(Note: vài chap trước trans dịch nhầm từ “thẩm phán” thành “hội phẩm phán”)
______________
Hai ngày sau khi ăn chơi thác loạn ở nền văn hóa khác.
Cuối cùng, ngày gặp mặt vợ của lãnh chúa và ngài thẩm phán đã tới.
Yuuji đang mặc bộ đồ trang nhã mà Kevin chuẩn bị cho. Bộ đồ có rất nhiều diềm xếp nếp thừa thãi.
“Mình không thể bình tĩnh nổi khi mặc thứ này… Mọi người nghĩ sao, Alice, Kotarou?”
Nhăn mày và khoanh tay lại, cô bé nghĩ ngợi một lúc rồi trả lời,
“Mm. Mmm. Em nghĩ Yuu-nii rất ngầu!”
Sao em phải nghĩ như thế? Đó có thật là lời khen không vậy?
Alice mặc một bộ đồ và áo nịt đơn giản.
Kotarou đang chạy vòng vòng quanh Yuuji, không chịu ở yên một chỗ.
‘Mấy cái diềm này là gì thế? Mình tò mò lắm nhưng mà- đừng cắn, mình không thể cắn, không được cắn, cấm có cắn’- có vẻ Kotarou đang đấu tranh nội tâm dữ dội.
“Yuuji-san, cậu chuẩn bị xong chưa? Chúng ta khởi hành nhé?”
Mặc trang phục tương tự Yuuji, từ phụ kiện đến diềm xếp, Kevin đi vào phòng và hỏi vậy. Nó khác với bộ đồ du hành Yuuji thấy Kevin hay mặc. Trông anh ta như một thương nhân đúng nghĩa.
Các nhân viên và thực tập viên thấy họ rời đi, đồng thanh nói ‘Chúc một ngày tốt lành!’. Họ ra ngoài và lên chiếc xe ngựa mà Kevin đã chuẩn bị. Bên trong xe là Kevin, Alice, Kotarou và Yuuji. Một vệ sĩ riêng đi cùng để lái xe.
Chiếc xe chạy dọc theo đường chính rồi một lúc sau, họ có thể nhìn thấy dòng sông từ cửa sổ.
“Dinh thự của lãnh chúa ở gần sông à? Ah, nhắc mới nhớ, dùng thuyền vận chuyển đường thủy bằng cách nào?”
“Phải, dinh thự nằm ngay cạnh sông. Ý cậu là bờ sông ở phía bắc tính từ trung tâm thành phố đúng không? Dòng hạ lưu của nó dẫn xuống thủ đô. Thành phố này xây dựng bờ sông ở đó để dùng thuyền vận chuyển hàng hóa qua thủ đô. Hơn nữa, vì khu rừng ở sâu về phía bắc, nên ngay từ thời sơ khai, dinh thự lãnh chúa đã nằm phần lớn ở phía bắc thành phố để bảo vệ người dân. Sau đó, thành phố phát triển và hiện tại dinh thự lãnh chúa đã gần hơn nhiều,”
Kevin nói tiếp, ‘Cho đến giờ, thị trường dùng bè vận chuyển gỗ và thuyền chở hàng đang bùng nổ. Tuy nhiên, có nhiều bất lợi như gặp thủy quái khi dùng đường thủy.
‘Vậy là có thủy quái. Không biết Kelpie và lizardman có tồn tại không… À, có khi lại là người cá…’ Yuuji nghĩ vậy, và ngay khi cậu định hỏi Kevin, tốc độ chiếc xe chậm dần.
“Giờ thì Yuuji-san, chúng ta sắp tới nơi rồi. Như tôi đã hướng dẫn, đừng quên cách ứng xử và để mọi chuyện cho tôi. Dù có việc gì xảy ra cũng chớ có mất bình tĩnh.”
Kevin nhắc nhở Yuuji.
Kotarou sủa “Woof”, như muốn nói, ‘Tôi nghĩ Yuuji không làm được đâu’…
□ □ ■ ■ □ ■ ■ □ □□ □ ■ ■ □ ■ ■ □ □□ □ ■ ■ □ ■ ■ □ □
Sau khi tới dinh thự, họ được dẫn vào phòng tiếp khách bởi một người hầu nữ. ‘Uwaah, một hầu gái-san chính hiệu..’ Nhận xét đó của Yuuji bị những người khác ngó lơ.
Nhân tiện, Kotarou đang được chăm sóc bên ngoài cổng vào, trong phòng lính canh. Không rõ có phải cùng một người không nhưng con siberian husky đi bằng hai chân đang canh chừng Kotarou.
Được hầu gái dẫn đi, Kevin, Yuuji và Alice ngồi xuống. Vệ sĩ đặc biệt đi cùng họ đang đứng chéo phía sau Kevin. Dĩ nhiên anh ta đã bỏ lại vũ khí nhưng vẫn được mặc giáp.
Sau khi rót trà cho từng người, người hầu gái rời khỏi phòng và nói ‘Xin hãy chờ một lúc’.
Yuuji đang hồi hộp nhìn dáo dác quanh phòng. Alice cũng đơ người, ưỡn thẳng lưng. Dường như cô bé quá lo lắng khi gặp quý tộc.
Đến cuối, chỉ có Kevin mới thưởng thức được tách trà thượng hạng.
Về phần Yuuji, cậu chờ như thể hằng thế kỉ đã trôi qua. Nhưng thực chất, nó rất ngắn vì trà của họ còn chưa kịp nguội trước khi người mà họ đang chờ đi vào phòng.
Lại được hầu gái dẫn theo, người đầu tiên vào phòng có lẽ là một cận vệ, người đã tới đứng sau một cái ghế mà không nói lời nào.
Vô sau là một người đàn ông khoảng 40 tuổi. Một người đàn ông gầy nhom với mái tóc trải ngược ra sau. Ông này cũng chẳng nói gì. Cảm xúc của ông ta cũng không thể đọc được.
Kevin đưa mắt ra hiệu với Yuuji và cúi chào người đàn ông. Yuuji và Alice cũng cúi chào ông ấy, dù hơi muộn.
Sau đó, một phụ nữ đi vào.
Một cô gái tầm đôi mươi. Cô đang bận chiếc váy dài với găng tay dài lên tận khuỷu tay. Trái với bàn tay bị che đi, cổ và vai của cô không một mảnh vải.
Thấy Kevin vào tư thế bày tỏ lòng kính trọng, Yuuji và Alice cũng vào tư thế bày tỏ lòng kính trọng.
Sau hai ngày, cậu kích hoạt skill đặc biệt, Mắt thần. Tất nhiên skill đó không tồn tại. Chỉ là phán đoán của cậu sau khi xem quá nhiều pỏn thôi.
‘G, không, H. Đậu phộng, mình không có đủ tài liệu tham khảo.’- suy nghĩ đó đang trôi nổi trong đầu Yuuji.
“Xin lỗi vì để các người chờ, Ta là Orga Pastour. Ta thay mặt lãnh chúa khi chồng ta không ở đây.”
“Ta là thẩm phán ở thành phố này, Raymon Canter.”
Hai người tự giới thiệu.
Theo sau, Kevin, Yuuji và Alice cũng tự giới thiệu bản thân. Có vẻ Yuuji đã vượt qua chướng ngại đầu tiên.
Rồi Kevin nói về vài chủ đề linh tinh ở thành phố. Có thể ở thế giới này phải bắt chuyện cuộc nói chuyện bằng cách tán phét.
Yuuji và Alice im lặng ở phía anh ta. Không. Mắt Yuuji đã lạc vào cái khe núi vĩ đại đó, nhưng cậu luôn tự nhủ rằng cái bộ lông rậm rạp đó là chuyện thường tình ở thế giới này.
“Vậy là… các ngươi có yêu cầu gì? Hội trưởng của thương hội Kevin, nơi đang dần nổi tiếng ở thành phố Premie, thậm chí còn có cả thư giới thiệu của thương hội Gegas ở thủ đô. Ta khá hứng thú khi dành thời gian cho vụ này.”
Phu nhân lãnh chúa hỏi Kevin, nở một nụ cười duyên dáng và cuốn hút.
Mặc kệ Yuuji đang đớp thính, Kevin tiếp tục,
“Oho, người còn biết đến tôi cũng như thương hội Gegas. Người nhạy bén thật đó!”
“Phải, ta đặt xà bông và nước hoa yêu thích từ thương hội Gegas. Hơn nữa, đâu có ai trong thành phố này không biết đến Gegas Đẫm Máu? Hạ gục toàn bộ trộm cướp đến thó đồ của ông ta, nếu ta không nhầm thì ông ta có câu ‘Đừng mang thứ gì anh không thể tự bảo vệ’. Cơ mà, có vẻ bây giờ ông ta cũng phải xài đến vài vệ sĩ rồi. Ta không biết liệu Kevin-san có mạnh bằng Gegas Đẫm Máu không? Well, thương nhân chiến binh-san?”
“Không, không, không thể đâu. Người như tôi còn không thể chạm tới gót chân của hội trưởng. Đến mức tôi còn phải thuê vệ sĩ từ thương hội Gegas. Nhưng dù sao người cũng có hiểu biết rộng đó chứ.”
‘Hahaha’ ‘Hohoho’, hai điệu cười rất chi là trang nhã thốt ra. Trông thì có vẻ nhẹ nhàng thân ái nhưng cuộc đàm phán đã bắt đầu một trận chiếc thông tin. Bên cạnh đó, Yuuji đang đấu tranh chống lại bản năng đàn ông.
“Hôm nay tôi đến để đăng ký cho Yuuji-san và Alice-san đây làm những người tiên phong để mở rộng đất và được người công nhận.
“Hoho? Ta lại nghĩ nó là về số thực phẩm bảo quản mà thương hội Kevin bán ra. Ra vậy, tiên phong hả? Một người xuất thân từ thương hội Gegas, hội trưởng của thương hội Kevin đang là chủ đề nổi bật của thành phố, lại đến đây vì một chuyện như thế ư?”
Cô liếc về phía Yuuji. Thấy vậy, Yuuji đáp lại bằng một nụ cười gượng ép. Rồi cô nhìn sang Kevin. Cô sẽ để mặc Yuuji ở đấy một lúc.
“Đúng vậy. Alice-san cũng có liên hệ tới làng Anfore…”
Cúi mặt xuống, Kevin nói một cách sầu thảm. Anh ta đang cố khơi gợi cảm xúc từ phía bên kia.
“Ta hiểu rồi…. Raymon, chuyện gì đã xảy ra với đám Mud Mice? Và cả những người dân khác ở làng Anfore nữa?
“Nhóm cướp, Mud Mice, đã nhắm vào một đoàn xe thương nhân đi tới thủ đô nhưng đã bị đánh bại trong trò chơi của chính bọn chúng. 24 tên chết ngay tại chỗ. Tôi đã tìm xung quanh, nhưng nơi chúng ta nghĩ là hang ổ của bọn chúng lại trống không. Chúng vẫn chưa được tìm thấy và tôi nghi ngờ chúng đã trốn khỏi lãnh thổ. 11 người sống sót từ làng Anfore. Tôi đã giúp họ di trú sang làng và thành phố khác, những nơi có họ hàng thân thích hoặc người quen của họ.”
Thẩm phán Raymon nói, không để lộ cảm xúc nào. Có lẽ vẻ mặt vô cảm của ông là bẩm sinh rồi.
“Ra vậy…. Alice-chan, ta rất tiếc. Đó là trách nhiệm của vợ chồng ra để bảo vệ sự an nguy cho người dân trong lãnh thổ. Ta sẽ cho cháu biết nếu có thêm thông tin nhé.”
Với biểu cảm buồn bã, cô vươn tay ra xoa đầu Alice.
“Cảm ơn người rất nhiều, phu nhân lãnh chúa-sama!”
Quả thật khó tin với một cô bé dân làng được gặp quý tộc. Trông cô bé rất lo lắng nhưng không hề e dè, cô trả lời một cách tự tin.
“Well, được rồi. Ta sẽ chấp thuận. Raymon, giấy tờ.”
“Người thật sự chấp thuân sao?”
Raymon hỏi lại khi cô vừa cho phép.
“Phải. Nếu họ tiên phong thành công, thuế sẽ tăng lên và nếu thất bại, cũng chẳng mất gì. Quan trọng hơn, họ có thương hội Kevin chống lưng, nơi đang dần phát đạt dạo gần đây. Tự hỏi liệu ta có thể giúp gì không.”
“Không, không, người không cần làm vậy đâu.”
‘Ahaha’ ‘Ufufu’, cả hai cùng cười. Dù họ đang nói về cậu, Yuuji hoàn toàn bị cho ra rìa. May thật.
Họ lướt qua vài tài liệu và ký vào chúng.
Thế này là Yuuji đã có được căn cước công dân. Cậu biết đường tới thành phố, cậu cũng có căn cước công dân. Giờ cậu có thể tự mình vào thành phố.
Yuuji lập tức nhận được căn cước, Kevin đàm phán với thẩm phán và truyền đạt lại cho Yuuji các quyền lợi của gia đình thú nhân Marcel. Đúng vậy, vì Yuuji chưa từng có sự công nhân trên giấy tờ, Kevin cho cậu mượn họ thì đúng hơn. Với điều này, Yuuji đã chính thức là chủ nhân của nô lệ.
“Well? Kết thúc ở đây thôi nhỉ?”
“Không, vẫn còn một điều nữa. Thật ra, ở khu vực gần vùng đất tiên phong, goblin và orc thường xuyên xuất hiện. Tôi sẽ giao nhiệm vụ điều tra ở hội nhà thám hiểm nhưng, tôi đang tự hỏi có sự giúp đỡ gì cho một nhóm tiên phong tiêu diệt hang ổ quái vật không…”
Xem ra Kevin đã nhắm đến chuyện này ngay từ đầu. Tất nhiên, đối với phu nhân lãnh chúa và thẩm phán, một hang ổ quái vật hình thành nên trong chính lãnh thổ của họ không thể ngó lơ được. Cô sẵn sàng đồng ý và giao chỉ thị cho thẩm phán hỗ trợ nhóm tiên phong.
“Cho đến giờ, một người không rõ thân phận dẫn đầu một nhóm tiên phong và mở rộng đất với sự chống lưng của thương hội Kevin, nơi bán ra những loại thực phẩm bảo quản ta chưa từng nhìn thấy……”
Với nụ cười trên môi, cô nhìn Yuuji và Kevin.
“Well, ta không đòi hỏi quá nhiều. Việc mở rộng và sự phát đạt của thương hội Kevin cũng liên quan tới thuế má. Ừa, ta không đòi hỏi quá nhiều đâu - đó là nếu mọi chuyện ổn thỏa.”
Yuuji khá nghi ngờ cô.
Nói gì thì nói, đây là cách mà Yuuji nhận được giấy chứng nhận. Nhờ công sức của Kevin.
Bỗng nhiên,
Sau khi ra khỏi phòng và ra ngoài, vì lý do nào đó, phẩn phán Raymon lại dẫn đường.
Rồi ông dừng lại và nói với Kevin,
“Lãnh chúa là một người chồng khá tận tâm. Mỗi lần ngài ấy quay về, vài người sẽ bị loại bỏ, cậu thấy đấy. Nếu có ai đó dám đụng một ngón tay vào vợ ngài ấy…”
Giật mình, Yuuji đáp lại nhẹ nhàng, ‘Vậy sao? Chắc thay thế người hầu phải khó lắm ha?’. Rõ ràng mắt cậu đã rơi xuống cái thung lũng sâu không đáy đó nhưng cậu chưa dính tiếng sét ái tình. Đó chỉ là bản năng của đàn ông.
“Đúng thật, công việc lau dọn sau đó hơi khó khăn. Dù sao thì… đó cũng là loại bỏ… theo nghĩa đen mà.”
Nói ‘Ừm, ừm, rất khó khăn khi xử lý mấy cái xác và máu…’, vị thẩm phán chậm rãi bước tiếp.
Yuuji không dám chuyển động một chút nào.
Cậu bắt đầu lẩm bẩm ‘M-m-mình s-sẽ ổn thôi đúng không? Mình sẽ a-an toàn đúng không?’
“Chuyện gì đó Yuu-nii?! Bọn em sẽ để anh lại nếu anh không chịu đi đó~”
Sau khi cuộc đàm phán kết thúc, Alice đã lấy lại vẻ năng động, cô bé hỏi Yuuji. Yuuji phải nghe theo và bắt đầu đi tiếp.