“Xem ra chúng ta đã lo liệu kịp mùa đông rồi nhỉ?”
“Đúng vậy. Ta sẽ đập tanh bành ổ của chúng rồi chờ mùa đông đến, bị mất ổ thì chúng cũng tự nhiên mà chết thôi.”
Ở thành phố Premie, Yuuji, Kevin và Alice đang chờ phu nhân lãnh chúa ở phòng tiếp khách.
Ngài thẩm phán đi theo họ tới tận đây, dẫn họ vào phòng khách, xong chỉ nói “hẹn gặp lại” rồi bỏ đi.
Kotarou, vẫn như mọi khi, chờ ở phòng lính gác ở trước cổng dinh thự lãnh chúa. Lần nào cô nàng được đối đãi như khách VIP bởi anh người thú có bộ mặt giống chó Husky Siberia.
Có lẽ do đã bớt căng thẳng hơn ở lần ghé thăm thứ hai, Yuuji ngồi tán chuyện với Kevin. Một bầu không khí thoải mái. Trái lại, lời lẽ của Kevin với đám quái vật thì rất cay độc.
Họ được mời trà bởi một cô hầu gái chính hiệu và chờ một lúc không lâu. Ngay sau đó thì phu nhân lãnh chúa xuất hiện.
“Cảm ơn các anh vì đã dành thời gian chờ.”
Phu nhân lãnh chúa bước vào với một hiệp sĩ hộ tống. Bộ ngực của cô vẫn để hở như mọi khi.
Yuuji lại phải đối mặt với một thử thách không tưởng, dục vọng và lý trí của cậu đang phang nhau chan chát. Mà phu nhân lãnh chúa khi lựa chọn trang phục đã biết chắc sẽ có việc này.
“Ta hiểu. Vậy như đã thỏa thuận, chúng ta sẽ cấp phần thưởng cho nhiệm vụ tiêu diệt hang ổ goblin và orc. Như thế đã được chưa?”
“Tôi nghĩ là được. Tiếp theo, để đảm bảo không còn con nào sót lại, chúng ta nên cử vài người trinh sát.”
“Đúng thật,” phu nhân lãnh chúa nói, đồng ý với đề nghị của Kevin. Kevin không hề nhân nhượng chút nào với đám quái vật. Anh ta hừng hực ý chí muốn diệt trừ bọn chúng đến tận gốc rễ.
Không biết cô ấy có mặc áo ngực không nhỉ? Cặp bưởi năm roi đó mà mặc áo ngực thời hiện đại ngày nay thì sẽ khủng bố phải biết. Không thể quên tất chân được, mà trình độ công nghệ ở thế giới này có làm được tất chân không ta? Không sao, cải biên từ tất thường là được. Thế là ổn. Uầy chờ đã, tức là sẽ có cả tất lưới? Nghĩ lại đi nào, Kevin đã nói có loại vải mềm như tơ mà nhỉ? V, vậy là có khả năng tạo ra mấy bộ negligee mềm mượt, xuyên thấu ấy sao…?
Ngoài mặt thì ra vẻ tỉnh như sáo, nhưng trong đầu Yuuji thì dục vọng đã áp đảo hoàn toàn. Đống quảng cáo về quần áo ở thế giới cũ đã bật lên công tắc trong cậu, thôi thúc nghiên cứu chuyên sâu hơn về đề tài này. Tất nhiên là vì mục đích thương mại.
Alice bĩu môi như thể đang chơi đuổi bắt với biểu cảm và ánh mắt cứ đảo lia lịa của Yuuji, cậu vẫn tưởng mình đang giữ vẻ mặt kiểu poker face. Alice nhìn theo hướng về cặp bưởi hàng lựa của phu nhân lãnh chúa, rồi cô bé kín đáo tự đặt tay lên ngực mình. Ở đó chẳng có gì cả. Nói nghe một cách triết học thì ở đó là hư vô.
Nhưng Alice mới vừa lên 9. Mình sẽ phổng phao dần dần lên thôi, Alice nghĩ, cắn chặt răng một lúc lâu. Một cảm giác ghen tị trẻ con.
“À, nói mới nhớ, anh Yuuji.”
Như vừa nhớ điều gì, phu nhân lãnh chúa nhìn Yuuji. Yuuji đáp lại bằng giọng ấp úng. “C-c- có chuyện gì dzậy?”. Nghe đã thấy đáng nghi.
Phu nhân lãnh chúa che miệng cười tủm tỉm, như thể cô nhìn thấu mọi suy nghĩ trong đầu Yuuji. Có vẻ cậu nhìn đi đâu hay cậu đang nghĩ gì đều đã bị đoán ra, theo thứ tự ngược lại.
“Các anh đã quyết định được tên của ngôi làng chưa? Ta nghe thẩm phán Raymond kể rằng công việc khai hoang đang tiến triển rất thuận lợi, thế nên các anh mau đặt cho ngôi làng một cái tên đi chứ?”
“À, ừm, ờ… vâng. Tôi đang phân vân có nên đặt là làng Honjou không.”
Yuuji run lẩy bẩy đáp lại. Sau khi thảo luận với anh em trên diễn đàn, có thêm Sakura trợ giúp, thì xem chừng cậu đã quyết định được cái tên, làng Honjou. Trong số hàng đống ý kiến trên đó, cậu sẽ cố gắng dùng hết để đặt dần cho tên mấy con phố hay quảng trường sau ngôi làng tiên phong mở rộng quy mô.
“Vậy à? Được rồi anh Yuuji, anh sẽ là trưởng làng Honjou. Ta cứ ghi lại cho chắc.”
Được phu nhân lãnh chúa nở nụ cười ngọt ngào, mắt chạm mắt, mặt Yuuji đỏ ửng.
Hóa ra Yuuji có rút kinh nghiệm bao nhiêu lần cũng không thể chống đỡ nổi trước con người này.
Mà nói tóm lại.
Đúng như những gì ngài thẩm phán đã xác nhận, phu nhân lãnh chúa cũng quyết định cấp tiền thưởng cho nhiệm vụ tiêu diệt hang ổ bầy quái. Nhận lấy bức thư để gửi cho hội thám hiểm giả, cuộc đàm phán thứ hai của Yuuji đến đây là kết thúc.
Cậu được nâng cấp thành Yuuji - trưởng làng Honjou.
□□■■□■■□□
“Ngài Yuuji, ngài Kevin, chúng tôi đang chờ các ngài nãy giờ. Yêu cầu nhiệm vụ tiêu diệt goblin và orc phải không ạ?”
Yuuji, Alice và Kevin đã tới hội thám hiểm giả. Kotarou, đang mải mê ăn nằm trong phòng lính canh tại dinh thự lãnh chúa, cũng nhập bọn, và bây giờ thì đang ngồi chễm chệ trong một căn phòng của hội.
Lần này họ rất nhanh chóng dẫn cả đám vào phòng riêng.
Ngay khi nhóm Yuuji đặt chân vào hội thám hiểm giả, bà cô nhân viên đang bận nói chuyện với các thám hiểm giả khác ở quầy cũng phải ra tiếp đón bọn họ. Cô thoăn thoắt nhảy bổ ra khỏi quầy, đạp lên vai anh chàng thám hiểm giả đang mải tiếp chuyện và hạ cánh ngay trước mặt Yuuji. Chúng ta sẽ không để lỗi đó lặp lại nữa. Cứ theo chủ trương đó mà tác phong nhanh nhẹn.
“Phải. Chúng tôi muốn diệt sạch chúng trước khi tuyết dày lên.”
“Ta cũng đồng ý. Chúng ta phải làm cỏ bọn chúng mau lên chứ nhỉ? Ở đó còn có những con giống cái mà.”
Thấy hội trưởng đã xác nhận, Kevin đáp lại vài lời nguy hiểm nhưng vẫn không quên kèm theo nụ cười trên môi. Vậy mà hội trưởng cũng nở nụ cười thân thiện tỏ vẻ đồng tình, cho rằng số lượng bọn chúng sẽ tăng lên chóng mặt nếu không đánh nhanh diệt gọn, cốt bởi vì ở đó có những con giống cái.
Kotarou gâu gâu đáp lại như muốn đồng ý với hai người. Đã nhổ cỏ thì phải nhổ tận gốc, có vẻ cô nàng muốn nói vậy. Quả là một người phụ nữ không khoan nhượng trước kẻ thù.
Vì lý do nào đó mà Alice cũng gật gù theo Kotarou. Có vẻ mấy bé học sinh tiểu học ở thế giới này cũng không biết nhân nhượng là gì.
“Ngài Yuuji và mọi người sẽ làm gì? Ngồi chờ ở vùng đất tiên phong hoặc ở thành phố, đi theo bọn ta để giám sát nhiệm vụ, hay tham gia vào nhóm thám hiểm giả? Dù là thế nào thì ta cũng sẽ giúp hộ tống.”
Hội trưởng làm rõ với Yuuji trong khi cậu đang bàn bạc chi tiết với Kevin. Tuy Yuuji đăng ký làm thám hiểm giả, nhưng cậu cũng là người giao nhiệm vụ và lãnh đạo tiên phong. Cậu không cần phải tham gia vào nhiệm vụ.
Ừ ha, mình nên làm gì nhỉ?, Yuuji phân vân.
Kotarou lại gần Yuuji và vỗ bộp lên chân cậu. Yuuji liền nhìn xuống Kotarou, cậu thấy cô nàng đang nhe nanh khẽ gầm gừ. Vẻ mặt cô nàng như muốn nói Cậu sợ cái gì chứ, chúng ta đã quyết định rồi mà, đúng không?. Bên cạnh Kotarou, Alice cũng đang nhìn Yuuji với ánh mắt đầy quyết tâm. Những cô gái thật mạnh mẽ.
Vậy là Yuuji và Alice nhận nhiệm vụ ở hội thám hiểm giả lần đầu tiên trong đời.
Kotarou cũng có tham gia vào nhiệm vụ bởi vì năng lực của cô nàng đã được chính hội trưởng xác nhận, nhưng cô nàng lại không chính thức nhận nhiệm vụ được. Vì nàng là chó.