“Oo! Oo! Oo………?” (Yuuji)
Với Kevin đi đằng trước, Yuuji, Alice và Kotarou đi theo đường chính. Một vệ sĩ đi bên cạnh Kevin còn người kia thì đi cuối hàng. Có vẻ họ đang trông chừng không để lạc mất Yuuji đang vừa mải ngắm nghía xung quanh vừa giữ chiếc hộp đen.
Trong khi đang nhìn thành phố và người đi đường, Yuuji thể hiện sự ngạc nhiên, thích thú và băn khoăn như một đứa trẻ khi được mẹ dẫn đi công viên
Từ người dân đến những ngôi nhà, cậu ngạc nhiên về mọi thứ.
Đúng như tên gọi, đường chính rất rộng rãi. Lúc nào cũng có xe ngựa và xe chở hàng chạy qua, nhưng con đường rộng đến nỗi họ có thể vượt qua nhau một cách dễ dàng.
Những người đi bộ trên đường có diện mạo khác nhau.
Có người mặc trang phục du hành như Kevin, có người mặc giáp và cầm vũ khí như Yuuji và hai vệ sĩ, có người khoác chiếc khăn lớn như thương nhân, có người lại mặc áo vải quần thun như một nông dân. Trang phục rất đa dạng, và chủng tộc cũng đa dạng không kém. Những người phương Tây như Kevin và hai vệ sĩ thì không lạ, nhưng còn có cả những người mang hơi hướng phương Đông như Yuuji. Bên cạnh đó, cậu cũng thấy chó mèo đi bằng hai chân, thú nhân như Marcel và gia đình ông ấy. Một nhóm Siberian Husky (một giống chó) đang mặc giáp phát ra tiếng leng keng. Không do dự, Yuuji bấm nút chụp ảnh.
Cảnh quan thành phố là những tòa nhà lộn xộn.
Những ngôi nhà và cửa tiệm nằm hai bên đường chủ yếu xây tầng trệt bằng đá và trên cùng là gỗ gia cố thêm. Tuy nhiên vài ngôi nhà chỉ có tầng trệt là đá, trong khi những nhà khác xây cả tầng trệt và tầng thứ bằng đá. Ngoài ra còn có nhà xây bằng gạch và bùn đất.Vì những căn nhà được dựng nên bằng gỗ và đá, nên chúng đều có màu trắng hoặc đen, song vài căn nhà được sơn màu sáng như đỏ và vàng.
Cũng hiểu vì sao Yuuji lại trầm trồ kinh ngạc và thắc mắc trước cảnh này.
“Những người lần đầu tới thăm thành phố cũng phản ứng như vậy. Nhìn nó màu mè
lắm đúng không?” (Kevin)
Hướng dẫn viên Kevin nói với Yuuji.
Còn Alice, từ khi mới bước vào thành phố và há miệng ngạc nhiên “Waaa!”, miệng cô bé tới giờ vẫn chưa ngậm lại. Kotarou cũng tò mò nhìn quanh và đánh hơi mọi thứ.
“Đó là vì đây là thành phố của những người di cư. Người đến từ thủ đô, người đến từ các ngôi làng lân cận, người và nô lệ được kêu gọi đến đây để làm nhân lực phát triển vùng đất, người đến để buôn bán như tôi, tóm lại là có đủ loại người. Vì thành phố lớn lên cùng với sự phát triển của vùng đất, những ngôi nhà và cửa tiệm đều khác nhau phụ thuộc vào thời gian chúng được xây nên, người xây chúng, hoặc do truyền thống của họ. Well, có điều không ngôi nhà nào giống của Yuuji-san……” (Kevin)
Để át đi tiếng ồn ào náo nhiệt xung quanh, Kevin nói với Yuuji bằng giọng lớn hơn bình thường.
“Giờ thì hãy đến tiệm của tôi.” (Kevin)
Yuuji, người đang bấm lia lịa cái hộp đen trong tay, và Alice, cô bé vẫn đang hào hứng “Waw…waw….” trong khi nhìn ngó khắp nơi. Giọng của Kevin không đến được tai họ.
□ □ ■ ■ □ ■ ■ □ □
“Yuuji-san, Alice-chan, Kotarou-san. Đây là cửa tiệm của tôi, thương hội Kevin!” (Kevin)
Yuuji và cả nhóm đã đi bộ được 30 phút từ khi vào thành phố, cuối cùng, họ đã tới cửa tiệm của Kevin.
Đó là một tòa nhà có tầng thứ nhất được xây bằng đá còn tầng thứ hai được xây bằng gỗ. Cao tầm một tòa nhà ba tầng. Tầng thứ nhất đối diện với đường chính có cửa ra vào lớn để có thể thấy được những món hàng bày bán bên trong. Quanh đây cũng có nhiều cửa hàng khác, đây vốn là khu tập trung của các cửa hàng.
Cùng với tiếng “Oooo”, Yuuji và Alice nhìn vào bên trong. Kotarou nhìn vô cửa tiệm một lúc và quay sang sủa với Kevin, như muốn khen anh ta, “Chà chà, không tệ.” Dù phải nhìn anh ta từ phía dưới, nhưng cô nàng lại cư xử chẳng khác nào bề trên.
Có lẽ vì nhận một nhóm người đứng trước tiệm, một người đàn ông trung niên và một cô gái và một cậu bé 15 tuổi đến đón tiếp họ.
“Mừng anh trở về!” (Nhân viên)
“Mọi người vô nhà nào.” (Kevin)
Kevin ra hiệu cho nhóm Yuuji đi vào trong. Cửa tiệm của Kevin hoành tráng hơn họ những gì họ mường tượng. Vì lý do nào đó mà Yuuji lại rụt rè khi bước vào tiệm.
□ □ ■ ■ □ ■ ■ □ □
“Bây giờ, Yuuji-san. Tôi đã đưa lá thư để một nhân viên thực tập chuyển giao đến cho biệt thự Lãnh chúa. Dựa trên lời hồi âm thì có thể cậu sẽ phải gặp Lãnh chúa và phu nhân ngài ấy trong hai hoặc ba ngày nữa. Cho đến khi đó, tôi sẽ để mọi người ở lại đây và dạy Yuuji-san cách cư xử và những điều quan trọng khác. Sau đó chúng ta sẽ tìm tìm quanh thành phố lôi kéo thành viên cho nhóm Tiên phong…… Cậu đồng ý chứ?” (Kevin)
Ở phòng tiếp tân trên tầng thứ hai của thương hội Kevin, Kevin mô tả kế hoạch tiếp theo. Cuộc gặp gỡ với Lãnh chúa, phu nhân, và hội thẩm phán cũng sẽ là một dịp quan trọng đối với Kevin.
“Eh, ah, vâng. Tôi đồng ý.” (Yuuji)
Thành phố đầu tiên ở thế giới khác, thành phố đầu tiên sau 14 năm. Đến tận lúc này, Kevin vẫn không ngừng run rẩy. Nỗi lo lắng của Kevin càng thêm tồi tệ.
“Thứ lỗi”, với lời đó từ nhân viên nữ, người đã tiếp đón nhóm của Yuuji ở trước cửa hàng, bước vào phòng. Có vẻ cô mang trà tới. Trông cô khoảng giữa tam tuần. Khi trà được đặt xuống, một hương thơm dễ chịu đi vào mũi của Yuuji. Thấy Yuuji bối rối như thế, mắt Kevin mở to.
“Yuuji-san…… Bất luận thế nào, cậu cũng không được tiếp xúc với phụ nữ trưởng thành nhé?” (Kevin)
Yuuji ậm ừ vài tiếng.
Khả năng chú ý của Kevin quá sắc bén.
Trong 14 năm, Yuuji chưa từng nói chuyện với người phụ nữ nào ngoài gia đình cậu. À không, không đúng. Lần đầu gặp nhóm nhà thám hiểm, cậu đã trao đổi ngắn với nhà thám hiểm nữ.
“Chuyện này…… sẽ tệ lắm đây”, Kevin lẩm bẩm thành tiếng.
□ □ ■ ■ □ ■ ■ □ □
“Kevin-san, điều này là cần thiết đúng không?” (Yuuji)
“Phải. Không nghi ngờ gì. Tôi chưa gặp cô ấy trực tiếp, nhưng vẻ đẹp nghiêng nước nghiêng thành của vợ Lãnh chúa rất nổi tiếng ở thành phố này. Tôi cho rằng khả năng giao tiếp với phụ nữ của Yuuji-san dù chỉ một chút…… là một thứ đáng lo ngại nhỉ?” (Kevin)
Hai tên này định bào chữa cái gì vậy? Mục đích thật sự và vẻ ngoài nham hiểm của Yuuji và Kevin đang rõ rành rành kia kìa.
Mặt trời đã lặn. Bây giờ là ban đêm.
Alice và Kotarou và một người vệ sĩ ở lại cửa tiệm, trong khi Yuuji, Kevin và vệ sĩ khác đang cưỡi một chiếc xe ngựa.
Alice, cô bé đã mệt mỏi sau cả một ngày hào hứng đã đi ngủ trong phòng của mình, nhưng Kotarou đang nhìn vào đám đực, kêu lên đầy bất mãn, và ở lại để trông tiệm, như muốn nói, “Đám đàn ông này đúng là vô vọng.” Đúng là một người phụ nữ chu đáo. Dù cô là chó.
Đúng vậy.
Yuuji đang được Kevin đưa tới “khu vui chơi giải trí”.
Cỗ xe dừng lại trước một tòa nhà lớn.
Vệ sĩ, Kevin và Yuuji lần lượt ra khỏi xe và sau khi chào hỏi một gã trông như bảo vệ, cả đám cùng bước vào miền đất hứa.
Có vẻ tầng thứ nhất là nơi uống rượu và trò chuyện.
*Glup*, Yuuji nuốt nước bọt.
Nơi đầu tiên là uống rượu và trò chuyện…… Nếu cả hai bên đều có hứng thú với nhau thì có thể lên phòng ở tầng trên để…… Kevin giới thiệu.
Được dẫn đi bởi một nhân viên cao to đen hôi, cả nhóm chọn chỗ cho mình. Khi được hỏi yêu cầu gì, Kevin gọi vài loại đồ uống. Kevin và người vệ sĩ đã quen với nơi này. Yuuji ngoan ngoãn như một tên ma mới được được đàn anh dẫn vào hộp đêm, chỉ có mắt cậu đang liếc ngang liếc dọc liên hồi.
Cầm trên tay đồ uống mà cả đám đã gọi, một nhóm phụ nữ đi tới. Rồi mỗi cô ngồi cạnh một tên.
Yuuji kích hoạt một skill đặc biệt cậu đã học được trong suốt 21 năm.
‘Bự quá. E, à không, F.’
Skill của Yuuji, 『Mắt Thần』.
Nhân tiện, độ chính xác của skill này là không rõ. Kinh nghiệm của Yuuji đối với phụ nữ chỉ có một lần và cậu ta bị đối xử như Keep-Kun (aka bạn trai dự phòng).
Một phụ nữ với chiếc váy khoét cổ chữ V bắt đầu tán gẫu với Yuuji. Cậu bối rối đáp lại. Nhưng cô này là dân chuyên. Có lẽ cô để ý rằng Yuuji rất nhát gái, cô bắt đầu bằng những câu mà ai cũng có thể trả lời, vì vậy sự hồi hộp của Yuuji từ từ giảm xuống.
Trước khi nhận ra, có một nụ cười đã nở ra trên gương mặt cậu.
Dự đoán của Kevin đã đúng. Ngay từ đầu, Yuuji đã liên tục liếc trộm ngực của bạn mình với một nụ cười biến thái. Đương nhiên, bạn của cậu nhận ra Yuuji đang nhìn đi đâu. Người duy nhất không biết mình đã bị phát hiện chỉ có Yuuji. Quả là một kẻ đáng khinh.
Cô bạn của Yuuji tiến sát vào cậu và nhẹ nhàng ghé môi lên tai cậu.
Cảm giác từ cánh tay của Yuuji, cỡ F là đúng rồi.
“Này, nếu anh thích, thì lên tầng thứ hai……” Tim Yuuji đánh loạn như tiếng chày trên sóc Bombo.
Tuy nhiên.
Do người phụ nữ dí sát người cậu, “nó” xuất hiện. ( ͡° ͜ʖ ͡°)
Bộ lông rậm rạp.
Tất nhiên bạn cậu không phải thú nhân mà là người thường.
Cánh tay cô ấy rậm lông.
Dù cho đã run như cầy sấy, Yuuji ngó xuống chân cô ấy để chắc chắn.
Chân cô ấy cũng lông lá nốt.
Có thể nghe rõ cả tiếng vỡ nát, tâm trạng Yuuji tan tành trong nháy mắt.
Như để thoát khỏi nó, Yuuji né sang chỗ khác.
“Geez, ngây thơ quá à”, lời của cô ấy không lọt tai Yuuji.
Vì nó rất rõ ràng, đáng lẽ cổ phải nhận ra, nhưng người phụ nữ không quan tâm chút nào.
Hình như không cạo lông tay chân là chuyện thường tình.
(Trans: main ngu vl có tí lông vẫn chơi được chứ sao(ಥ ͜ʖಥ))
Sự khác biệt văn hóa quá khủng khiếp.
Đến cuối, Yuuji, một người được sinh ra và lớn lên ở Nhật Bản hiện đại, được Kevin và vệ sĩ khoác vai,
với khuôn mặt vô hồn và thất vọng, trở về cửa tiệm.
Với một chút tự tin cậu thu được từ việc trao đổi với cô gái đó, cậu thực sự thấy được vẻ đẹp của phụ nữ Nhật Bản không bao giờ đánh mất sự quyến rũ của mình.
Nhận tiện, khi về tới cửa hàng, Kotarou nhảy ra, đi vòng vòng quanh Yuuji và đánh hơi khắp người cậu. Sau đó, cô cười đểu, “humph” và bỏ mặc cậu.
Như thể muốn nói, “Đúng là tên thất bại.”