp được tới, khao khát nàng chết đến ăn mòn lý trí.
Sắp rồi.
"A Kiều."
"A tỷ."
Đồng thanh cùng lúc lời nói phát ra từ hai nam nhân.
Tân Mai vung tay ở phía trước đâm tới, nàng sau lưng bỗng bị chấn một chút hình như có ai đó va vào ôm lấy nàng.
Phía trước không như dự đoán mà nghe tiếng ngọc thạch vỡ toái.
“phụt” một tiếng thanh kiếm như đâm vào vật thể sống gì đó, đỏ sậm chất lỏng bắn lên mặt nàng, mùi vị máu tươi này thật quen thuộc.
Hỗn Thiên Quyết phát quang cực thịnh bỗng vì nhảy ra một người tưới máu hắc ám lên nó mà ánh sáng vụt tắt, ngọc tối đi nện xuống đất.
Khổng Ngọc không còn thấy đau mắt liền mở choang mắt, đập vào mắt hắn là cảnh tượng cả đời khó quên.
Hắn tự mình phổ cập.
Hôm nay ma tôn tuyên cáo ma hậu mà hắn cưới là Tinh Kiều nữ môn đồ Thanh Thuỷ Phong.
Thanh Tử ôm tâm tư chưa bỏ, giả dạng Tinh Kiều ý đồ thay thế thành thân.
Ngay đại lễ bị ma tôn vạch trần lòng ôm đại hận.
Thanh Tử hành động, lý giải chính là đánh ghen muốn giết Tinh Kiều trút căm giận.
Lại không ngờ Thương Dương tới chắn một đao.
Nàng ta bị Thương Dương chưởng khí mạnh mẽ đánh văng mà ngất đi.
Tinh Kiều không biết là cớ sự hỗn loạn ban nãy phát sinh điều gì, nàng trường kiếm ghim trên người Tương Vực.
Cảnh tượng dây chuyền đẫm máu này thực kích thích giác quan người xem.
Ta yêu chàng, chàng yêu nàng ta, nàng ta cùng hắn lưỡng tình.
Khổng Ngọc đỡ trán ngó tay ba tay tư phức tạp cảm tình dẫn đến giết chóc, hy sinh cho nhau.
Hắn từ không gian đem ra đồ vật, nhéo lấy hi hữu bảo mệnh đan phân vân không biết giờ nên ra tay cứu ai trước...
Tân Mai đôi mắt dịu xuống vừa thích nghi, nàng con ngươi liền căng ra khiếp sợ đến co rút lại.
Nàng một trước một sau bị kẹp giữa hai đại nam nhân.
Tân Mai nghiêng đầu phát hiện Thương Dương không thua Tương Vực là bao, toàn thân y phục trắng đều nhiễm máu hồng, thanh đao thảy còn ở ngay bụng.
Nàng giật giật thân thể, giờ phút này mạch máu truyền tới đau đớn cũng đều không cảm nhận được.
Nàng khốn đốn nhấc mi hoảng sợ hướng Tương Vực trên người lỗ thủng vết thương như đang ở phiêu phiêu toát ra màu đen yên khí lực lượng hắc ám của hắn cũng như đang thay phiên nhau mà trốn đi, nàng trừng lớn đôi mắt tay gấp gáp ấn ở miệng vết thương, cổ họng một trận chua xót khoé mắt dần bị lên men tích tụ tầng sương làm nàng tầm nhìn mơ hồ, cho đến không thể khống chế mà rơi xuống một viên lệ trong suốt.
"Tương Vực ngu ngốc...chàng sao lại ăn một kiếm này của ta." nàng gắng gượng vói lấy thân thể Tương Vực mà ôm vào lòng.
Sống lưng càng thêm thẳng tấp chống đỡ thân thể Thương Dương tựa trên lưng nàng.
Nhỏ bé gầy yếu thân thể giống như trước sau đều bị ép không chỗ thở.
Tương Vực vuốt ve gương mặt nàng, ươn ướt xúc cảm trên tay làm hắn cười một chút, mấp máy môi: "Ta là đại ma đầu, chẳng phải nói muốn ta chết sao?"
"Không, ta chưa từng muốn giết chàng bao giờ." Chàng không phải có một đôi hoả nhãn kim tinh sao?
Tân Mai nức nở nhẹ nhàng thanh âm đều không thế đè ém xuống, nàng lớn giọng rất muốn trách mắng hắn: "Ma tôn vì sao? Vì sao chàng nhìn không ra đó là âm mưu quỷ kế của ta chứ?"
"A Kiều. Mắt ta mù rồi, không phải hiện tại...Mà là bắt đầu ở tán cây hoa trà, ta liền biết mình mù mới đi để ý tới nàng một kẻ vô tâm.
Ngày đó nàng quay về, ta vốn nghĩ đời này có nàng làm đôi mắt của ta thực tốt quá..." Hắn thấp giọng từng chữ đều như hồi tưởng kí ức rồi lại ảo não than nhẹ.
Hắn đối nàng trong lòng là có oán, oán nàng không cho hắn kề bên sớm chiều lâu một chút, như vậy nếu lỡ chết hắn cũng không hối tiếc.
Tính cách hắn là thế, chết vẫn sợ lỗ.
"Chàng không phải vì Lục Diệp mới để mắt tới ta?" nàng nhớ kỹ hắn nghịch thiên là vì Lục Diệp.
"Thì ra là vậy." Hắn cười dường như minh bạch chuyện gì. "A Kiều, ta ở nơi đây là vì nàng ở hiện tại. Tương Vực ta dù mắt mù vẫn sẽ không đến mức nữ nhân mình yêu cũng phân biệt không rõ." Cho nên sự tồn tại của hắn chính là vì chờ nàng.
Hắn khụ một chút, hắc y dù có đổ máu cũng thực tốt không ai nhìn thấy hắn bị thương, cũng sẽ không khiến nàng lo lắng, nhưng cơ thể hắn giống như không như trước nữa, máu như không cần tiền mà dũng mãnh ào ào ra bên ngoài, theo tà áo màu đen mà nhiễu xuống nền đất.
Mỗi một lỗ chân lông đều như đang rỉ máu.
Tân Mai nhìn Tương Vực khủng bố một màn cực kỳ quen thuộc đập vào mắt làm nàng bị doạ tới kinh hoảng. Tim nức nở bùm bùm đập mạnh như muốn chui ra khỏi lồng ngực.
Nam Phương Vực, là hắn, chỉ có thể là hắn!