Ngày hôm sau ngày hội thu hoạch đầu tiên của vùng đất tiên phong kiêm sinh nhật của Alice được tổ chức.
Người thu thuế đảm đương vùng đất tiên phong, đồng thời cũng là thẩm phán thành phố Premie, cùng với Kevin và Yuuji đang có một cuộc trò chuyện nghiêm túc về dự định tương lai của vùng đất này ở bên ngoài cổng, chỗ đặt mấy cái gốc cây.
Alice đang thơ thẩn quanh các cư dân trong khi họ bận bịu làm việc riêng.
Trên bộ đồ made in dị giới của cô bé, ở ngực có cài bông hồng cô mới nhận được làm quà tặng sinh nhật. Đang là tiết trời mát dịu mùa thu, nhưng cô bé vẫn quấn chiếc khăn da cáo quanh cổ. Cô bé là một tín đồ thời trang biết đón đầu mùa mới. Cơ mà có vẻ cô bé muốn đi khoe về mấy món quà sinh nhật của mình thì đúng hơn.
Alice túm Kotarou theo làm chân chạy vặt rồi đứng cười tủm tỉm gần hai cha con khuyển nhân Marcel và Mark đang làm ruộng. Cô bé muốn khoe về món quà, nhưng không thể tự nói ra được. Đó là xúc cảm phức tạp của một thiếu nữ.
Marcel và Mark để ý thấy vẻ ngoài của cô bé và chào buổi sáng. “Oh, Alice-chan, cháu đang diện chiếc khăn đó à! Hợp với cháu lắm,” Marcel khen. Alice bỗng bật cười.
Mark trở nên rụt rè khi thấy gương mặt đó. Trước khi Mark kịp nói gì, Alice đã thoăn thoắt chạy đi. Mark rũ vai, chưng hửng. Alice-chan, cậu dễ thương lắm, cậu nhóc thì thầm. Tất nhiên lời đó không đến được tai Alice. Kotarou ngoái lại nhìn như muốn nhắc cậu “cố lên nhé”. Khoảng thời gian đẹp nhất đời Mark vẫn còn xa lắc.
Mục tiêu tiếp theo của Alice là thợ mộc Thomas và dàn giúp việc của anh ta, những người đang say sưa xây nhà.
Hẳn là cô bé sẽ tung tăng khắp nơi trong bộ đồ đó cả ngày hôm nay. “Em ấy vui quá nhỉ”, Kotarou như muốn nói, ngoan ngoãn theo chân Alice. Cô nàng là một người phụ nữ chu đáo. Dù nàng là chó.
“Sức phòng vệ của chúng ta không có gì đáng lo ngại, nên tôi đang nghĩ nên gieo hạt khu ruộng vào mùa đông, tiện thể mời thêm vài gia đình nông dân muốn di cư trong lúc tuyết tan. Ta có người chỉ đạo việc đồng áng rồi, nên tôi nghĩ mời các thám hiểm giả về hưu cũng được. Trong mùa đông, tôi cũng muốn bắt đầu giai đoạn chuẩn bị cho lò rèn nữa.”
Kevin lên kế hoạch tiên phong với ngài thẩm phán. Yuuji nói “Tôi hiểu rồi”, sau khi nghe ý kiến của Kevin. Nhưng cậu ta mới là lãnh đạo tiên phong cơ mà. Không, nghĩ lại thì Kevin cũng giống như nhà tài trợ của cậu nên cũng không có gì lạ.
“Hửm… Anh không định dùng nô lệ tội phạm à? Kể cả anh bắt chúng làm việc quần quật như ngựa thì ta cũng chẳng bận tâm đâu.”
Nghe Kevin nói xong, ngài thẩm phán đặt câu hỏi với lãnh đạo tiên phong Yuuji.
“Nô lệ tội phạm ư, thế có hơi… Tôi có nghe Kevin nói qua rồi, nhưng mà…”
Khai hoang là một công việc nặng nhọc. Có thể họ rất hữu ích làm lực lượng lao động, nhưng Yuuji, một người lớn lên ở Nhật Bản thời hiện đại, có vẻ không đồng ý với việc ép buộc các nô lệ tội phạm phải làm việc vất vả, chỉ để phục vụ cho nhu cầu sống cần thiết của cậu.
Nô lệ ở thế giới này có thể chuộc lại chính bản thân họ, và cũng không phải chuyện lạ khi dân thường nghe theo lời họ nếu họ giỏi làm ruộng, như Marcel lúc ông chỉ đạo việc đồng áng. Vì thế ngay cả Yuuji cũng không ca thán gì về việc làm chủ nhân của Marcel.
Thế nhưng, chuyện lại khác hẳn đối với nô lệ tội phạm. Bởi giai cấp nô lệ của họ lúc bấy giờ là hình phạt do việc phạm tội, chủ nhân phải đối đãi với họ tệ hơn cả tệ. Vậy nên Yuuji sinh ra tâm lý khó lòng chấp nhận là chuyện hiển nhiên.
“Nếu có thừa nô lệ tội phạm thì sao chúng ta để họ xây con đường nối chỗ này với thành phố? Giờ chỉ có 2 người đang xây đường cho chúng ta, nhưng thời tiết và môi trường thì rất khắc nghiệt, đúng không? Vả lại… Nếu ta làm xong con đường xe chạy, tôi có thể mời xưởng rèn đến đây, số dân nhập cư tăng lên và mức thuế cũng tăng.”
Kevin sắc sảo đưa ra lời gợi ý cho ngài thẩm phán. Ngài thẩm phán “Hửm” một cái rồi nghĩ ngợi.
Mang tiếng là nô lệ tội phạm, nhưng nếu không có nơi làm công thì họ vẫn sẽ chỉ bị trói buộc trong tù. Để chúng nhởn nhơ mãi cũng hơi phí, ngài thẩm phán nghĩ, Kevin nhìn thấu những suy nghĩ ấy nên mới đưa ra lời khuyên.
Nghe có vẻ tàn nhẫn, nhưng đây là hiện thực của thế giới này. Hai người này vẫn còn nhẹ nhàng chán, họ chưa đến mức bắt nô lệ quần quật gánh công dã tràng như Sisyphus.
(Note: Sisyphus là 1 ông vua trong thần thoại Hy Lạp, bị các vị thần trừng phạt phải lăn 1 tảng đá lên đỉnh núi, nhưng vì mỗi lần hòn đá lăn gần tới đỉnh đều bị trượt xuống nên ông phải làm đi làm lại vĩnh viễn)
Yuuji không tham gia vào cuộc trò chuyện, chỉ ngồi xem.
“Nhưng còn về vụ nhập cư, chuyện đó gác sau khi cuộc điều tra về orc và goblin của 2 thám hiểm giả đương nhận hoàn thành đúng không? Nếu đám goblin và orc tiếp tục tăng thế này thì sẽ rất nguy hiểm.”
Vừa nhắc Tào Tháo.
Một giọng nói “Nầy Ngài Yuuji, các thám hiểm giả ngài đang nói đến vừa quay lại rồi~” cất lên.
□□■■□■■□□
Ở “quảng trường” thô sơ trước cổng nhà Yuuji, nơi đặt mấy khúc cây.
Tại đó có Yuuji, Kevin, nhóm cựu thám hiểm giả và cặp thám hiểm giả nhóm “Dusk Wind”, những người vừa trở về từ chuyến điều tra trong rừng sâu. Ngoài họ ra, ngài thẩm phán đang tiện thể ở đây cũng có mặt, nói “Cho phép ta tham gia.”
“Thế, chuyện sao rồi? Các anh có tìm được gì không?”
Trên cương vị lãnh đạo nhóm tiên phong đưa ra yêu cầu điều tra, Yuuji hỏi hai người.
“Tất nhiên chúng tôi có. Trước hết là chúng tôi đã tìm ra hang ổ của bọn goblin và orc. Nó nằm cách đây 2 ngày về hướng đông nam. Tôi đoán nó cũng cách thành phố Premie 2 ngày đường.”
Kiếm sĩ của nhóm Dusk Wind báo cáo. Người trinh sát còn lại cũng gật đầu theo.
“Hum. Gần thành phố hơn là chúng ta tưởng.”
Tiếp nhận thông tin và lên tiếng đối ứng là ngài thẩm phán của thành phố Premie. Việc thành phố có khả năng bị tấn công đối với ông là vấn đề nghiêm trọng hơn, mặc cho vùng đất tiên phong có thể đẩy lui bọn quái vật trước khi bị chúng đè cho bẹp dí. Có vẻ ông đang coi ổ quái ở gần thành phố là một mối quan ngại.
“Vâng. Số lượng khoảng hơn 300 con, gộp cả goblin lẫn orc. Tôi cũng xác nhận là có cả goblin và orc cái rồi.”
“Tch, vậy là chúng có giống cái hả? Chúng sẽ còn nhân lên gấp bội nếu ta không tiêu diệt ngay.”
Người trả lời cho báo cáo sau đó là đội trưởng nhóm cựu thám hiểm giả “Dusk Green Wind”. Yuuji ngạc nhiên khi nghe con số 300, thế nhưng có vẻ chuyện con cái xuất hiện và chúng sẽ còn gia tăng thêm là rắc rối lớn hơn.
“Vâng, senpai. Rồi bọn tôi phát hiện ra một con cấp cao trong đám orc. Con này hình như là sếp sòng cầm đầu bọn chúng. Tôi cũng thấy nó ra lệnh cho bọn goblin và orc đi cùng nhau.”
Thường thường, khó có thể nghĩ rằng goblin và orc, hai giống loài riêng lẻ, lại phối hợp với nhau. Lúc đầu, hội thám hiểm giả chỉ đoán là có một con cấp cao, nhưng hóa ra dự đoán ấy đã chính xác.
“Hiện tại địa bàn chính của bầy quái vẫn chưa lan tới khu vực có người sống. Vấn đề là địa điểm đặt hang ổ, những con giống cái và hơn cả thảy là con cấp cao đang giữ vai trò làm bộ não của chúng... Ta cần phải quét sạch ngay, đó là 2 người bọn tôi nghĩ vậy. Tất nhiên chúng tôi cũng định báo cho hội nữa.”
Kiếm sĩ nhóm “Dusk Wind” tóm gọn lại báo cáo rồi kết thúc. Địa bàn hoạt động và vị trí của ổ quái được phác lại trên một tấm bản đồ viết tay sẽ được báo cáo lại sau. Thấy rằng ngài thẩm phán, lãnh đạo tiên phong, nhà tài trợ và tiền bối của họ; các nhân tố chính đã tề tựu đông đủ, họ quyết định vào luôn vấn đề chính lúc này. Óc phán đoán của họ trong lĩnh vực này chính là điều làm nên giá trị của những thám hiểm giả hạng 3, những người có cả năng lực lẫn độ uy tín.
“Cậu Yuuji, cậu Kevin, hai người định làm gì? Cân nhắc về khoảng cách tới thành phố, ta không ngại cử binh lính trong lãnh thổ ra ngoài đó đâu.”
Đón cái nhìn của ngài thẩm phán, Yuuji hướng mắt sang Kevin.
Làm lãnh đạo tiên phong, cậu đã đọc các báo cáo do Kevin tổng hợp lại, số thu nhập của vùng đất tiên phong đang là con số âm, dù đã tính cả cổ phần của Yuuji trong món thực phẩm bảo quản. Tuy nhiên đây cũng là chuyện dễ lý giải do mới là năm đầu làm tiên phong. Quyền quyết định của Yuuji được phó thác cho Kevin, nhà tài trợ của cậu, có lẽ là điều đúng đắn.
“Tôi rất lấy làm biết ơn, thưa ngài. Thế nhưng chúng tôi đang dự tính giao nhiệm vụ cho hội thám hiểm giả. Chúng tôi muốn vớt vát thể diện cho hội trưởng và đào sâu thêm mối quan hệ giữ hội và vùng đất tiên phong. Chẳng là, tôi muốn đề nghị một khoản để làm phần thưởng cho nhiệm vụ.”
Kevin có vẻ không muốn phương án tiêu diệt bằng binh lính tại chỗ, mà bằng các thám hiểm giả.
“Vậy sao, ta hiểu rồi” ngài thẩm phán chấp nhận quyết định của anh ta chỉ với vài từ. Đập tan hang ổ là hệ trọng nhất, và dường như ông không quan tâm ai sẽ làm điều đó. Tuy nhiên, ông đã lỡ đưa ra một tính toán quá chủ quan, đó là số tiền thưởng ít hơn hẳn chi phí điều binh lính lãnh thổ ra quân.
Bằng cách giao nhiệm vụ cho hội thám hiểm giả, họ sẽ cứu được bộ mặt của hội trưởng, người đã bị dồn chết dí ở góc tường. Tất nhiên, anh ta đinh ninh cho rằng một hội thám hiểm giả đang nóng lòng muốn gửi các thám hiểm giả về hưu đến vùng đất tiên phong sẽ không đời nào dám cử những kẻ vô dụng làm nhiệm vụ. Thêm nữa, anh cũng muốn tránh mắc nợ với phu nhân lãnh chúa và ngài thẩm phán được chừng nào hay chừng ấy.
“Vậy đấy, Yuuji. Hãy đi cùng tôi khi chúng tôi quay lại thành phố. Hãy phá hủy và tiêu diệt hang ổ chúng trước khi mùa đông kéo đến và tuyết chất thành đống.”
Che giấu đi nụ cười thường thấy, Kevin nói với Yuuji bằng vẻ mặt nghiêm túc.
Ánh mắt sắc sảo và ngôn từ nguy hiểm của Kevin.
Bị thúc giục bởi vẻ dữ dội đó, Yuuji trả lời “Được thôi.”
Không, xem chừng cậu chẳng thể nói gì khác ngoài hai từ đó, trước áp lực dữ dội đó, cuối cùng cậu cũng hiểu tại sao Kevin được gọi là “Thương nhân Chiến binh”.
Yuuji vẫn chẳng thể đọ nổi với ý chí của những người sống trong một thế giới tàn bạo, những người đã quen với chuyện sống chết như lẽ thường.