“……C-ch-cha-chào buổi chiều.” (Yuuji)
Yuuji đã nói lắp khi cố gắng gặn ra vài lời chào hỏi.
Thường thì cô chó thông minh Kotarou sẽ theo sau Yuuji, nhưng lần này lại gầm gừ đe dọa với mấy thám hiểm gia trước cổng.
Yuuji đang cực kì bối rối.
“Thám hiểm-san, chào buổi chiều!” (Alice)
Người phá vỡ cái bầu không khí ngượng nghịu đó lại là Alice bé bỏng của chúng ta.
Với một nụ cười tươi tắn, Alice chào các thám hiểm giả.
“Chào buổi sáng quý cô nhỏ tuổi dễ thương! Quả là một căn nhà kỳ lạ, đây là lần đầu tôi thấy một căn nhà như thế này! Cả hai người sống ở đây đúng không? À, tôi là Hector! Tôi là một nhà thám hiểm hạng 8 đến từ thành phố Purumie, trong khi đang đi săn con thỏ rừng, chúng tôi tìm thấy một vài dấu vết nên *uph*!” (Hector)
Hector, người đang nói chuyện hào hứng bị người phụ nữ cầm cung thụi một cú vào cằm. Cùng lúc đó, một người thanh niên cao to đen hôi khoảng 190cm tiến tới.
“Tôi xin lỗi vì đã quấy rầy. Như cái thằng nhiều chuyện hồi nãy nói, chúng tôi là các nhà thám hiểm đến từ thành phố Purumie. Tên tôi là Joss. Chúng tôi đã thấy một vài dấu vết khả nghi và nghĩ chúng là của goblin hoặc là của bọn cướp nên chúng tôi đã đi theo nó và dẫn đến đây.” (Joss)
Trong khi nói với một giọng điềm tĩnh, anh ta lườm về phía ‘thằng nhiều chuyện’ Hector đang nằm xỉu gần đó. Với một giọng điềm tĩnh và uy lực, có vẻ anh ta là chủ party này.
“……Irene. Cũng như Joss.” (Irene)
Giấu một nửa người phía sau cái bóng cao to đen hôi kia, Irene là người đang cầm cung và giới thiệu mình. Có vẻ như cô có khá nhiều quan hệ với người thanh niên ‘190cm’ kia. (Suu: If you know what I mean :v)
“Alice là Alice~~! 6 tuổi! Alice đã từng sống ở làng Anfore, nhưng bọn cướp tới và Alice đã bỏ chạy nên giờ Alice đang sống chung với Yuuji-nii!” (Alice)
Trong khi nhìn Alice đã làm cách nào mà đưa ra một lời giới thiệu hay như vậy, Yuuji xoa đầu Alice. Cậu ngắm Alice, người đang trả lời với một nụ cười tươi.
Alice, người đang cười cũng nhìn Yuuji ‘say đắm’.
‘Tới lượt Yuuji-nii rồi đó’, Yuuji cuối cùng cũng hiểu ý nghĩa sau cái nhìn của Alice.
Quả là một miếng rác dơ dáy. (Suu: Tác giả chửi Yuuji típ =)) )
“A-à phải rồi, tới lượt mình nhỉ? Umm, tôi là Yuuji. Và cô chó đây là Kotarou. Hân hạnh được gặp mọi người.” (Yuuji)
Yuuji cuối cùng cũng nói tên mình ra. Nhưng cậu chỉ nói tên của mình và của Kotarou chứ éo giới thiệu đầy đủ như Alice.
Sau khi giới thiệu, cậu lầm bầm với một giọng nhỏ xíu trong khi xoa đầu Kotarou, “Thật kỳ lạ, Kotarou thường không kích động như thế này…… Có phải do cô ấy hưng phấn vì được gặp người khác không?”
Cậu mặc kệ đám nhà thám hiểm và chẳng hề nhìn họ một cái.
Trong khi Kotarou vẫn đang lườm họ và nhe răng đe dọa.
“Nơi này chỉ dành riêng cho Yuuji và Alice thôi, tôi sẽ bảo vệ nơi này đến cùng.” (Kotarou)
Quyết tâm của cô chó quả cảm có thế cảm thấy rõ ràng.
Đôi khi cô chó cũng đá giò Yuuji bằng chân sau trong lúc lườm họ.
Quả là một con chó thông minh.
“Cậu cũng nên cẩn thận chứ!” (Kotarou)
Là cái mà cô chó muốn truyền đạt cho Yuuji.
Dù thế, Yuuji chẳng hiểu Kotarou muốn nói cái vẹo gì với cậu cả.
Cái giây phút im ắng tiếp tục kéo dài khi mà chẳng ai thực sự hiểu được tình hình cả.
Cái âm thanh duy nhất là tiếng gầm gừ của Kotarou và tiếng mà Kotarou đá Yuuji bằng chân sau khi muốn nói với cậu, “Hãy cẩn thận!”
“Umm…nói thế nào nhỉ, liệu mọi người có muốn vào trong không? Trong nhà cũng chẳng có gì ngoài tí cà phê hạt dẻ và trà thảo mộc. Tôi cũng muốn nghe một vài câu truyện từ mọi người.” (Yuuji)
“Có ổn không khi mà con chó đó có vẻ đề phòng chúng tôi?” (Joss)
Yuuji nghe câu trả lời của Joss và nhìn Kotarou. Rõ ràng là Kotarou rất thận trọng với đám nhà thám hiểm.
“Tôi cũng không biết có chuyện gì xảy ra với cô ấy, cô ấy thường không cắn người lạ. À, mời vào, tôi sẽ điều giáo cô ấy lại sau.” (Yuuji) [Như kiểu ‘nó không cắn đâu’ =)))]
Quả là một tên may mắn.
“Cậu đang làm cái quần gì vậy? Đừng để họ vô nhà chứ!” (Kotarou)
Kotarou đá Yuuji còn mạnh hơn lúc nãy khi muốn nói điều đó.
Đau, đau đấy. Yuuji tiếp tục giữ cô chó trong tay trong khi rên rỉ. Cô chó giờ không dùng lòng bàn chân nữa mà chuyển sang dùng móng vuốt.
Alice vẫn cười thật tươi. Có vẻ như cô bé thật thà luôn tin tưởng vào nhân loại.
Thấy cảnh này, Joss bắt đầu cân nhắc.
Khi mà cái người có vẻ là chủ của căn nhà kì quái này mời anh vào, nếu anh mà từ chối thì rõ ràng là rất thô lỗ. Hoặc có thể chỉ mình anh ta nghĩ thế.
Anh ta rõ ràng là một người nghiêm túc.
Joss bước tới và lấy hai tay mở cánh cửa ra.
Tới hiện tại, có vẻ nên thân thiện hơn một chút khi mà anh đã có cuộc nói chuyện trực tiếp với chủ nhà. Vì thế, anh quyết định chấp nhận lời mời.
*Keng*
Để mở cánh cổng, anh vươn hai tay ra nhưng bị cản lại bởi trong không khí gần cánh cổng.
Joss bỗng nhiên cứng người.
Anh ta từ từ làm lại một lần nữa và vươn tới khoảng không xung quanh cánh cổng bằng hai tay.
Không di chuyển tiếp được nữa, hai cánh tay của Joss lại bị chựng lại ở giữa không trung.
Cứ như tay anh ta gặp phải một bức tường vô hình nào đó.
*bonk* Yuuji há hốc mồm khi thấy cảnh này.
Kotarou cũng ngừng cấu Yuuji.
Alice nhìn cảnh này trong kinh ngạc và lắc đầu một cách bối rối.
“Cái gì thế nhỉ?…..Đó có phải là Phép thuật không? Cậu nghĩ sao Irene?” (Joss)
“………Tôi cũng không biết vì tôi chỉ biết dùng Phép thuật Thông dụng thôi.” (Irene)
Irene, người được hỏi đến gần cảnh cổng để cảm nhận cái bức tường vô hình đó và trả lời.
Nhà thám hiểm còn lại, người vừa bất tỉnh vì bị thụi một cú ngay cằm bật dậy và lao như bay về phía cánh cổng với một bước dài.
“Waaaa~! Cái gì thế này?! Thật tuyệt! Nó ‘cứng’ đến thế mà tôi chẳng thấy gì cả! Waaaa! Thật là tuyệt vời, cái gì thế này?! Làm sao mà cậu làm được thế hả? Waaa *humph*.” (Hector)
Hector, người đang la lối như mấy bà bán cá ngoài chợ bất ngờ vung thanh kiếm của mình với toàn bộ sức mạnh.
*Kengg…*!
Anh ta thả cây kiếm của mình xuống và rên rỉ “Uoo Uoo”, anh ta té lăn cù trong khi vẫn cầm tay mình. Cái cậu này có vẻ ngu cùng cấp độ với Yuuji.
“Cậu bị ngu à? Chúng tôi thật sự xin lỗi vì tên loanh choanh Hector này. Cậu ta chẳng có ý đồ gì ác độc đâu! Cũng có thể….nhưng, dù sao, chúng tôi thật sự xin lỗi. Nhưng có vẻ như chúng tôi không thể đi vào được rồi. Có phải đây là một bức tường phép thuật vô hình không?” (Joss)
“Phép thuật à….? Tôi cũng muốn biết thêm về nó…..Em có biết chút gì không Alice?” (Yuuji)
Yuuji đang hỏi một cô bé 6 tuổi cái điều mà chính bản thân cậu ta cũng éo hiểu. (Suu: Lol :v)
Tuy nhiên, có vẻ như Alice Thông thái của chúng ta cũng không biết gì về cái này.
Cô bé nghiên đầu, đặt tay phải lên cằm và suy nghĩ một chút rồi phán cho một câu xanh rờn, “Unnn~, Alice chẳng biết cái gì hết á!! Đây là lần đầu tiên Alice thấy cái thứ này!!~”
“A, cũng phải thôi, Alice chưa ở đây khi mà lũ goblin tới quẩy.” Yuuji nói trong khi suy nghĩ.
Sự hiện hữu của bức tường chắn vô hình này được phát hiện khi lũ goblin tới quấy rầy.
Nhưng mặc dù biết nó tồn tại nhưng Yuuji cũng chả biết tại sao nó xuất hiện dù đã vắt óc suy nghĩ.
“À, phải…… Có vẻ đó là một loại Phép thuật nào đó? Tôi cũng chẳng biết nói sao nữa.” (Yuuji)
Đột nhiên Joss vươn người tới và cúi chào khi nghe câu trả lời đó.
“Pháp sư của Rừng Xanh-dono. Chúng tôi thành thật xin lỗi. Chúng tôi không chỉ tấn công cái bức tường tàn hình này mà còn tò mò một cách không cần thiết về phép thuật của ngài. Mong ngài hãy tha lỗi cho chúng tôi. Và tới khi mặt trời mọc, mặc dù chúng tôi khá trơ trẽn nhưng mong ngài hãy cho chúng tôi cắm trại ngay trước cánh cổng này.” (Joss)
“Ể……à, được mà, mọi người cứ tự nhiên. Chúng tôi cũng xin lỗi vì bắt mọi người phải ở ngoài.” (Yuuji)
Yuuji trả lời một cách hồi hộp khi thấy một thanh niên cao to đen hôi cú đầu trước cậu.
Joss ngẩng đầu lên khi thở dài một cách nhẹ nhõm.
“Vậy hay tha thứ cho chúng tôi.” Anh nói với Yuuji.
Có vẻ như anh ta đang bắt đầu đánh dấu chỗ dựng trại.
Dù thế, Yuuji cũng chẳng nghe hết câu nói của Joss.
“Thật vậy sao? Mình là Pháp sư của Rừng Xanh hử? Dù cho mình không thể trở thành một Ảo thuật gia ở Nhật nhưng lại trở thành một Pháp sư thật thụ, Pháp sư của Rừng Xanh-dono…. Ahihihihihihihi. Sớm muộn thôi mình cũng dùng được phép thuật như “Bằngggggg! Chíuuuuuu!” hê hê hê hê hê~~” (Yuuji)
Một nụ cười kiêu ngạo xuất hiện trên mặt cậu khi cậu đang lầm bầm.
Thật là một tên dơ bẩn.
Có vẻ như Yuuji rất thích thú khi được gọi là “Pháp sư-dono” bởi một thanh niên đáng tin cậy ở thế giới khác.
Dù cho Yuuji éo biết tí Phép thuật gì cả. (Suu: Vcl :v)
Alice đang nhìn chằm chằm vào Yuuji, người đang có biểu hiện cancer giai đoạn cuối.
Kotarou vẫn tiếp tục đá vào chân Yuuji.
“Cậu nên giữ mình lại đi! Nếu không sẽ rất nguy hiểm đấy, cái tên ngu ngốc này!” (Kotarou)
Có vẻ như cô chó nhà ta vẫn đang trong trạng thái éo tốt tí nào.
Dù sao thì bằng cách này, Yuuji đã có một cuộc gặp gỡ với một người trưởng thành ở thế giới khác.
Ngày đầu tiên kết thúc với một sự hiểu lầm cực kì lớn.