1
“Nào, pochi. Bắt tay.”
“Vâng, gâu.”Như một chú cún Pochi, tôi đặt nắm đấm của mình lên lòng bàn tay nhỏ bé của Asaka.
“Ngoan ngoan, lần tới nhớ phải ngồi xuống nha.”
“... Gâu.”
Tôi ngoan ngoãn ngồi sụp xuống nền đất.
“Pochi ngoan ghê.”
Asaka vuốt ve đầu tôi.
Chắc chắn một điều rằng, sẽ chẳng có ai trên thế giới này có thể vui nổi khi bị một bé gái kém mình mười tuổi đối xử như một chú cún cả. Nếu có một người như vậy thì chắc kèo đó là một kẻ biến thái.
“Hahaha, Asaka. Hãy để nó chơi với cái này đi. Chó thích chơi với mấy quả bóng lắm.”
Miya đưa cho Pochi một trái bóng cao su.
“Vâng, thưa bố. Nào, Pochi. Đi đi. Nè——”
Asaka ném nhẹ quả bóng cao su. Giờ quả bóng đang lăn xung quanh phòng tôi.
“Nào, Pochi. Lấy nó qua đây.”
Tôi nhặt quả bóng cao su trong khi bò rồi trở về với chủ nhân của mình.
“Tuyệt thật đó, tuyệt thật đó!”
“...”
Thật là nhục nhã.
Xấu hổ quá đi.
Lý do dẫn đến điều này, ẩn trong đó là những uẩn khúc sâu xa.
2
“Yuu-nii, nay ta cùng chơi đồ hàng nhé.”
Miya nói ngay khi vừa đến.
“Đồ hàng á?”
Ba đứa nhóc mang theo cả một rổ đồ chơi đến.
Nhìn kĩ thì thấy, đó là một bộ đồ chơi nấu ăn.
Bát đũa, nguyên liệu và cả các dụng cụ nấu ăn bằng nhựa được xếp gọn gàng trong góc phòng tôi.
Cảnh tượng này thật hoài niệm. Khi còn học mẫu giáo, tôi thường chơi những thứ như này. À đúng rồi, vì chúng được dán bằng miếng Velcro nên mình có thể giả vờ tháo ra được nhỉ? [note56150]
“Sao hả, muốn anh đóng vai bố à?”
“Sai rồi” Mahiru nói.
“Vậy anh đóng vai con trai sao?”
“Không, anh đóng vai là thú cưng!”
“Đừng có đùa.”
“Em đã mang theo đồ dành riêng cho việc đó rồi đây.”
Miya lấy ra một chiếc bờm tai chó cùng với đó là một chiếc vòng cổ kiểu thắt lưng.
“Chờ chút đã Miya. Cái quái gì thế, em lấy chúng từ đâu ra vậy?
“Ể? Em lấy từ phòng của bố mẹ——”
“Thôi được rồi. Anh mày không nói thêm nữa. Anh cũng chẳng muốn làm chó đâu”
“Vậy thì oẳn tù tì ai thua sẽ phải làm chó!”
Asaka ngay lập tức đề xuất.
“Hết cách rồi, thôi đành chiều theo ý Yuu-nii vậy.”
Nhắc mới để ý, từ đó đến giờ thì ý kiến của tôi chẳng bao giờ được chúng nó tôn trọng nhỉ?
“Oẳn tù tì thôi nào.”
“A, thua mất rồi…”
Kết quả là chỉ có một mình Asaka thua. Haizz, vậy là đã né được vai chó rồi.
“Vậy thì, Asaka, đây.”
Miya đưa bờm tai chó và vòng cổ cho Asaka
“Ư.”
Chờ chút?
Một học sinh tiểu học đeo bờm tai chó và vòng cổ trông khá là không lành mạnh nhỉ?
“Dễ thương mà.” Mahiru nói.
“Hehe”
Asaka đeo bờm tai chó. Đôi tai mềm mại tạo điểm nhấn hoàn hảo cho mái tóc đen óng ả của em ấy. Phải nói là cực kỳ dễ thương.
Cuối cùng, em ấy đeo chiếc vòng cổ.
“...”
Tai chó thì còn chấp nhận được, nhưng vòng cổ thì không ổn. Trong thời đại này thì thực sự không ổn tẹo nào.
Tuyệt đối không được phép làm thế!
“Đợi đã. À mà có lẽ anh muốn làm vai chó.”
“Gì cơ, Yuu-nii muốn làm vai chó của bọn em đến vậy cơ á.”
Đừng nói lời khó nghe như vậy chứ.
“Nhưng Asaka trông dễ thương hơn mà.”
“Không, anh thích chó lắm. Ước mơ của anh là tương lai sẽ trở thành một chú chó.” [note56155]
“Nếu anh đã nói vậy, Asaka, cậu có đồng ý đổi không?”
Bị Miya hỏi, Asaka miễn cưỡng tháo bờm ra và nói “chẳng còn cách nào khác ha.”
Và thế là, tôi trở thành chó của lũ nhóc này.
3
“Tốt lắm, Pochi. Tiếp theo là cái đó.”
“Gâu.”
“Ta về rồi đây—, hahaha.”
“Mừng bố đã về, bố muốn tắm không? Hay bố muốn ăn gì đó?”
Bối cảnh lúc này là: Miya sẽ là bố, Mahiru là mẹ, còn Asaka sẽ là con.
“Haha, vậy thì ăn cơm thôi nhỉ, đồ ăn mẹ con nấu ngon nhất mà.”
“Thôi nào bố nó. Phần của anh đây.”
Mahiru đưa đồ ăn ra.
Trên đĩa được bày biện củ cải và dâu tây.
“Đây là món củ cải hầm dâu tây.”
“Haha, trông ngon ghê á.”
“Cái kiểu kết hợp đó là gì thế?”
“Nè, chó không được phép nói!”
Asaka dõng dạc nói.
“... Gâu.”
“Mẹ ơi, con cho Pochi ăn được không?”
“Ara ara, Pochi cũng đói rồi nhỉ? Nhưng chưa được đâu nhé! Chờ một chút nữa.”
Mahiru đưa lòng bàn tay ra ra lệnh
“Đợi đã.”
Tôi bị chúng bỏ lại một bên trong cái dáng ngồi của chó này. Đám nhóc chết tiệt này tiếp tục trò chơi hỗn loạn của chúng.
“Giờ thì đi tắm thôi. Haha.”
“A, bố nó ơi, đây là gì thế? Bố nó ngoại tình à?
Mahiru nói trong khi cầm một tấm thiệp bằng giấy Origami màu hồng trên tay.
“Không phải đâu. Cái đó là của giám đốc đưa cho anh thôi.”
Mấy nhóc có hiểu ý nghĩa của việc mình đang làm không hả?
“Ara, cô là vợ anh ấy à?”
Asaka xuất hiện với vai trò là một người tình. Khoan, không phải nhóc đang đóng vai người con sao?
“Anh ấy là chồng của tôi!”
“Vậy thì cô ly hôn đi!”
“Đợi đã!”
Và rồi cả ba nhóc bước ra ban công.
“Không phải thế, anh chỉ yêu mình em thôi!”
Chỉ còn lại một mình, tôi chỉ im lặng và chờ ‘đợi’.
Trên ban công, Miya và Mahiru ôm nhau còn Asaka thì giải vờ khóc, bầu không khí trở nên vô cùng hỗn loạn.
Đúng lúc đó, cửa mở ra và mẹ tôi bước vào.
“Nào mấy đứa, có bánh ngọt đó mau xuống—— Yuu?”
“Hả?”
Mặt mẹ tôi trở nên tái nhợt, dần dần đông cứng vì sốc.
“À, ừm, không sao đâu… mẹ không phủ nhận sở thích của con đâu.”
“Mẹ đang nói cái… Hả!”
Nhận ra bản thân lúc này, tôi vội đứng dậy, tháo bờm tai chó và vòng cổ ra.
“Sau này, con cũng nên nói với bố chuyện này nhé. Nhưng mà, con có sở thích như vậy… Đúng không?”
“Không phải vậy. Đây chỉ là một phần trong trò chơi đóng vai thôi. Này, bọn nhóc mau giải thích cho rõ đi chứ!”
“Cái gì chứ–”
“A, anh tháo bờm ra làm gì vậy?
“Nhưng, Yuu-nii đã tự muốn trở thành chó mà?”
“Tự muốn trở thành chó ư?”
“Không phải thế, chuyện này có nhiều lý do lắm. Mẹ à, đợi đã. Nghe con giải thích đã–”
Sau khi giải thích thì mọi chuyện đâu đã vào đấy. Tôi thề rằng sẽ không bao giờ đóng vai chó một lần nào nữa.