Trong lúc đi mua sắm thì chị Lam cũng tâm sự với cô về chuyện của hai vợ chồng chị.
Thật ra Lam nghi ngờ Quân ngoại tình.
Quân dạo này thường tăng ca rất khuya, sáng thì đi làm sớm, tối lại về rất trễ, cả tuần mà hai vợ chồng có khi còn chẳng nói với nhau được tới câu.
Tuy nhiên Lam không phải là người đa nghi hay ghen lung tung, cô cũng không nghĩ gì nhiều, chỉ nghĩ chắc dạo này công ty có nhiều việc nên anh phải làm nhiều đến vậy, nghĩ thế cô càng thương chồng hơn.
Tuần trước cô muốn tạo cho anh bất ngờ nhưng không ngờ người bất ngờ lại là cô.
Lam vốn định dậy rất sớm để làm cơm trưa mang đến công ty cho anh, thấy dạo này anh vất vả quá, ăn uống cũng qua loa.
Cho nên hôm ấy Lam nghỉ một buổi
tranh thủ nấu ăn rồi mang đến công ty cho anh.
Do cô cũng thường xuyên đến đây nên mọi người đều biết cô là vợ của chủ tịch bọn họ.
Cô vừa vào sảnh công ty thì nhân viên gặp cô liên tục cúi đầu chào, cô cũng gật đầu chào lại, ở đây ai cũng quý mến cô vì tính cô hòa đồng lại thân thiện, là vợ của chủ tịch nhưng không hề kiêu căng ngạo mạn ngược lại cô rất vui vẻ, nói chuyện tử tế, thật sự cô rất được lòng nhân viên ở đây.
Đã quá quen thuộc với nơi này nên Lam không cần hỏi ai mà trực tiếp đến thẳng phòng làm việc của anh, cô không gõ cửa mà vào thẳng phòng luôn vì cô cũng thường xuyên như vậy, không phải là cô không lịch sự mà vì cô hôm nay muốn tạo bất ngờ cho anh.
Nhưng bất ngờ của cô sao bằng bất ngờ của anh, vừa đẩy cửa vào thì hình ảnh trước mắt khiến cô sốc tận óc.
Chồng cô và một cô gái lạ mặt đang ôm nhau.
Cô không tin vào mắt mình bất ngờ đến nỗi làm rơi cả hộp cơm cô đang cầm trên tay xuống đất, cơm trong hộp đổ ra tung tóe khắp sàn.
Quân lúc nghe tiếng mở cửa thấy cô vào thì rất bất ngờ, cũng hơi bối rối vì anh và cô thư kí đang trong tình cảnh nhìn vào rất dễ gây hiểu lầm.
Chưa kịp giả thích thì nghe thấy tiếng rơi hộp cơm, rồi cô nhau chóng tiến đến chỗ anh và cô gái kia, tát cho cô ta một cái đau điếng.
Anh cũng rất bất ngờ với hành động này của cô.
Bình thường đúng là cô có chút ương bướng khó chiều, nhưng rất biết suy nghĩ sẽ không hành động lỗ mãng, nhưng hôm nay chuyện chưa vào đâu mà cô đã đánh người ta rồi, anh hơi thất vọng về cô, sao cô lại hành động như mấy người thiếu văn minh vậy chứ.
Cô giơ tay định tát cho cô gái kia một cái nữa nhưng bị anh chặn lại, sau đó quát cô:
- Em gây sự đủ chưa.
Nghe anh quát cô thế là mắt từ nãy giờ đã rưng rưng bây giờ nước mắt chảy ra luôn, cô thật sự bất ngờ cùng đau lòng, từ trước tới giờ anh chưa bao giờ lớn tiếng với cô dù anh có giận thế nào cũng chưa hung dữ với cô như vậy, chỉ có duy nhất lầ cô uống say anh mới tức giận nhưng cũng không hung dữ như lần này.
Lần đó là cô sai cô chấp nhận, nhưng lần này cô không sai sao anh lại quát cô, cô uất ức lên tiếng:
- Anh vì cô ta mà quát em, anh được lắm.
Anh nhăn mặt đáp lại:
- Em có thôi đi không? Đây chỉ là hiểu lầm thôi, cô ấy là thư kí của anh, anh chỉ là đỡ cô ấy xíu thôi, em đừng có gây sự vô cớ nữa.
- Anh nói em gây sự, anh có biết cô ta vừa mới..
Chưa kịp nói hết câu anh đã chặn lại cô bằng câu nói:
- Em mau xin lỗi cô ấy đi, chưa gì đã xông vào đánh người khác.
- Tại sao em phải xin lỗi, cô ta mới là người phải xin lỗi.
Thế mà anh lại bắt cô xin lỗi, xưa giờ cô đúng là rất nghêng ngang, không có ai có thể bắt nạt cô nhưng cô có lỗi nhất định cô sẽ tự đi xin lỗi, nhưng cô không có lỗi mà bắt cô phải xin lỗi thì đừng có mơ.
Còn cô ta nãy giờ cứ núp sau anh rơm rướm nước mắt tỏ vẻ đáng thương, anh thấy thế có chút chạnh lòng thấy hơi có lỗi, nhưng đó là cô ta diễn cho anh thấy.
Lúc đầu thì không vậy vừa thấy cô bước vào, cô ta thấy cô liền cô ý ngả sát vào anh hơn khiến cô hiểu lầm rồi còn dùng ánh mắt khiêu khích nhìn cô, chính ánh mắt đó đã thành công làm cho cô tức giận thật sự nên mới tiến lên tát cho cô ta.
Nhưng chỉ có cô nhìn thấy ánh mắt đó còn chồng cô lại chỉ thấy dáng vẻ đáng thương của cô ta.
Đúng là giận quá mất khôn cô đã bị cô ta bẫy nhưng dù biết là vậy cô vẫn sẽ đánh cô ta.
Nhưng điều cô không ngờ nhất là Quân thế mà bị cô ta lừa còn dám lớn tiếng quát cô bắt cô xin lỗi.
- Em làm sai thì phải xin lỗi chứ sao, anh ngờ ngờ em lại hành động thiếu suy nghĩ như vậy, thật khiến anh thất vọng.
- Em khiến anh thất vọng sao, anh mới chính là người sai mà còn ở đó quát em, anh mới khiến em thất vọng.
- Anh bây giờ không muốn nói chuyện với em nữa, em về trước đi về nhà rồi nói chuyện.
Nghe anh nói thế cô tức không chịu được, liền vừa khóc vừa chạy đi.
Cô ta lúc này nở nụ cười thỏa mãn thế là kế hoạch của cô ta thành công ngoài sự mong đợi, cô ta chỉ định giả bộ ngã vào người anh để quyến rũ anh thôi không ngờ để vợ anh bắt gặp được, tuy bị tát một cái tát rất đau nhưng cũng rất đáng.
Khi anh quay lại nhìn cô ta lại làm ra vẻ đáng thương khiến anh cảm thấy có lỗi:
- Tôi thay mặt cô ấy xin lỗi cô.
- Dạ không sao.
- Vậy cô về chỗ làm việc đi.
Sau khi cô đi, anh cũng không đuổi theo chỉ sai trợ lý đi theo cô, anh đến ghế làm việc ngồi xuống thở dài một tiếng sau đó nhắm mắt lại.
Thật ra bình thường anh rất biết kiềm chế có tức giận cũng sẽ khômg làm tổn thương đến cô, nhưng gần đây công việc thật sự quá nhiều, anh đã rất mệt thế mà cô còn đến gây sự vô lý nên anh mới không kiềm chế được sự tức giận của mình.
Nhưng giờ suy nghĩ lại cuối cùng anh vẫn phải dỗ cô thôi.
Còn cô chạy ra khỏi phòng làm việc của anh vừa chạy vừa khóc, không thém để ý tới ai để ý hình tượng gì cả, bắt taxi trở về nhà.
Thế là nhân viên được một phen hú hồn công với tò mò sao phu nhân của chủ tịch lại chạy đi mà còn khóc nữa.
Chắc là cãi nhau với chủ tịch rồi, ngỡ tưởng chủ tịch sẽ đuổi theo không ngờ đợi mãi không có ai, thế là mọi người đoán sắp có biến rồi, bởi vì Quan nổi tiếng là rất cưng vợ đó nha.
Thế là sắp có drama rồi..