“Công xưởng đây rồi. Chúng ta vào chứ, Anh Yuuji?”
Hôm sau ngày giải quyết vụ việc ở hội thám hiểm giả. Kevin và Yuuji dẫn Alice với Kotarou đi thăm một công xưởng.
Trong tay Kevin là thư giới thiệu của hội trưởng và trong tay Yuuji là chiếc camera được ngụy trang như thường.
Những âm thanh búa gõ vui tai phát ra từ bên trong. Phải, đây là xưởng cho nghề thợ mộc và chế biến mọi loại gỗ. Họ xây nhà, chế tạo công cụ và sửa dụng cụ hỏng. Nhân tố quan trọng hơn cả trong thời kỳ đầu của tiên phong là thợ mộc.
Họ cũng rất cần thợ rèn nữa, nhưng họ vẫn chưa đủ điều kiện để mời một tay thợ rèn nào có lò nung. Có vẻ họ sẽ phải tự lo chuyện này bằng cách mua hoặc sửa những vật phẩm kim loại ngay tại thành phố.
“Ngôi làng tiên phong đó, đến giờ vẫn chỉ có một ngôi nhà thôi, đúng không…...?”
Hình như họ đã nghe về lá thư giới thiệu của hội trưởng và cái tên của thương hội Kevin, nhưng người xuất hiện để trả lời đám Yuuji lại là ông chủ của công xưởng này. Tuy nhiên, ông chủ dù đã biết tin song cũng chẳng có vẻ gì hứng thú. Điều này hoàn toàn lý giải được. Trong thư viết rằng không cần phải lo lắng về lực lượng phòng về, nhưng hiểm nguy là một phần không thể tráng trong công việc tiên phong. Chưa kể, công xưởng này cũng chẳng có vấn đề gì về kinh doanh. Hội trưởng cũng không muốn giới thiệu họ cho một nghệ nhân tay nghề thấp, nên đây coi như chuyện bất khả kháng.
“Ông biết chuyện rồi đó. …… Nhân tiện ông chủ này, ông có hứng thú với công nghệ mới không?”
Để Kevin giải thích tình hình và giữ im lặng cho đến lúc này, Yuuji mới bắt đầu nói.
Đúng vậy.
Lúc mà cậu hỏi ý kiến trên diễn đàn về những thứ cần thiết cho tiên phong, chủ đề chính được nêu lên là “Thợ mộc”. Về phần làm nông, Marcel- nô lệ của Yuuji- đã có kiến thức sẵn rồi. Càng nhiều nhân lực càng tốt, nếu không tốc độ tiên phong lại thành chậm chạp. Đó không phải chuyện gì quá khó để đối phó. Tuy nhiên, cậu được trả lời rằng một người thợ mộc có thể xây nhà, dù chỉ một căn thôi, cũng là rất cần thiết theo mọi phương diện. Dù sao thì gia đình thú nhân hiện tại vẫn phải đang sống trong căn lều Yaranga của họ.
“Uhm? Cậu nói công nghệ mới à?”
Xem ra ông chủ cũng hứng thú với nó trên tư cách một nghệ nhân.
Yuuji lấy ra một chiếc hộp nhỏ từ bên trong chiếc túi cậu cầm.
Chiếc hộp dài 12 cm, rộng 8 cm và cao 5 cm.
Một món đồ lưu niệm thường thấy ở Hakone với họa tiết hình học đầy hoa mỹ.
Đó là một chiếc hộp điêu khắc. (TN: Cái này là đặc sản ở một địa danh bên Nhật nên mình không biết dịch sao, các bạn nhìn ảnh thôi: )
Đó là vật mà mẹ Yuuji đã mua trong dịp bố mẹ cậu đi Hakone. Cậu tìm thấy ra nó trong phòng ngủ của bố mẹ và mang nó đi theo lời khuyên của các thành viên trên diễn đàn.
“Cái hộp này là gì vậy……? Họa tiết rất đẹp mắt nhưng…… Um? Đừng nói nó làm hoàn toàn bằng gỗ nhé!? Không thể tin nổi!”
Chắc hẳn đã nghe được giọng oang oang của ông chủ, những người nghệ nhân vừa mới đi nghỉ ngơi lại tụ tập một đống xung quanh. Họ được ông chủ cho xem chiếc hộp và thích thú. “Cái gì đây, họ kết hợp cấu tạo của nhiều loại cây khác nhau à? Vậy mà…… Woooah không thể tin được, cái gì thế này -su!?” Họ bàn tán ầm ĩ và hào hứng.
“Uhm…… Anh có mở được cái hộp này không -su? Hay nó chỉ có hoa văn thôi chứ không mở được -su?”
Một chàng trai trẻ trong đám nghệ nhân nói với Yuuji và Kevin. Để mà nói thì vật mà Yuuji mang theo là một chiếc hộp giải đố.
“Tất nhiên là mở được rồi. Xem kĩ nè.”
Yuuji nhận lại chiếc hộp gỗ và tay cậu bị nhìn chằm chằm. Không chỉ có ông chủ và các nghệ nhân, mà Kevin, Alice và Kotarou cũng đang nhìn vào tay Yuuji.
Bước đầu tiên. Trượt một mảnh họa tiết sang. “Ooh!” ông chủ và các nghệ nhân kêu lên.
Bước hai. Di mảnh đó sang chỗ khác. Khán giả một lần nữa lại trầm trồ.
Bước ba. Để mặt hộp hướng lên trên và di chuyển một phần họa tiết. “Uooooh”
âm thanh thích thú vang lên. Thì ra cả ông chủ, nghệ nhân và Alice đều đang vô cùng phấn khởi.
Bước bốn. Yuuji đặt ngón tay lên trên họa tiết. “O-” mấy tay nghệ nhân nhanh nhảu kêu lên. Cậu không di chuyển phần họa tiết đó. Đó là họa tiết giả. Kotarou lạnh lùng nhìn Yuuji. “Cậu đang làm gì thế đồ ngốc” có vẻ cô muốn nói vậy.
Yuuji lấy lại tinh thần và đặt ngón tay di chuyển mảnh khác. Sau pha mừng hụt vừa nãy, tiếng hò reo “OOOOOOOOH” giờ càng lớn hơn. Họ hoàn toàn bị cuốn theo cách nghĩ nông cạn của Yuuji.
Lớp vỏ ngoài cuối cùng cũng trượt mở và Yuuji mở chiếc hộp. Bên trong hộp trống không.
Yuuji được vây quanh bởi tiếng hoan hô và thán phục của ông chủ, các nghệ nhân, Kevin và Alice. Vì lý do gì đó Yuuji đang rất tự hào. Tất nhiên đây không phải thành quả của Yuuji.
“L-Làm ơn cho ta mượn một chút! Ooh, ooh? Huuum……”
Ông chủ chạm vào mặt hộp, di chuyển các bộ phận và nhìn chăm chú từng đường rãnh. Các nghệ nhân nín thở theo dõi từng cử động của ông chủ. Họ đều nhất loạt làm giống nhau.
“Không ổn, ta chẳng hiểu gì cả…… Lãnh chúa Yuuji, tôi tháo tung nó ra được không?
“Không, đừng, thế thì có hơi…… đến cả tôi cũng không biết sửa nó, nên là……”
Ông chủ và các nghệ nhân trở nên ủ rũ như xác chết. Họ lại hành động giống hệt nhau. Họ đang biểu diễn chắc?
“Nếu, nếu chúng tôi làm việc cho nhóm tiên phong của anh thì anh sẽ dạy chúng tôi công nghệ này chứ -su?”
Cậu nghệ nhân trẻ vừa mới hỏi Yuuji cách mở, lại hỏi tiếp. Xem ra cậu ta rất hứng thú với món công nghệ mà đến cả ông chủ cũng không biết. “Aah, không công bằng, tên này đang cướp cơ hội của tụi mình!” phía sau cậu ta xôn xao.
“Ừ, ừ, tất nhiên. Tôi không chắc có thể dạy anh không và tôi cũng chỉ có thời gian vào buổi chiều thôi……”
“UOOOH” Đám nghệ nhân còn hứng chí hơn trước. Ông chủ vừa thất vọng mới đây đã tham gia vào bọn họ. Độ hưng phấn quá cao rồi.
“Ti-Tiếp theo, à đúng rồi, mình phải nói cho họ cái này nữa.” Yuuji nhỏ giọng lẩm bẩm và thả thêm một trái bom còn to hơn.
“Và nếu các anh có hứng thú, tôi sẽ dạy cả cách xây nhà mà không cần dùng đinh hay khung kim loại.”
Bang, cả ông chủ và các nghệ nhân đều xáp lại vào Yuuji cùng một lúc. Họ lại đồng loạt. Liệu đây có phải một nhóm diễn tuồng không?
“Ng-Nghĩa là cậu có một vật liệu kết dính bí mật nào đó, hay là ma pháp, hay là khả năng đặc biệt……? Và xây theo cách này có phải rất thiếu chắc chắn không…....?”
Đầy lo lắng, ông chủ đưa ra một loạt câu hỏi cho Yuuji. Có vẻ cách xây dựng truyền thống không cần dùng đến khung kim loại vẫn chưa phát triển ở thế giới này.
“Không, ông chỉ cần mỗi kĩ thuật chế biến gỗ thôi. Tôi cũng không chắc có thể dạy ông cách này được đâu, nhưng……”
Cả công xưởng chìm trong im lặng.
“Không có phản ứng gì sao, hay là mình
chưa gây đủ hứng thú”, Yuuji nghĩ, nhưng ngay lúc đó.
Như bùng nổ, ông chủ và các nghệ nhân sung sướng hò hét bay nóc nhà.
“Oooh, kĩ thuật như thế, ê cậu kia, làm việc giùm ta nhé? Ông nói cái gì thế -su. Việc của ông thì ông đi tự mà lo chứ?” “Này tụi bay, ta giao lại hết cho bay đấy.” “Chờ đã sếp, làm vậy rắc rối cho bọn tôi lắm.” Một cuộc cãi vã nổ ra. Không phải những người thợ mộc gây thù chuốc oán gì với thợ rèn hay họ ghét đồ kim loại. Tuy nhiên, người thợ mộc chỉ dùng gỗ để xây nhà và nhiều thứ khác, nếu nghe về một căn nhà có thể xây mà chỉ cần gỗ thì việc thích thú là không thể tránh khỏi.
“Ê khoan, đậu má. Này, trong tụi xây nhà có ai rảnh không?”
Ông chủ có vẻ đã tự loại mình khỏi cuộc chơi. Giờ ổng đang nhìn từng nghệ nhân và hỏi họ. Có vẻ phong tục ở đây là mỗi nghệ nhân sẽ được nhận công việc như có đủ tay nghề.
“Vâng! T-Tôi đang rảnh -su!”
Số cánh tay giơ lên chỉ có một. Đó là chàng trai đã hỏi cậu về cách mở hộp và liệu cậu có thể dạy họ nếu tham gia vào nhóm tiên phong.
“Chỉ có Thomas thôi à? Chà, cậu thì ổn rồi. Được rồi, làm cho nghiêm chỉnh cho đến khi ta tới đó đấy nhá!”
Hình như ông chủ cũng đang muốn đến đó.
“Vâng!” Thomas nói và đưa nắm đấm ăn mừng. Các nghệ nhân nhìn chằm chằm Thomas đầy ý định đồ sát. Thomas ra vẻ không hề quan tâm. Gan cậu này xem ra rất to.
“Yuuji-nii, chiếc hộp này hay quá đi, vui quá!” “Oh, em thích nó à Alice? Vậy anh sẽ tặng nó cho em như một món quà nhé.” Yuuji nói rồi đưa chiếc hộp cho Alice. “Hooray~” Alice vui thích. Cả Kotarou cũng nép vào người cô bé, hình như muốn nói “Chúc mừng nhé Alice”.
Đột nhiên ông chủ và đám nghệ nhân quay mặt lại và phát hiện cái hộp đã rơi vào tay Alice, rồi lại nhìn thẳng vào Yuuji. Một biểu cảm phẫn nộ “Đồ khốn này, phải đưa nó cho chúng tôi chứ” đều thể hiện rõ trong mắt họ. Họ làm gì cũng giống nhau.
Nhưng là người lớn, họ không thể chạy đến chỗ Alice đang vui vẻ và bảo họ muốn nó được.
“À thì, cả làng đều vui rồi nhỉ! Vậy chúng ta bắt đầu lên đường và gác lại câu chuyện cho lần sau thôi chứ, Anh Kevin!”
Yuuji né tránh ánh mắt đó và vui mừng nhận ra cuộc đàm phán đã kết thúc.
Không như tay Thomas mặt dày, Yuuji có vẻ không để ý.
Kotarou lắc đầu, nhìn ông chủ và nghệ nhân sủa wan wan. “Yuuji không để ý nữa rồi, bỏ cuộc đi”, là điều cô muốn nói.