“Lãnh chúa Yuuji, tôi rất xin lỗi!”
Cổng phía bắc của thành phố tiên phong Premie. Hai người đàn ông đang quỳ gối và cúi đầu với Yuuji.
Đó là tên to con gây sự với Yuuji ở hội thám hiểm giả và tên người khỉ, dù không trực tiếp tham gia vụ đánh nhau nhưng vẫn là đồng bọn của tên kia.
“À ừm. Hội thám hiểm giả đã đưa ra hình phạt rồi đúng không? Chỉ cần các anh chịu phạt nghiêm chỉnh là tôi thấy ổn rồi, thật đấy.”
Yuuji, người không thực sự bị dính đòn nào liền trả lời một cách thật thà.
Đã được một tuần kể từ khi Yuuji đến thành phố ở thế giới khác này lần đầu tiên.
Có vẻ Yuuji, Alice và Kotarou đang trên đường về nhà.
“Nghe chưa, lời của Lãnh chúa Yuuji đấy. Làm việc cật lực vào, cả hai tụi bay.”
Hội trưởng hội thám hiểm giả Salomon đang ngồi xổm trước mặt hai tên đang quỳ gối, vẻ mặt hăm dọa đầy dữ tợn. Ông đang ngồi xổm theo kiểu dân anh chị. Mà áp lực từ một chiến binh lão luyện cũng đủ để làm mấy tay anh chị chạy mất dép rồi.
Hình phạt cho việc gây gổ đánh nhau với người giao lá thư của ngài thẩm phán và phu nhân lãnh chúa.
Hình phạt hội thám hiểm giả giao cho hai tên này là “Xây dựng đường cho xe ngựa chạy từ thành phố Premie đến khu vực tiên phong”.
“Nào nào ngài Salomon, ngài đâu cần phải đe dọa họ như thế. Người từ thương hội của tôi sẽ qua lại cùng với những người trong nhóm tiên phong sẽ giám sát công việc và đưa thức ăn cho họ mà. Chạy trốn là sẽ không được phép bước chân vào thành phố nữa, đúng không?”
Kevin cười nhăn nhở tốt bụng nói thêm. Tuy vậy, chuyện anh ta đang nói là về việc giám sát và cung cấp thức ăn sẽ đè ép chúng, đồng thời là thông tin để ngăn chúng chạy trốn. Đúng là khẩu phật tâm xà.
“Đã hiểu. Chà, chuyện là thế đấy. Aah, đừng lo về thuế. Ta sẽ trả cho tụi bây.”
Hội trưởng vỗ vai họ kêu bộp một tiếng.
Đúng vậy.
Chúng sẽ phải xây một con đường mà xe ngựa đi được, đi qua cả khu rừng nếu đi bộ sẽ mất ba ngày. Bất kể có coi nhẹ thế nào đi chăng nữa, đây vẫn là một công việc phải mất nhiều năm.
Mà nói gì thì nói, chúng đã gây sự với một người đại diện cho người có quyền lực trong xã hội phong kiến. Hình phạt thế này thôi có khi còn nhẹ. Trong mắt những thám hiểm giả khác thì đây là “trục xuất khỏi thành phố Premie”. Chúng đã được thu xếp để có thể vào lại thành phố khi con đường cho xe chạy đã hoàn thành. Khi và chỉ khi nó hoàn thành.
“Hội trưởng, khả năng chiến đấu của Lãnh chúa Yuuji là đến đâu vậy? Chắc sẽ phải mất một thời gian để chúng tôi vừa băng qua cánh rừng vừa bảo vệ Lãnh chúa Yuuji và Quý cô Alice đây.”
Lần này những người hộ tống cho Yuuji là một nhóm thám hiểm giả đơn lẻ. Họ, những thám hiểm giả của thành phố Premie, đã lên được hạng 3, nhưng họ lấy cuộc hôn nhân của một thành viên làm cơ hội và quyết định giải nghệ. Tổ đội của họ gồm ba đàn ông và một phụ nữ. Một cặp trở thành vợ chồng và một người cũng đang đang được đính ước. Còn một người đóng vai trinh sát thì bị cho ra rìa và vẫn còn độc thân.
Họ có nhiệm vụ làm công việc khai hoang cho vùng đất tiên phong. Tìm hiểu về các tuyến đường, nắm rõ vị trí và dọn dẹp đất đai trên đường đi. Lượng công việc của họ tùy thuộc vào việc còn bao nhiêu cựu thám hiểm giả muốn tham gia công việc này.
“Lãnh chúa Yuuji là hạng 7. Orc cũng chẳng phải vấn đề nếu chơi 1 đối 1. Còn về việc bảo vệ Alice-chan thì……”
Kotarou đưa mắt nhìn hội trưởng.
Wan wan, Kotarou sủa. “Tui sẽ bảo vệ Alice, nên không sao đâu”, có vẻ là điều cô nàng muốn nói.
“...... Đừng lo tụi bây ạ. Chỉ cần chú ý đến tốc độ di chuyển là được rồi.”
Hội trưởng nhìn về hướng Alice và nở một nụ cười gượng. “O- Oh, vậy à……” họ trả lời vẻ không thuyết phục lắm, nhưng các thám hiểm giả quyết định tạm thời không để tâm đến chuyện đó nữa.
“Alice-chan chỉ được dùng phép thuật sau khi có sự cho phép của Lãnh chúa Yuuji thôi đấy nhé!”
Có lẽ chợt nhớ chuyện lúc đó khi được nhắc đến, hội trưởng nhắc nhở Alice. “Vâng ạ~!” Alice vui vẻ trả lời. Nhân tiện thì cuộc hội thoại y hệt thế này giữa Alice và hội trưởng đã diễn ra đến 3 lần sau khi họ tập trung ở cổng phía bắc rồi. Dường như phép thuật lửa của Alice đã để lại một vết sẹo lớn trong tim ông.
“Anh Yuuji, nhanh lên đi nào!”
Người cuối cùng đi đến vùng đất tiên phong là chàng thợ mộc trẻ Thomas. Một người trợ lý lẽ ra phải được cử đi từ công xưởng, nhưng Thomas có vẻ không muốn phải tác sang nhóm thứ hai nên quyết định đi cùng với họ luôn. Anh ta hẳn phải đang rất hứng thú với công nghệ mới.
“Hẹn gặp lại Kevin. Tôi sẽ chờ anh ở đó.”
“Ừ. Tôi tin chúng ta sẽ gặp nhau thường xuyên kể từ giờ trở đi đấy. Một lần nữa, tôi rất mong đợi được làm việc với anh. Lãnh đạo tiên phong Yuuji.”
Yuuji và Kevin bắt tay nhau thật chặt.
Vậy là chuyến thăm đầu tiên đến thành phố ở thế giới khác đã an toàn đi đến hồi kết.
Yuuji, Alice, Kotarou, 4 thám hiểm giả và tay thợ mộc Thomas. Với một đại gia đình 8 người, à không, 7 người và một con thú, họ cùng hướng về nhà Yuuji.
□ □ ■ ■ □ ■ ■ □ □
“Chúng tôi sẽ quyết định và đánh dấu nơi chúng tôi sẽ đi qua, nên các anh phải dọn sạch bụi rậm và cành cây. Làm việc nghiêm túc đi nào.”
Trước khi vào rừng, thủ lĩnh nhóm thám hiểm giả nói với hai tên đang phải nhận hình phạt. “Vâng!” Chúng trả lời sau khi ưỡn thẳng lưng và lấy hơi.
Nhóm cựu thám hiểm giả hạng 3 đang chuẩn bị giải nghệ sẽ hộ tống Yuuji. Ở thành phố Premie, những thám hiểm giả từ hạng 4-1 chỉ có 40 người. Tổ đội được tin tưởng bởi hội trưởng nhất, người bị Kevin dồn vào góc tường, sẽ là những người đầu tiên được hộ tống nhóm tiên phong. Họ đều là những người được công nhận, cả về khả năng chiến đấu và nhân cách.
Chuyện bên lề, đó là chỉ có gã đàn ông lực lượng đánh nhau với Yuuji. Dự định ban đầu là chỉ để cho hắn ta chịu hình phạt. Tuy nhiên, gã người khỉ đi cùng với hắn nói “Tôi cũng có lỗi vì không cản cậu ta” và tự nhận hình phạt. Đúng là một câu chuyện cảm động, nếu bạn không để ý đến nguyên nhân.
Dù sao thì đó cũng là dấu hiệu mở đầu một cuộc chinh chiến dài đằng đẵng với hai kẻ nọ; gã đàn ông đánh Yuuji và gã người khỉ.
□ □ ■ ■ □ ■ ■ □ □
“Tôi nghĩ chúng ta sắp thấy chỗ đó rồi! Mà sao mọi người khỏe thế.”
Đã là ngày thứ tư sau khi cả nhóm tiến vào khu rừng.
Yuuji vừa đi vừa nắm tay Alice, nói với các thám hiểm giả.
“Chúng tôi đâu có biết gì ngoài đánh đấm đâu. Để mà nghĩ mọi chuyện thành thế này thì……”
Trưởng nhóm trả lời Yuuji như vậy và nhìn cô nàng nữ cung thủ một cách trìu mến. Cô gái mỉm cười đáp lại. Cặp đôi này đã kết hôn và họ nói đó chính là lý do họ giải nghệ.
Nhìn nụ cười của hai con người thấu hiểu nhau, một xúc cảm đen tối trỗi dậy trong tim Yuuji.
“Nổ banh xác hết đi, lũ có bồ” là những lời mắc nghẹn lại trong cổ họng Yuuji.
Do Alice ở gần đó, chúng không khác gì những từ cấm kỵ. Cậu không muốn để Alice làm họ nổ banh xác thật nếu cô bé tưởng Yuuji đang ra lệnh cho mình. Lúc đấy cô bé sẽ kiểu “Explosion!”
Wan wan, tiếng sủa Kotarou đang đi đầu đã vang đến tai Yuuji. “Nhìn kìa Yuuji, đến nơi rồi”, có vẻ là điều cô nàng muốn nói.
Khi Yuuji bắt kịp với Kotarou và nhìn phía trước thì thấy mặt của cô miêu nhân Nina ở một đoạn đường mòn gần đó.
Thì ra cô đã cảm nhận được có kẻ đang đến gần nên đã ra ngoài cảnh giác.
“Ah, Anh Yuuji và cả nhóm. Chào mừng đã trở lại.”
Hai tuần đã qua kể từ khi họ rời khỏi nhà.
Yuuji, Alice và Kotarou đã về nhà.
Từ đôi mắt của Yuuji, người vừa bước qua cái hàng rào giản đơn và thấy ngôi nhà của mình, nước mắt ào ào tuôn rơi.
Họ cuối cùng đã trở về.
Về lại ngôi nhà có bồn tắm và toilet có bồn cầu rửa đít tự động.