Lam sau khi về đến nhà thì chạy ngay vào phòng đóng cửa lại khóc, cô chưa bao giờ uất ức như bây giờ.
Quân sau khi tan làm thì lái xe về nhà trên đường còn ghé qua mua một bó hoa cùng vài món ăn cô thích để về nhà dỗ cô, mọi lần cô giận anh đều làm thế.
Về đến nhà trong nhà không bật điện nên rất tối, anh biết cô giận nên mới thế.
Anh đi vào phòng kiếm cô, vừa vào phòng thì thấy cô đang ngồi làm việc với máy tính, cô nghe tiếng mở cửa biết là anh đã về nhưng vẫn không ngửng mặt lên nhìn, mãi đến khi anh bước đến chỗ cô, cô mới nên tiếng:
- Anh đuổi việc cô ta đi.
Anh nghe cô nói thế thì nhíu mày, đáp lại:
- Em đừng nháo nữa, chỉ là hiểu lầm thôi.
Anh và cô ấy không có gì cả, em đừng có ghen vớ vẩn.
Anh đang định đến làm hòa với cô thì cô nói câu đó lại khiến cho anh tức giận, có phải do anh quá chiều cô mà cô càng ngày càng trở nên vô lý không, vậy lần này anh quyết sẽ chấn chỉnh lại cô, nhưng anh cũng không ngờ rằng lựa chọn này của mình lại sai mất rồi.
- Em không nói nhiều, em không muốn cô ta làm thư kí của anh.
- Thật là hết nói nổi em, em quá ích kỉ rồi, hiện giờ anh không muốn cãi nhau thêm với em nữa.
Nói xong anh cầm bó hoa cùng đồ anh đưa ra ngoài, mục đích ban đầu là muốn dỗ dành cô nhưng cuối cùng anh lại tức giận bỏ đi khi nghe cô yêu cầu anh phải đuổi việc thư kí, anh nghĩ cô thật vô lí bướng bỉnh, thậm chí là ích kỉ, nhưng anh nhầm rồi cô chính là ích kỉ nhưng là để bảo vệ tình yêu của họ nhưng anh lại chính là người phá vỡ nó, cô còn nghĩ anh chính là người hiểu rõ cô nhất nhưng thực tại cho thấy cũng chưa chắc đâu.
Anh cứ thế bỏ qua phòng khác làm việc rồi ngủ mà đâu biết rằng cô ở đây khóc đến nỗi mắt sưng húp nhưng vẫn khóc, những lời nói hôm nay của anh đã khiến cô tổn thương rất nhiều.
Cô còn nghĩ anh sẽ không như mấy người trong phim, lúc đầu thì thắm thiết lúc sau lại thay đổi bỏ rơi người khác, cô chính là ghét nhất thể loại này.
Cô thầm nghĩ nếu chồng cô giống mấy người đó thì phải làm sao, cô rất sợ mất anh, nhưng cô cũng đau lòng khi anh làm vậy với cô, vấn đề tưởng nhỏ nhưng lại dần lớn rồi.
Thế là hai người cứ thế mà chiến tranh lạnh, rồi hôm đó cô đi uống rượu anh cũng rất tức giận nhưng vẫn quan tâm cô chỉ là họ vẫn giận nhau.
Anh vẫn tiếp tục bận rộn với công việc, còn về lời cô nói anh cũng không làm, cô ta vẫn là thư kí của anh.
Cô vừa tức giận vừa buồn, nên cô đã nhờ thám tử điều tra về cô ta.
Cô ta tên là Nguyễn Minh Tuyền gia đình cũng ở tầm trung, tốt nghiệp trường đại học cũng bình thường được cái nhan sắc cũng gọi là ưa nhìn, xinh xắn, ban đầu làm ở bộ phận tổ thư kí chủ tịch do thư kí của anh là anh Khoa có việc nên xin nghỉ thế là cô ta mới được lên làm thư kí cho anh.
Cô đọc xong tài liệu về cô ta cũng thấy bình thường, đời tư không có gì bê bối, nhưng ánh mắt của cô ta hôm đó chính là khiêu khích cô, chắc chắn cô ta có âm mưu với anh Quân chồng cô.
Trực giác của phụ nữ rất nhạy cảm, cô cảm nhận được điều đó.
Nên cô quyết định hẹn cô ta ra để gặp mặt nói chuyện, cô ta cũng đồng ý.
Thật ra cô không phải tức giận vì hai người họ ôm nhau, đúng là lúc nhìn thấy cảnh đó cô có tức giận thật, nhưng cô không phải là người không biết nặng nhẹ.
Mà cô giận là vì thái độ của anh đối với cô, dạo này anh rất lạ hơn nữa trước nay anh chưa từng phản ứng gay gắt với cô như thế, thật khiến cô lo lắng.
Đồng thời cô thư kí này không đơn giản cô có thể thấy được dã tâm của cô ta rất lớn.
Buổi hẹn với cô ta cũng đã đến, cô hẹn với cô ta ở một quán cà phê, khi cô ta đến cô vẫn chào hỏi bình thường, nói về chuyện hôm trước cô ta cũng xin lỗi cô vì khiến cho hai vợ chồng cô hiểu lầm nhau, cô ta nói chuyện cũng rất đoàng hoàng không phải là một cô gái như cô nghĩ, không lẽ cô đã trách nhầm người ta, nhưng sao trực giác cô vẫn thấy cứ lạ lạ, cô gái này không đơn giản.
Nhưng thôi kệ dù sao cũng đã giải quyết rõ ràng cô cũng không thể ép người quá đáng, cô cũng bỏ qua và quyết định về sẽ làm lành với anh, còn với cô ta cô vẫn sẽ đề phòng bởi lòng người rất đáng sợ chúng ta không thể tin bất cứ ai, chỉ có thể tin chính mình thôi.
Cô cũng không muốn làm lớn chuyện này, hơn nữa cô cũng mới thông qua trợ lý của anh biết rằng dạo gần đây công việc của anh rất nhiều, nên chắc vì quá mệt nên anh mới cáu gắt với cô, chắc chính là vậy, nhưng cô đã sai chỉ vì một phút mềm lòng mà đã khiến cho cô ta có cơ hội thực hiện kế hoạch cướp chồng của cô.
Thế nên bây giờ phải xem buổi hiện của anh thế nào rồi, cô thì vẫn tin tưởng tuyệt đối vào anh, hy vọng anh sẽ không làm cô thất vọng.
Sau khi nói chuyện xong với cô ta, cô tranh thủ vào siêu thị mua ít đồ về nấu ăn muốn làm lành cùng anh.
Về đến nhà, cô vào bếp nấu ăn.
Cuối cùng cũng xong, cô xem lại đồng hồ thì lúc này chắc anh cũng sắp về rồi.
Bỗng điện thoại cô có thông báo, là anh nhắn, anh nói anh phải đi công tác gấp thời gian đi có lẽ hơi lâu và anh cũng nói rõ anh đi lần này là đi với trợ lý cùng giám đốc bộ phận tiếp thị thôi, người này cô cũng biết.
Không đi cùng thư kí là được.
Nhưng cô lại buồn anh và cô còn chưa làm lành thế mà anh đã đi công tác, đã vậy còn đi một thời gian dài nữa.
Một bàn thức ăn đầy ắp nhưng chỉ có mình cô.
Nói tin tưởng anh là thế nhưng thực chất, con người ai cũng có thể thay đổi nên cô không biết Quân có trong số đó không thôi.
Kết thúc hồi tưởng của Lam..