Mặc dù tới vẫn còn chút tuyết còn sót lại; bãi đất của khu rừng ẩn mình dưới tuyết tới tận bây giờ cuối cùng cũng đã hiện ra.
Giữa khu rừng yên tĩnh, *guch*guch*, có tiếng ai đó bước chân trên đất đang ẩm ướt vì tuyết tan.
「..... Joss, cậu đi nhanh thế. Đi chậm thôi.」(Nữ Cung Thủ Bí Ẩn)
Người phụ nữ trong bộ áo giáp màu nhạt, người đang cầm chiếc cung hình chữ M bên tay trái, gọi hai người đàn ông đi trước cô ấy.
「Thế hả? Xin lỗi nhé.」(Người Đàn Ông Cầm Khiên Bí Ẩn)
Chàng trai to lớn mặc áo da đen ngoan ngoãn xin lỗi. Anh ấy mang theo một chiếc khiên lớn bằng gỗ ở đang sau và một chiếc chuỳ bên hông.
「Không phải là chỉ Irene đi chậm sao? Nếu cậu cứ như vậy thì cuộc săn sẽ kết thúc trước khi mặt trời lặn đó!」(Tên Loè Loẹt Bí Ẩn)
Người đang to tiếng với Irene là gã loè loẹt mặc chiếc áo da màu trắng kẻ đỏ trang trí. Đường kẻ đỏ còn uốn lượn ở vài chỗ, có vẻ đó là anh ta tự thêm vào. Bên trái hông anh này có chiếc kiếm nhỏ.
「.....Hector, trật tự. Cậu phiền nhiễu quá đấy!」(Irene)
「Ể? Irene, thật độc ác khi nói mình là phiền nhiễu...」(Hector)
Tên ấy làm ầm ĩ hết cả lên.
Có lẽ bởi vì nghe thấy tiếng, một chú thỏ tuyết đang ẩn mình trong tuyết dưới bóng cây, đột nhiên nhảy ra ngoài và biến mất khỏi tầm nhìn của họ.
「...... Lại con thỏ nữa chạy mất. Đây là lỗi của Hector.」(Irene)
Có vẻ như ba người họ đang đi tới khu rừng tuyết tan để săn vài con thỏ rừng.
「Đậu mé! Nếu mùa đông kết thúc, lông thỏ tuyết sẽ chuyển màu xám và giá sẽ tụt đi. Đó là lý do chúng ta gặp rắc rối khi đến khu rừng này đầu tiên! Nhưng ta vẫn chưa bắt được con nào 」(Hector)
「....... Tất cả là do lỗi của Hector. Cậu quá ồn ào đến nỗi mà thỏ rừng cứ trốn mất.」(Irene)
“Uu… xin lỗi. Tên mặc loè loẹt xin lỗi bằng giọng nhỏ và cuối cùng đã im lặng. Trong khi hai người kia cãi nhau như vậy, chàng trai to lớn gọi họ lại.
「Oi! Đến đây nhanh!」(Joss)
‘Đã yên ắng rồi mà lại…’ trong khi nói vậy, nữ cung thủ và tên loè loẹt bước tới chỗ chàng trai to lớn.
‘Các cậu nghĩ đây là gì?’ chàng trai to lớn nhờ hai họ trả lời. Đó là thứ họ chưa từng thấy bởi vì họ mới đến nơi này 3 ngày trước từ thành phố.
「Theo như tôi thấy, đây là vết của một con thú và còn nữa, đây là dấu về bị cắt bởi vật sắc..」(Joss)
「...... Goblins? Orcs? Cướp?」(Irene)
「Theo thông tin của Guild thì không có con orc nào trong khu rừng này. Cũng không có cướp. Có lẽ đây là goblin, như theo thông tin ta biết, vũ khí của chúng đều làm bằng gỗ.」(Joss)
「...... Ai đó đã lạc vào chỗ này trong mùa đông?」(Irene)
「Mặc dù cũng có thể, nhưng tôi thật sự không biết. Quái côn trùng sử dụng càng sắc có lẽ tồn tại, nhưng không có thông tin nào về chúng.」(Joss)
「Được rồi! Giờ ta chỉ cần phải đi theo dấu vế này để tìm ra! Bất cứ cái gì ta tìm hiểu được ở đây sẽ được báo cáo cho guild để lấy tiền, phải không?」(Hector)
Gã loè loẹt im lặng hồi lâu trong khi hai người kia đang bàn luận đã đưa ra một đề xuất. Không phải chờ họ đáp lại, gã loè loẹt đã đi tiến lên trước họ. Chàng trai to lớn và nữ cung thủ cùng thở dài và miễn cưỡng đi sau anh ta.
Có vẻ như chuyện này xảy ra hàng ngày với họ.
✦✧✦✧
*guch*guch*guch*guch* Tiếng đất ẩm bị dẵm lên tiếp tục vang lên.
Mặc dù mặt trời đã chuẩn bị lặn, ba người vẫn tiếp tục đi bộ.
Vết chân thú giữa cánh rừng vẫn tiếp tục kéo dài.
Tuy nhiên đi trên đất lầy làm họ tốn sức hơn dự kiến.
Trong khi cúi đầu xuống, họ tiếp tục đi trong im lặng.
Gã loè loẹt đi phía trước bỗng nhiên ngước mắt lên.
「Chờ một chút, cậu đang đùa tôi hả?......」(Hector)
Cách rất xa phía trước bỗng xuất hiện trước mắt họ có một công trình giống ngôi nhà.
Bên ngoài bức tường được làm như thể những chiếc cây được cưa thành những mảnh bằng nhau.
Có một cánh cổng kim loại mắt cáo, họ có thể nhìn xuyên vào bên trong.
Nóc của ngôi nhà sau cánh cổng được phủ bằng rất nhiều ngói đen.
Bên ngoài bức tường được sơn màu xanh xám.
Cũng có một ô cửa sổ lớn làm bằng gương trong suốt.
「...... Đó là một công trình theo một kiểu tôi chưa từng thấy. Tôi nghĩ có lẽ có sự sống ở bên trong. Hãy cẩn thận.」 (Irene)
Có lẽ họ chỉ muốn nhìn xung quanh với sự hiếu kì, hay có lẽ chỉ là sự tham lam của họ muốn thông tin có ích sẽ đổi được thành vàng, hoặc họ chỉ muốn nhìn thấy toàn bộ ngôi nhà hơn nữa bởi vì đó là thứ chưa ai từng thấy.
Bất kể lý do là gì, đồng ý với lời Irene, ba người họ tiếp cận gần hơn một cách thận trọng.
Tuy nhiên, khi đó.
Từ bóng từ bức tường cây, một đứa trẻ và một con chó màu nâu nhạt xuất hiện.
Từ khe hở của cánh cổng đen mắt cáo, đôi mắt cả hai gặp nhau.
Ngay lúc đó, cô bé chạy nhanh vào ngôi nhà.
Vì một số lí do, cô ấy reo lên trong khi chạy vào bên trong nhà.
「Yuuji-Niiiiiiiiii! Thám Hiểm-san, đó là thám hiểm-san!」(Alice)